Lén chat với người cũ, chồng đòi ly hôn
Cuộc sống chật vật khiến vợ chồng mình hay cãi nhau, anh coi mình như người xa lạ và ghẻ lạnh, đúng lúc đó, người cũ liên lạc.
Mình là con út trong một gia đình khá giả. Cuộc sống chưa bao giờ biết khổ ngày nào. Đến khi gia đình gặp một vài biến cố thì đã không còn như xưa. Đêm cũng như ngày, cứ sống trong lo âu, sợ hãi vì thấy cha mẹ cãi nhau chuyện tiền bạc. Lúc đó, mình tự hứa với bản thân, sau này sẽ làm tất cả để cha mẹ được sống những ngày sung túc như xưa.
Đến khi 18 tuổi, mình quen được hai người con trai. Người thứ nhất là mối tình đầu, vì lẽ đó mà hay làm mình mơ mộng nhiều, nhưng người đó không phải là chồng mình hiện nay. Vì ở xa nên lúc quen nhau, mình đã hiểu anh ấy không thật lòng. Còn người thứ hai, và cũng là chồng mình hiện nay, mặc dù không đẹp trai, gia đình không khá giả nhưng mình bị thu hút bởi sự ân cần, nhẹ nhàng. Ở bên cạnh anh, mình cảm thấy an toàn và bình yên.
Nhưng sóng gió đã diễn ra khi mình theo chồng qua Mỹ sống. Cuộc sống chật vật với công việc, tiền bạc chi tiêu trong gia đình đã khiến mình và chồng hay cãi nhau và dẫn đến tranh chấp. Từ nhỏ, vì thấy cảnh bố mẹ cãi nhau đã khiến mình ảm ảnh, đến khi lấy chồng, điều đó lại diễn ra lần nữa, làm mình chao đảo.
Lúc đó, người yêu xưa lại nhắn tin và quan tâm về cuộc sống của mình. Trong lúc hoang mang, mình đã vô tình đặt niềm tin và xem người đó là chỗ dựa tinh thần để chia sẻ những khó khăn mà mình đã và đang trải qua.
Video đang HOT
Rồi cuộc sống vợ chồng ngày càng căn vặn nhau, mình cảm nhận rõ anh ấy đã thay đổi, không còn quan tâm và dù một chút thương cảm cũng không. Anh ấy đối với người dưng còn nồng hậu hơn mình. Nhìn vào mắt anh ấy, mình cảm nhận được một sự căm thù đáng sợ. Lúc thì vui vẻ, lúc lạnh lùng, anh ấy làm mình phát điên.
Nhiều lúc muốn về Việt Nam để gặp lại cha mẹ nhưng có ai ngờ, khi nói đến chuyện đó, cha mẹ mình lại phát bệnh và ưu sầu vì nếu mình về thì làm gì để lo cho gia đình, khi cha mẹ mình đã qua tuổi lao động và không còn tài sản nào trong tay? Đi không được, ở cũng không xong.
Đến một ngày, mình phát hiện ra chồng đối xử với mình như vậy vì anh ấy biết, từ lâu mình đã lén chat với người xưa. Anh ấy dồn nén trong lòng mà không nói nhưng biết rõ, vì anh ấy mà mình mới gây ra lỗi lầm lớn như vậy. Khi đó, anh ấy đòi ly hôn nhưng mình đã cố xin tha thứ và nói ra những suy nghĩ trong lòng. Mình cũng phân tích cho anh ấy hiểu, dù có chat với ai đi nữa nhưng mình có bao giờ là người vợ xấu?
Sau 2 tuần qua Mỹ, mình đã phải đi làm để phụ giúp anh ấy. Dù bị nói nặng nhẹ đủ điều cũng cầm lòng chấp nhận vì nghĩ đến gia đình, đến chồng. Dù anh ấy có làm lương ít hơn mình, mình cũng chẳng bao giờ để ý, chỉ nghĩ cuộc sống vui vẻ, đầy đủ là vui rồi.
Sau đó, mọi chuyện cũng qua. Anh chấp nhận tha thứ nhưng có biết đâu, những điều tồi tệ hơn đã xảy ra. Anh ấy vẫn sống lạnh nhạt, vẫn xem mình như người dưng, vẫn hành hạ và làm mình khóc mỗi ngày. Chuyện gì mình muốn làm, anh ấy đều ngăn cản.
Hiện nay, mình sống như người vô hồn, muốn chết đi cho xong. Nhiều lúc chịu không nổi dằn vặt, mình đã lao đầu vào tường muốn chết đi. Có khi uống cả hộp thuốc ngủ, muốn thoát khỏi cuộc sống đau khổ cho xong. Nhưng mình nghĩ, chết đi cha mẹ mình sẽ phải làm sao? Ai sẽ lo cho họ? Và họ sống sao nổi với mặc cảm bản thân?
