Lên chức giám đốc, chồng tôi tăng tiền sinh hoạt phí, đưa cho vợ 8 triệu đồng
Lên chức giám đốc, chồng tăng 2 triệu sinh hoạt phí, đưa cho tôi 8 triệu đồng mỗi tháng, nhưng tôi không được phép đi làm, tiếp tục ở nhà chăm con, hầu mẹ chồng.
Chồng tôi mới lên chức giám đốc kinh doanh từ 1 tháng nay. Ngày anh nhận quyết định, gia đình, họ hàng nội ngoại ai cũng mừng, khen tôi tốt số, lấy được chồng tài giỏi, lại hết lòng thương vợ, thương con. Quả thật nhìn vào cuộc sống của tôi, ai cũng nghĩ là hoàn hảo. Mẹ chồng nhiều lúc còn nói mát mẻ rằng tôi “ngồi mát ăn bát vàng”. Những lúc đó tôi chỉ biết cười buồn, bởi ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Trước khi lấy anh, tôi là cô giáo dạy mầm non. Đồng lương thấp nhưng tôi rất yêu công việc của mình. Sau khi kết hôn và có bầu, tôi nghỉ làm ở nhà dưỡng thai do chồng và mẹ chồng ra sức thuyết phục, nói khi nào con lớn, khỏe mạnh thì lại tiếp tục quay lại với công việc.
Tôi ở nhà dưỡng thai được một tuần thì mẹ chồng cho bác giúp việc lâu năm nghỉ. Bà nói: “Việc nhà không có gì nhiều, giờ hai mẹ con mình thay nhau làm cũng được”. Và cũng từ đây, tôi bắt đầu cuộc sống của một osin không lương.
Gia đình chỉ có hai chúng tôi và mẹ chồng (bố chồng mất sớm) nên việc nhà ban đầu cũng không quá vất vả. Nhưng sau khi sinh em bé thì cuộc sống của tôi đảo lộn. Tôi phải một mình xoay xở với việc thức đêm trông con, sáng dậy phải lo đi chợ, nấu ăn ngày ba bữa cho cả gia đình.
Mẹ chồng không giúp được gì nhiều cho tôi vì bà bị tiền đình, nếu thức đêm sẽ rất nguy hiểm. Còn chồng tôi thời gian đó đang phấn đấu để được thăng chức nên thường phải đi làm về muộn. Mẹ chồng bảo anh ngủ phòng riêng để giữ sức khỏe, còn tiếp tục cống hiến.
Thiếu ngủ, con quấy khóc, công việc nhà dồn lại khiến tôi quá tải tới mức stress. Có lần tâm sự với bạn thân, cô ấy khuyên tôi thuê giúp việc theo giờ để đỡ vất vả, chỉ tập trung vào chăm con. Nghe lời khuyên của cô bạn, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Giá thuê giúp việc ở khu vực nhà tôi khoảng 60 -70 nghìn đồng một giờ. Trong khi đó, số tiền mỗi tháng chồng phát cho tôi là 6 triệu đồng, co kéo lắm mới đủ chi tiêu trong gia đình, nói gì tới giúp việc. Chồng bảo hồi trước tôi đi làm lương được 5 triệu đồng, giờ anh phát cho tôi thêm 1 triệu để tôi thoải mái chi tiêu trong nhà.
Với số tiền đó, tôi xoay vần với các chi phí sinh hoạt, chợ búa, bỉm sữa, thuốc thang cho con. Chồng bảo tính anh xông xênh nên tôi không cần ghi lại các khoản chi tiêu, nhưng để tôn trọng mẹ thì anh khuyên tôi nên liệt kê các khoản sinh hoạt phí trong một quyển sổ, giúp bà có thể nắm được chi tiết.
Khoảng thời gian chăm con mọn khó khăn nhất rồi ciũng qua đi, con tôi giờ cũng tới tuổi đi học mẫu giáo. Lúc này, tiền sinh hoạt phí 6 triệu đồng trở nên quá ít ỏi vì các trường gần nhà học phí khá cao, còn trường công thì phải đi xa, tôi cũng không đành lòng do con mới được 20 tháng. Khi tôi đề nghị chồng tăng khoản sinh hoạt phí, anh cau mày chê tôi không biết co kéo chi tiêu.
Thương con mà cũng không muốn gây căng thẳng cho không khí gia đình, tôi nhận việc về làm thêm để có thêm thu nhập. Với việc đánh máy thuê, mỗi tháng tôi được trả 2,5 triệu tiền lương, và như thế con tôi được đi học trường gần nhà.
Video đang HOT
Từ ngày đi làm, tôi mới dám mua cho mình tháng thì lọ kem bôi mặt, tháng thì bộ quần áo mới. Trước đây, có lần ghi khoản này vào sổ cho mẹ chồng xem, thấy thái độ không vui của bà nên tôi không dám nữa. Thỉnh thoảng lắm, tôi mới dám mua một bộ quần áo mới từ tiền tiết kiệm đi làm trước đây của mình.
Con đi học quen trường quen lớp, tôi xin phép chồng và mẹ chồng đi làm lại, nhưng do nghỉ quá lâu nên việc quay lại với nghề cũ của tôi không hề dễ dàng. Tôi mất 5 tháng rải hồ sơ khắp nơi mà không tìm được việc đúng chuyên môn. Thời gian đó, cô bạn tôi mở hàng trà sữa, thiếu nhân viên chạy bàn nên có đề nghị tôi thử vào làm. Thấy mức lương cũng không kém lương giáo viên mầm non trước đây là mấy, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Tuy nhiên, chồng và mẹ chồng đều không đồng ý, cho rằng anh là giám đốc mà tôi lại làm công việc chạy bàn thì rất ảnh hưởng tới thể diện của anh. Chồng nói nếu tôi ở nhà tiếp tục công việc chăm lo gia đình, anh sẽ tăng tiền chi tiêu mỗi tháng lên thành 8 triệu đồng, như thế tôi có thể thoải mái sống, không phải lo lắng tới việc đi làm có lương.
Quả thật, sống ở đất Hà Nội đắt đỏ này, dù anh có tăng cho tôi lên 10 triệu đồng thì vẫn rất khó khăn. Thế nên tôi nhất quyết không đồng ý và mong chồng hãy tôn trọng quyết định của mình. Vì chuyện này mà gia đình căng thẳng, chồng và mẹ chồng mặt nặng mày nhẹ.
Nhiều lúc vì muốn giữ hòa khí gia đình, tôi cũng muốn buông xuôi. Nhưng nghĩ đến chuyện hàng tháng phải ngửa tay đợi chồng phát tiền, tôi cảm thấy thực sự khổ sở. Tôi có nên kiên quyết làm theo ý mình?
Chồng nghĩ vợ mất trí nên dẫn bồ về tận nhà, nào ngờ lại được tiếp đón chu đáo khiến anh run cầm cập, ả thì chạy mất cả dép
Trước đây Phương từng làm giám đốc chi nhánh của công ty sản xuất thiết bị điện. Cô kiếm tiền rất giỏi, gần như là bao nuôi cả nhà chồng.
Thậm chí cô còn hùn tiền để chồng mở công ty riêng. Nhưng tất cả là trong quá khứ thuộc về 1 năm trước.
Vụ tai nạn ấy đã lấy đi tất cả của Phương. Cô bị cho nghỉ việc, mọi người nhìn cô với ánh mắt ái ngại, dè chừng xen lẫn khinh bỉ. Trí nhớ của Phương kém lắm, lúc nào cũng nhớ nhớ, quên quên... thường xuyên cắm cơm không bật, nấu canh thay vì bỏ muốn thì bỏ đường. Nồi trên bếp cháy khét lẹt cũng là chuyện thường.
Nhiều hôm Phương còn quên tắm cho con, cứ thế để thằng bé mồ hôi mồ kê nhẽ nhại đi ngủ. Nửa đêm nó khóc lóc vì ngứa là y như rằng cô bị chồng quát mắng. Những lúc như thế Phương chỉ biết im lặng, cô đang cố gắng để nhớ mọi thứ, nhưng vẫn đâu vào đấy. Cả khu ai cũng bảo Phương là kẻ ngốc, nhìn thật đáng thương.
Trước đây Phong yêu vợ lắm. Nhưng từ khi Phương bị tai nạn thì anh chán nản tự hỏi:"Chẳng nhẽ một người đàn ông như mình lại phải sống với một cô vợ điên không ra điên, khùng không ra khùng mãi hay sao?".
(Ảnh minh họa)
Phong bắt đầu cặp bồ rồi đi suốt ngày, bỏ mặc người vợ đãng trí và đứa con 5 tuổi.
Hạnh là một cô gái thông minh, xinh đẹp. Mới 25 tuổi mà đã là trưởng phòng của công ty truyền thông, thu nhập cao vút, thế mới xứng đáng với người đàn ông phong độ và giàu có như Phong chứ.
Nhiều lúc ở bên nhau cả đêm đến sáng, Hạnh thăm dò người tình:
- Sáng rồi, anh không về với chị vợ đần độn của anh đi!
- Có điên mới về. Về chỉ tổ tổn thọ, ở với em sướng hơn nhiều.
- Em nghĩ anh nên đưa chị ta vào trại tâm thần đi cho nhẹ nợ.
- Nhưng cô ấy vẫn chăm được con.
- Em sẽ thay thế chị ta, sẽ cho anh một cuộc sống đàng hoàng, hạnh phúc và làm mẹ của con anh.
Phong không còn yêu vợ nhưng thương con. Thế nên anh vẫn chần chừ với lời đề nghị của Hạnh. Chủ nhật vừa rồi, Phong không đến nhà Hạnh vì bận đưa con đi học năng khiếu. Vừa trở về đến nhà thì anh nghe tiếng chuông cửa, chạy ra mở cửa thì bất ngờ thấy Hạnh đến. Ngớ người ra, Phong hỏi:
- Em sang đây làm gì?
- Thì thực hiện lời hứa thay vợ cho anh đó.
Phong chưa kịp đuổi bồ về thì Phương đi ra: "Ai đến nhà mình đấy anh?".
Nhìn bộ dạng bếp núc của Phương, Hạnh nhếch mép cười: "Em là người yêu của chồng chị. Hôm nay em đến để thông báo với chị một chuyện. Chúng em qua lại hơn năm rồi và không thể xa nhau được".
- Ra vậy, đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm với vợ chồng chị đã. Ăn xong chị cho hai người đi với nhau luôn.
Nghe thế, Hạnh nháy mắt với Phong với gương mặt đắc thắng. Phong im lặng không nói câu nào. Phương hì hục trong bếp hơn tiếng sau bưng ra một mâm cơm có độc đĩa rau và một cái nồi đất đặt giữa.
Bồ Phong thấy thế vênh váo hỏi:
- Chị đúng là bị tâm thần nặng hết thuốc chữa rồi. Cho chúng tôi ăn gì thế này?
- Nhà có thịt, nhưng chị muốn nấu món này cho chồng chị ăn. Trước kia nghèo, anh ấy ngày nào cũng ăn như thế này.
Nói xong Phương mở nắp chiếc nồi đất ra, khói bốc nghi ngút nhưng bên trong chỉ toàn châu chấu. Cả Phong và nhân tình của anh ta đều tái mặt run sợ trước món ăn kì dị này. Phương nói:
- Gần 10 năm qua chị chung lưng đấu cật với anh ấy, từ ngày còn nghèo khổ. Giờ bị tai nạn thì chồng chị bỏ đi với em. Em có chắc trong cả phần đời còn lại em cũng trẻ và xinh đẹp mãi không? Chị đây còn nuôi cả nhà anh, đẻ con cho anh, vun vén đủ kiểu mà vẫn bị thế là em hiểu rồi đó. Cuộc đời không biết trước được chữ ngờ đâu em ạ. Giờ thì 2 người đi đi.
Hạnh sợ hãi thì thầm hỏi Phong:"Có đúng là cô vợ tâm thần của anh đây không? Sao chị ta ăn nói tỉnh táo hơn cả người bình thường thế?".
- Đúng là vợ tôi đấy, cô về đi và từ nay đừng tìm đến tôi nữa. Tôi có tội với vợ, có tội với con.
Phong không ngờ vợ mình vẫn còn tỉnh chứ không ngốc như mình tưởng. Sau lần đó, Phong cắt đứt hẳn với Hạnh rồi quay về tu tỉnh làm ăn, chăm sóc vợ con chu đáo. Phương cũng tiếp tục trị liệu tâm lý, phục hồi chức năng. Tuy cô không còn được sắc sảo như xưa, nhưng hạnh phúc đã lại mỉm cười với người đàn bà tào khang như cô...
Vừa được thăng chức, sếp đã tính đuổi việc tôi Vì ác cảm chuyện xảy ra trong quá khứ nên vừa được thăng chức, sếp đã tìm cách cho tôi nghỉ việc. Ảnh minh họa Chuyện xảy ra từ 2 năm trước, thế mà bây giờ tôi vẫn còn phải chịu hậu quả. Ngày đó, Tú vào làm công ty tôi được khoảng 3 tháng thì lấy chồng. Trước ngày cưới, cô ấy...