Liệu có thật anh muốn cưới tôi?
Anh 36 tuổi còn tôi 30, chẳng còn trẻ trung để tính toán thiệt hơn nữa. Tôi đã quá tuổi lấy chồng.
Cứ nói con gái 30 chẳng lo ế, nhưng tôi thật sự lo là mình sẽ không thể lấy được chồng. Không phải vì tôi xấu mà vì tôi xinh. Tôi xinh nên nhiều người mới không muốn lấy tôi. Vì họ luôn nghĩ, con gái xinh xắn như tôi, cao ráo như tôi thì thiếu gì người yêu. Nhưng họ lại đặt ra câu hỏi, tại sao 30 tuổi rồi mà tôi vẫn chưa có ai, chưa lấy chồng, thậm chí là không hẹn hò? Rồi họ lại đa nghi, họ nghĩ tôi là hàng đàn bà không ra gì, một là cặp bồ ngoại tình, hai là cũng có vấn đề. Vì thực sự, công việc của tôi chỉ nhàng nhàng, bình thường, chẳng khác gì những người khác.
So với chúng bạn cùng trang lứa, tôi hơn một số người về nhan sắc, chiều cao. Nhưng công việc thì tôi thua họ. Ban đầu, cũng vì tự ti vào công việc, với lại, khi chưa kiếm được công việc ổn định, tôi không muốn lấy chồng. Bố mẹ hướng cho tôi vào nhà nước, nhưng họ lại hi vọng, tôi có thể yêu ai đó, có thể nhờ vả họ xin việc cho rồi cưới họ luôn. Chứ nói thật, gia đình tôi không đủ mối quan hệ cũng như điều kiện để tôi có một công việc tốt, trong nhà nước mà ổn định giống như bao người khác.
Ban đầu ra trường, tôi thích bươn trải. Tính tôi vốn phóng khoáng nên muốn làm ở ngoài vài năm, bay nhảy, học hỏi kinh nghiệm và hiểu được nhiều điều. Tôi không muốn làm ở môi trường nhà nước, vì toàn là người hơn tuổi tôi, cảm thấy buồn. Nhưng bố mẹ tôi nhất định không chịu. Bay nhảy vài năm, họ nhất định ép tôi vào nhà nước và khát khao con gái mình ổn định công việc, sớm kiếm tấm chồng. Các cụ ở quê, nghe một công việc ổn định là thích lắm rồi, chỉ cần cái tên công việc oai oai là họ tự hào đi khoe với bà con lối xóm lắm.
Cuộc sống như vậy khiến tôi mất niềm tin, tôi không còn dám tin vào bản thân mình nữa. Và khi đến tuổi 30, tôi càng không dám tin mình còn sức cuốn hút với đàn ông. (ảnh minh họa)
Cứ như thế, tôi lao vào công việc với mục đích vừa làm vừa sống. Nói chung, tiền làm ra cũng chỉ đủ tiêu pha và tham gia vào mấy hoạt động tụ tập cùng bạn bè. Mẹ tôi suốt ngày dặn con gái phải tiết kiệm, chịu khó làm ăn rồi dành dụm mua vài chỉ vàng sau này còn chồng con. Tôi thì đâu lo xa được như thế, vì tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện lấy chồng.
Bố mẹ thì sốt ruột lắm rồi còn con gái thì cứ bình chân như vại. Vài năm sau khi con gái 30 tuổi, bố mẹ phát khóc lên mỗi lần gọi điện cho con. Bản thân tôi cũng có chút lo lắng, vì tôi đã từ bỏ rất nhiều mối tình, từ bỏ nhiều người đàn ông đến bên cạnh tôi vì tôi cảm nhận họ không chân thành. Vài người đến với tôi vì thích về ngoài của tôi, nhưng khi nói công việc của tôi chưa ổn định, họ cao bay xa chạy. Vài người đến với tôi vì tình yêu chân thành, có lẽ là vậy, nhưng khi tôi nói chưa muốn cưới chồng, họ cũng đi luôn.
