Lê Hoàng tám về dân Hà Nội và tiền
“Trên mảnh đất thần thánh này, tiền chả là cái gì hết, điều đáng quan tâm là thái độ kiên nhẫn, khả năng chịu đựng, ít giục giã, sẵn sàng nói to và sẵn sàng nghe người khác nói to”- đạo diễn Lê Hoàng.
Tiền là nguyên nhân của nhiều tệ nạn đến nỗi cơ quan vũ trụ Mỹ – Nasa đã từng tiết lộ: khi phi hành gia lần đầu tiên trên trái đất đặt chân lên mặt trăng, nhìn cảnh vật ông ấy đã thốt lên ” Ôi, yên bình quá, ở đây không có tiền”.
Do vậy, tỏ ra khinh tiền hay nói cách khác khinh những kẻ có tiền luôn luôn là một nhiệm vụ cao quý, cấp bách đặt ra một cách hối thúc cho toàn thể loài người ở mọi tầng lớp, mọi địa phương, mọi quốc gia, và Hà Nội, tuyệt vời thay Hà Nội chính là một trong số nơi ít ỏi dẫn đầu công việc đó.
Nếu bạn đến Hà Nội với một trái tim nhiệt tình, cháy bỏng, một nụ cười trong sáng và một cử chỉ tao nhã bạn chắc chắn sẽ được đón tiếp nồng hậu. Hà Nội sẽ nắm tay bạn, bay bổng cùng bạn hoặc ôm bạn vào lòng, vừa ôm vừa siết. Nhưng nếu bạn liều mạng bước vào mảnh đất Ngàn năm văn vật ấy với một túi tiền, cam đoan bạn sẽ bị nghi ngờ, bị lạnh nhạt, thậm chí bị cau có và ghét bỏ.
Cứ thử xách tiền vào một quán ăn thủ đô mà xem, dù cổ bạn có đeo dây chuyền vàng to như sợi xích hoặc tay bạn có đeo nhẫn kim cương lớn như quả bưởi thì bạn cứ xếp hàng, cứ ngồi chờ. Đôi lúc chờ tới ” toạc cả mồm” mà vẫn phải im lặng, đừng có đòi hỏi thứ này thứ khác lôi thôi.
Video đang HOT
Lê Hoàng tám về chuyện tiền
Có thể nói không ngoa, sự “trọng nghĩa khinh tiền” của Hà Nội thấm vào trong từng tấc đất, nhưng đặc biệt nổi bật và sâu sắc ở những nơi mang tính dịch vụ. Vào các nơi đấy mà bạn cậy quen biết ? Được! Cậy đẹp trai hay đẹp gái? Cũng được! Cậy học thức? Nhiều khả năng được luôn! Nhưng cậy tiền là hỏng bét.
Truyền thuyết kể rằng, có một gã nhà giàu suốt đời nuôi gà, nuôi vịt dưới quê sau đó bán được một bọc tiền to vác lên Hà Nội khệ nệ. Bước xuống bến xe, ngay lập tức lão được dân xe ôm hất hàm hỏi (vừa hất hàm vừa ngồi trên yên): “Ê, đi không anh già?”
Chả hiểu nhiễm đâu ra thói tự ái tiểu tư sản, lão nhà giàu không đi. Lê bước vào một hàng cơm nhỏ vừa ngồi xuống thì bị bà chủ hàng the thé: “Ăn gì? Nói nhanh, không ăn thì biến.”
Đói quá nên gã phải ăn. Ngồi xuống chiếc ghế chung quanh la liệt những mẩu giấy chùi mồm như một đàn bươm bướm xanh đỏ dưới đất, nhai được ba miếng thì nước mắm hết, gã mon men hỏi xin thêm, tức thì bà chủ quán gào lên “sang kia mà lấy, vẽ chuyện”.
Nhân đây khi bước vô Hà Nội, mặc dù bạn chưa từng bao giờ là họa sĩ, cả một đời chưa cầm tới bút lông, bạn cũng có thể trở thành kẻ “vẽ chuyện”. Đó là danh từ bạn được phong tặng khi bạn đòi hỏi người khác, và hi vọng người khác phải phục vụ mình sau khi nộp tiền.
Không ai sinh ra để làm nô lệ cho ai, đặc biệt là những công việc nô lệ vặt vãnh như mang nước, như bưng bê, như xếp dọn… Một số dân Hà Nội hôm nay hiểu rõ điều này. Đừng nhân danh cái gì bắt họ làm những chuyện ấy, nhất là đừng nhân danh tiền bạc khi sử dụng dịch vụ. Người Hà Nội ưu tiên cho những nhân viên khoáng đạt, hào sảng, khỏe khắn, phong trần. Những nhân viên kiểu đó nói to, cười lớn, thân mật vỗ vai khách, phát vào lưng khách hoặc nắm tay khách lôi đi một cách tự nhiên, đột ngột đầy ngẫu hứng và táo bạo.
Hà Nội không xếp người theo địa vị, mọi lao động đều cao quý và hơn nữa cao quý như nhau. Vào cơ quan phải lễ phép với bảo vệ, đi ô tô phải năn nỉ tài xế là những cử chỉ được dân Hà Nội khuyên dùng.
Những đứa có tiền và tin tưởng một cách mơ hồ tiền sẽ mang lại hạnh phúc, chỉ ở Hà Nội vài bữa là được cải tạo toàn diện. Có tiền cũng cứ ngồi vỉa hè mà ăn, cứ cốc mẻ mà uống, lôi thôi thì “biến”. Tất nhiên những kẻ như thế, phần lớn chả phải Tôn Ngộ Không, chẳng biết biến đi đâu và biến vào đâu nên cứ phải cắn răng đứng đấy.
Một số cá nhân ngu ngốc từng phát biểu “Tiền là Tiên là Phật, là sức bật của tuổi trẻ…”. Chỉ nói vài câu đã biết ngay những kẻ đó chưa tới Hà Nội. Trên mảnh đất thần thánh này, tiền chả là cái gì hết, điều đáng quan tâm là thái độ kiên nhẫn, khả năng chịu đựng, ít giục giã, sẵn sàng nói to và sẵn sàng nghe người khác nói to. Những đức tính như thế bảo đảm cho bạn sống yên ổn và phấn khởi. Đừng dại dột hay ảo tưởng đặt mình vào địa vị của thượng đế bởi Hà Nội là đất học hành, ai cũng biết thượng đế không tồn tại.
Những kỉ niệm sâu sắc mỗi lần ra Hà Nội ùa về khi đất trời trở lạnh, khi mùa thu đến cứ khiến lòng ta chợt trào dâng một nỗi buồn man mác, nghẹn ngào rất khó tả. Như một câu hát đã ngân lên: “Ở nơi ấy có một người mà tôi mến yêu.” Ở nơi ấy có một quán hàng mà tôi sợ hãi và ở nơi ấy có một bà chủ khiến tôi run run. Tiền bạc là nhất thời, tình yêu là mãi mãi.
Theo Lê Thị Liên Hoan
Theo Giaoduc
Hiệu ứng đám đông dễ giận, dễ yêu khán giả
Vừa làm giám khảo The Voice được tập đầu, ca sĩ Trần Lập đã bị dội bom những lời góp ý, đủ kiểu, khiến anh phải post lên trang cá nhân những dòng rất tâm trạng.
Cũng giống như vậy, trong những chương trình truyền hình thực tế, các cuộc thi, cả thí sinh và giám khảo đều đón nhận những phản ứng khác nhau từ khán giả, thậm chí, bị dội bom khi chê tơi tả, hoặc ngập tràn trong những lời tán dương lên đến tận mây xanh. Nhưng thái độ của khán giả cũng rất dễ thay đổi từ thái cực này sang thái cực khác.
Lao vào khen chê lấy được
"Che hết hình xăm rồi à, phí thế! Đùa cợt thêm đi, đừng ít nói kẻo bị cướp đài, bị nhạt đấy! Gây sốc đi, nhưng... văn minh vào! Đừng nhường nhịn "chúng nó"! Đừng thật thà quá! Hãy ra mặt sớm đi! Hãy cười cợt đi!...". Đó là vô vàn phản ứng mà anh nhận được từ khán giả, những người thân. Trần Lập buộc phải thốt lên: "Lạy các quý ngài, các ngài đang định biến tôi thành thằng hề thì các ngài mới thoả mãn cơn giải trí thình lình sao? Tôi phải là tôi! Bình tĩnh nào các ngài, sao phải xoắn chứ?".
Lời than này của Trần Lập nhanh chóng được mọi người chia sẻ, thông cảm, bởi anh mới chỉ xuất hiện trong tập đầu trong một chặng đường rất dài sắp tới của Tiếng hát Việt. Chương trình nào càng hot, khán giả càng bình luận nhiều, bất kể đúng sai, chỉ dựa trên cảm xúc của mình qua từng tập thi.
Còn nhớ, trong Cặp đôi hoàn hảo năm vừa qua, nhà vô địch thể hình Phạm Văn Mách khiến người xem choáng váng khi anh song ca cùng Văn Mai Hương "bài tủ" trong đêm mở màn, ca khúc Careless Whisper. Chất giọng khá ngọt, khác hẳn vẻ "xù xì", thô kệch bên ngoài, lại hát tiếng Anh nữa mới thật là văn minh. Hàng trăm hàng nghìn lời khen tặng được khán giả hào phóng tung ra. Những bài báo giật tít bốc anh lên tận mây xanh. Phạm Văn Mách cũng xuất hiện liên tục trong các bài phỏng vấn trên báo giấy, báo mạng, đài phát thanh... Phạm Văn Mách lập tức trở thành sao của showbiz!
Là một trong những giám khảo cá tính nhất, ca sĩ Siu Black từng được nhiều khán giả phát cuồng vì những lời nhận xét thú vị, phong thái vui nhộn, hiện đại. Chị có thể sẵn sàng đứng lên nhảy nhót theo điệu nhạc cùng thí sinh, vung tay, hất tóc để hưởng ứng khi thích thú. Gây dấu ấn đặc biệt ở chị là những tràng cười sảng khoái, cùng với cách đập bàn và thốt lên: "Tôi thích bạn rồi đó!".
Ngược lại với hai thái cực này, là bị ghét cay ghét đắng, đó là đạo diễn Lê Hoàng. Cách nhận xét tưng tửng, chả đâu vào đâu của anh ở Cặp đôi hoàn hảo và Bước nhảy hoàn vũ đã bị khán giả nổi đóa. Nói một đằng, chấm một nẻo, chuyên đặt điểm một mình một kiểu ở mức thấp lè tè: 6-7 điểm, nhiều khán giả gào thét đòi "truất ngôi" Lê Hoàng. Anh vẫn ung dung tại vị và vẫn giữ nguyên phong cách.
Cũng bị phản ứng, nhạc sĩ Trần Tiến đã quyết định rút lui trong êm thấm tại Bước nhảy hòan vũ năm trước. Ông có cách nhận xét rất nghệ sĩ, nghĩa là dựa vào cảm xúc là chính, ngôn từ không trau chuốt nhiều, thể hiện sự hồn nhiên và chân thành. Đơn giản, ông tự nhận xét, mình là người ghét sự đứng đắn, nghiêm túc. Bởi vậy, khi nhận xét về điệu nhảy của Vũ Thu Phương, nhạc sĩ Trần Tiến muốn cô lắc mông nhiều hơn nữa, khán giả truyền hình đã nổi cơn thịnh nộ.
Quay ngoắt 180 độ
Càng theo dõi các chương trình, khán giả càng có những thay đổi dần dần về lời nhận xét của mình, thậm chí là "trở mặt" với quan điểm của chính mình trước đây.
Sau khi Phạm Văn Mách hết chiêu, hết bài tủ, anh ngày càng đuối và sến dần hơn trong những phần thi tiếp theo. Đến khi Phạm Văn Mách tuyên bố anh sẽ đi theo con đường ca hát và tung ra một bộ ảnh khoe thân hơi "khó nhìn", ngay lập tức, nhiều người lao vào rào rào ném đá. Thậm chí, Phạm Văn Mách còn bị tăng sức ép thêm gấp nhiều lần khi anh trắng tay tại giải Vô địch Thể hình thế giới. Đến lúc này, búa rìu dư luận mới khiến Mách tỉnh ra về cái gọi là sự nghiệt ngã của showbiz.
Hôm nay người ta có thể dành những lời hoa mỹ nhất cho họ để đưa lên chín tầng mây, thì ngày mai, khán giả cũng có thể đưa họ xuống đáy của sự ê chề. Ca sĩ Siu Black cũng từng thất vọng trước phản ứng thái quá của khán giả, chị đã từ bỏ chiếc ghế giám khảo để quay trở lại với con đường ca hát của mình: làm liveshow, ra album, những điều mà bấy lâu nay chị quá bận rộn, không có thời gian đầu tư.
Không có gì thay đổi, đạo diễn Lê Hoàng ở chặng cuối của Cặp đôi hoàn hảo bỗng lại "lên ngôi".Trong khi các giám khảo khác tung những cơn mưa điểm 9 điểm 10, thì số điểm khắc nghiệt của Lê Hoàng lại trở nên quý hiếm. Không bợ đỡ, thẳng tưng, chả chịu sức ép, Lê Hoàng bình thản bày tỏ quan điểm khiến đám đông khán giả thích thú. Nhưng không vì vậy mà Lê Hoàng ảo tưởng về mình. Cũng khi ấy, trước những lời sáo rỗng, khán giả mới thấy tiếc nuối vị nhạc sĩ hóm hỉnh, thông thái và chân thành, Trần Tiến.
Hiệu ứng đám đông cho thấy, khán giả dễ giận, dễ yêu một ai đó khiến họ vừa lòng. Nhưng sự mong muốn của người đời biết thế nào cho đủ, bởi thế, nhiều nghệ sĩ cho rằng, khi tham gia truyền hình thực tế, tốt nhất, hãy là chính mình.
Theo Đất Việt
Chí Anh quấn quýt bên người tình 16 tuổi Dù cách nhau đến 10 tuổi nhưng cặp đôi này vẫn rất tình cảm ở đời thường và cả khi khiêu vũ trên sân khấu. Sau một thời gian không xuất hiện cùng nhau, tối qua, trong đêm hội tụ Người dẫn đầu và Gala trao giải của chương trình Tôi là người dẫn đầu, giám khảo của Bước nhảy hoàn vũ và...