Nếu không có gia đình, có lẽ mình đã ra đi để nhẹ nhàng từ lâu rồi. Nhiều lúc nghĩ, sao ông trời cứ trừng phát mình hết lần này đến lần khác? Cho mình cuộc sống tưởng chừng là mơ ước của bao người, rồi để mình sống trong sự ghẻ lạnh cả chồng. Nơi xứ lạ quê người, mình chỉ biết dựa vào chồng mình, mà anh lại đối xử với mình như vậy? Mình phải làm sao đây?
Theo VNE
Cô độc trong nhà chồng
Tôi lấy chồng khi sắp bước vào tuổi ba mươi. Không còn quá trẻ, tôi khi ấy đã nếm trải tương đối đủ những ngọt nhạt, mặn đắng của cuộc đời. (Dauhoi_vonghia@...)
Tôi cứ nghĩ đã đủ trải nghiệm để trở thành một người vợ đảm, một người con dâu chu toàn đạo lý. Tôi thu mình nhún nhường chờ đợi một ngày mọi người trong gia đình mới sẽ đón nhận tôi chân thành yêu mến. Nhưng rồi tôi dần thất vọng... có lẽ do hai vợ chồng gần nhau suốt hai năm trời mà tôi không đậu thai.
Thời gian đầu họ ít tỏ thái độ, đến khi biết rõ mười mươi là "lỗi của vợ", họ quay ngoắt thái độ với tôi.
Họ "tra tấn" tôi bằng mẩu tin về người hàng xóm vừa mới sinh một đứa bé kháu khỉnh, họ "đá đểu" tôi nhờ những câu chuyện về con bé nhà ông Hà nào đó, ngày còn học đại học, ngủ với bạn trai bị chủ trọ bắt gặp làm ầm lên, thế rồi có chửa, phải đi nạo, giờ lấy được thằng khác rõ tử tế thì chẳng đẻ nổi. Rồi như có tiếng ai nói xa gần rằng, phụ nữ chẳng phải tự dưng mà lại vô sinh, có khi hồi trẻ ham chơi để rồi về già hối hận...
Lúc nào mẹ chồng cũng rên rỉ thậm thụt nói với bố chồng tôi rằng tại chồng tôi vào Biên Hòa công tác nên cái cô bé Vy đó mới ngã lòng đi lấy người khác, và rồi bà lại tiếc cô dâu hụt ở phía miền tây sông nước, ngày ấy chồng tôi có đưa về ra mắt nhưng vì người miền trong tự nhiên và thẳng thắn quá, ai lại lần đầu tiên đến nhà bạn trai mà thấy đói, hồn nhiên mở nồi cơm nguội ra rồi lấy thức ăn ăn, và trong nhà nóng quá liền bưng hẳn ra ngoài cổng ăn cho thoáng, hàng xóm đi qua cứ chỉ trỏ chẳng hiểu con bé nhà ai mà lại "vô dạng" thế. Dường như không hợp với sự cặn kẽ, khắt khe ngoài này nên ông bà góp ý là thôi, nhất quyết kéo chồng tôi về.
Những câu chuyện ấy họ kể đi kể lại, như để mua vui, nhưng tôi chẳng thấy vui tẹo nào, tôi biết họ đang tiếc và có lẽ còn tiếc thêm nhiều trường hợp nữa, còn trường hợp không đáng tiếc nhất là tôi thì tại sao cứ ngày ngày hiện hữu trước mắt họ.
Họ khiến tôi lúc nào cũng nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước, bằng sự đau đớn. Ai hỏi cũng thấy họ rơm rớm rồi rơi nước mắt nói "buồn lắm cô ơi" và tôi hiểu mình đã tước đi niềm vui được bế cháu của họ.
Ở nơi này tôi không được đón chào. Có lẽ ngày tôi nói giải thoát cho con trai họ sẽ là ngày họ mở hội ăn mừng, còn vui hơn ngày chúng tôi cưới.
Mảnh đất ngày nào chúng tôi góp tiền mua cũng được họ khéo léo nhận để mình làm thủ tục cho tiện, "các con bận đi làm sợ không có thời gian". Và giờ hẳn nhiên nếu tôi ra đi sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng. Điều đó không sợ bằng việc cõi lòng tôi trống rỗng, vô cảm, nơi những con người sống cùng nhau đã lâu mà vẫn hoàn toàn xa lạ. Những đơn côi ghẻ lạnh khiến tôi cho rằng mình có thể sống một mình cũng không thể buồn mà chết. Tôi bỗng thấy rằng, có khi chưa con cái gì lại là điều may...
Theo VNE
Yêu bạn trai kém 10 tuổi qua mạng Tôi là phụ nữ đã hơn 40 tuổi nhưng bề ngoài trẻ vô cùng với đôi mắt to tròn, nước da trắng và dáng mảnh mai. Tôi rất sợ mất bạn ấy. Tôi đang rơi vào tình cảnh thật trớ trêu, không lối thoát. Xin hãy gỡ rối cho tôi. Tôi là một phụ nữ đã hơn 40 tuổi nhưng tôi có vẻ...