Video đang HOT
Cuộc sống như vậy khiến tôi mất niềm tin, tôi không còn dám tin vào bản thân mình nữa. Và khi đến tuổi 30, tôi càng không dám tin mình còn sức cuốn hút với đàn ông. Trong khi bạn tôi vẫn bảo, người như tôi thì 30 không sợ gì, đầy anh theo, nhưng tôi nào thấy ai. Toàn là người đến được vài lần thì đi vì họ sợ tôi, lý do tôi nói là họ nghi ngờ tôi vì sao lại chưa có người yêu trong khi tôi xinh đẹp và cao ráo.
Rồi, bố tôi không biết quan một người bạn từ hồi nhập ngũ thế nào, đã giới thiệu cho tôi con trai của một bác đồng đội. Nghe nói là anh này đi học ở nước ngoài mới về, muốn kết hôn. Tôi thì băn khoăn lắm nhưng khi được giới thiệu như vậy, tôi cũng phải đồng tình.
Chúng tôi gặp nhau trước sự sắp xếp của hai bên gia đình. Có vẻ như là cuộc sắp đặt định mệnh, giống như là ép duyên. Bố tôi bảo, bạn của bố hứa, nếu như tôi cưới con trai bác ấy, bác ấy sẽ xin cho tôi vào làm nhà nước, ổn định không phải lo lắng gì hết. Tôi vì nghe theo lời bố mẹ với lại nghĩ, mình cũng 30 tuổi rồi, không còn trẻ trung gì nữa, thôi thì cố gắng tạo cho mình cơ hội.
Tôi cảm thấy bức xúc quá, có lẽ là anh có người đàn bà khác thật rồi. Gần 40 tuổi, bôn ba bên nước ngoài chả lẽ anh lại không có mối quan hệ gì với ai sao? (Ảnh minh họa)
Tôi đã gặp anh và chúng tôi thật sự có cảm tình với nhau sau lần gặp anh. Không hiểu vì sao, thời gian đầu anh hay nhắn tin, nói chuyện cưới xin với tôi lắm. Nhưng sau đó anh bẵng đi. Tôi có gọi anh cũng ít trả lời, ít khi nhắn tin tình cảm như trước. Nói chuyện cưới anh cũng lảng đi. Tôi sợ hay là anh biết chuyện mặc cả xin việc của gia đình tôi nên không hài lòng?
Đợt gần đây, anh hay bay sang nước ngoài, nơi anh sinh sống ở đó trước đây. Tôi hỏi thì anh bảo đi vì công việc nhưng đi rất nhiều. Tôi cũng không biết thực hư ra sao nữa. Có người bạn tôi bảo, người ta nói, ở bên kia lâu có khi họ có vợ, sinh con rồi mà ngay chính gia đình họ ở Việt Nam cũng không biết. Tôi bắt đầu thấy sợ sợ, nếu như anh có vợ con thật, thì anh còn đồng ý lấy tôi làm gì? Hay là anh định ly hôn, định bỏ về Việt Nam sống còn bây giờ, anh lại suy nghĩ lại và muốn bỏ tôi?
Biết đâu, điều tôi nghi ngờ lại đúng. Nếu vậy, tôi thực sự mệt mỏi đây! Tôi đã 30 tuổi rồi, không còn trẻ mà giờ lại bị lừa tình nữa thì không biết sống thế nào. Đúng là ông trời trêu người. Tôi vì vậy mà thúc giục anh chuyện cưới xin rất nhiều, nhưng tôi càng thúc thì anh càng bơ đi. Thậm chí, nhà anh, anh cũng chưa đưa tôi về. Bố tôi thì suốt ngày bảo về nhà người ta chơi thăm nhà này kia, bố anh cũng nghĩ là tôi không muốn về, nhưng thực ra, anh đâu có mời tôi.
Tôi cảm thấy bức xúc quá, có lẽ là anh có người đàn bà khác thật rồi. Gần 40 tuổi, bôn ba bên nước ngoài chả lẽ anh lại không có mối quan hệ gì với ai sao? Tôi thật sự không tin nổi anh, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
30 tuổi, bỏ người yêu tôi vẫn vui như Tết
Tôi chẳng sợ gì, chẳng lo lắng như mấy chị em bảo, 30 tuổi mà người yêu bỏ thì còn lấy ai. Bởi với tôi, cái tuổi 30 là cái tuổi đẹp đẽ, thơ mộng của đời người con gái.
Ở tuổi ấy, phụ nữ chín muồi hơn, chững chạc hơn và cũng đằm thắm hơn. Đừng ai bảo 30 là ế, 30 mới dịu dàng, 30 mới có cái chất của đàn bà, của người từng trải đời và mới là người am hiểu cuộc sống, có nhiều vốn sống hơn.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng trước tuổi 30. Nhưng khi gặp anh, người đàn ông rất nhiệt tình, chân thành và tốt bụng, anh đã khiến trái tim tôi rung động. Những lời lẽ yêu đương, những câu nói ngọt ngào và cả vẻ từng trải của anh đã khiến trái tim tôi gục ngã. Tôi được anh chiều chuộng, được anh lý giải cho nghe rất nhiều điều mà trước giờ tôi chưa hiểu lắm. Tôi cảm nhận anh giống như người anh, người thầy và là người yêu.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. Anh hiểu biết nhiều lĩnh vực, anh cũng cho tôi những câu giải thích rất hay, kiểu khoa học và khôi hài. Người con gái như tôi cần những người đàn ông như vậy, vì khi họ ở bên cạnh mình, mình thấy được yêu thương, an tâm và cảm thấy bình yên rất nhiều.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. (ảnh minh họa)
Khi chúng tôi qua lại với nhau, tôi nghĩ, mình sẽ phá vỡ quy luật, sẽ tìm một người đàn ông như anh để lấy làm chồng. Thôi thì cũng gần 30, lấy anh cũng được. Người như anh sẽ che chở cho mình, cho mình thực hiện những công việc mình muốn làm. Nhưng không, đùng một cái, chúng tôi chia tay nhau vì lý do anh phải đi nước ngoài tu nghiệp.
Trời ạ, bạn bè nhìn tôi bằng con mắt thương hại, họ hàng thì cảm thông. Người ta thi nhau mối lái cho tôi với hi vọng vớt vát cho nhanh vì ở cái tuổi này thì họ cho là tôi ế rồi. Bây giờ yêu nhau tính chuyện cưới xin mà đùng một cái người yêu bỏ đi nước ngoài thì còn gì nữa. Chờ làm sao được khi đã 30, cũng còn yêu ai được nữa khi đã già. Nên là, họ hàng phải mối thôi, phải làm sao để tôi có cơ hội tốt nhất, phải làm sao cho tôi lấy được chồng, dù là 1 tháng, 2 tháng, hay 3-4 tháng.
Nếu mà một cuộc hôn nhân lại được tính nhanh như thế thì lạ quá. Yêu 1 năm còn chưa hiểu gì về nhau, đằng này, khi cảm xúc về mối tình kia còn chưa dứt lại đi yêu và cưới người khác chỉ trong vòng vài tháng, ai chứ tôi thì không làm được. Tôi từ chối tất cả những cuộc tình như vậy, từ chối những người muốn mối lái cho tôi.
Hỡi những chị em tuổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi... (ảnh minh họa)
Họ bảo tôi bị điên, còn chờ đợi gì nữa. Tôi đâu có nói là mình chờ đợi. Tôi chỉ muốn nói là, mình sẽ sống độc thân, hoặc sẽ chờ chàng hoàng tử khác đến nữa. Với họ, con gái sắp 30 là ế, nhưng với tôi, tình còn dài. Tôi không thể ế chỉ bởi tâm hồn tôi thấy mình còn tươi trẻ. Tôi nghĩ, mình còn quá nhiều cơ hội để tìm người khác, để yêu đời hơn, sao phải buồn. 30 nhưng bạn sống lạc quan, vui vẻ còn gấp cả ngàn lần những cô gái mới ngoài 20 mà suốt ngày u mê chuyện lấy chồng. Tôi quan điểm rõ ràng, lấy chồng phải là người mình yêu và khi nào mình thích. Hãy sống, hãy đi đâu đó, du lịch hoặc là làm những việc mình thích hết đi, rồi tới 30 hoặc ngoài 30 thì cưới. Đừng vội vàng vì hôn nhân không dành cho những người nóng vội. Nóng vội rồi chẳng ích lời gì đâu. Rồi tình yêu cũng sẽ cạn nên phải tìm hiểu kĩ, phải yêu nhau sâu sắc, phải gắn kết yêu thương thì mới tính chuyện cưới nhau.
Hỡi những chị em tuổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi...
Theo VNE
30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức. Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi...