Lấy vợ mới nhưng tôi vẫn không quên vợ cũ
Tôi vẫn yêu vợ cũ nhiều lắm nhưng bên vợ mới tôi yên ổn, bình yên dù không có những đam mê khao khát điên cuồng như bên vợ cũ.
Tôi và vợ cũ yêu nhau từ thời sinh viên, tôi mê mẩn cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, say như người nghiện thèm thuốc, tôi vừa mê đắm vừa tôn thờ dù cô ấy không xinh đẹp xuất sắc nhưng dường như cái thứ gọi là duyên thầm mới thật sự là vũ khí sát thương khủng khiếp nhất. Những ngày tháng yêu nhau tôi thèm khát và chẳng bao giờ no đủ, thỏa mãn đối với từng đường nét trên khuôn mặt, dáng vóc của nàng. Ra trường chúng tôi kết hôn ngay, ngày hai đứa ký vào tờ giấy kết hôn là ngày tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết không còn phải phấp phỏm lo sẽ có kẻ khác tài giỏi hơn cuỗm mất nàng.
Chúng tôi có đứa con trai đầu lòng, đó cũng là lúc nỗi sợ hãi tôi tạm quên trở thành sự thật. Nàng trách móc về khả năng thu nhập của tôi, trách móc về những vất vả khó khăn trong cuộc sống mà vì lấy phải người chồng không giỏi kiếm tiền như tôi nên nàng phải đương đầu, tôi nhận hết lỗi và cố gắng khắc phục bằng mọi cách. Tôi đã cố gắng, thề với trời đất là tôi thực sự cố gắng nhưng hình như càng cố gắng lại càng thấy không đủ, ngày đi làm công sở, đêm về đi giao hàng, cuộc sống vẫn cứ leo lắt, con ốm, vợ thở dài so sánh cuộc sống với những cô bạn cùng lứa.
Giọt nước làm tràn ly cho cả hai khi tôi tát vợ trong một lần cô ấy nói hỗn và hạ nhục tôi. Tôi hối hận ngay sau khi vung tay lên tát một cái trời giáng vào khuôn mặt mà tôi yêu thương hết mực đó. Nàng gào thét, cào cấu, chửi mắng, tôi chỉ biết đứng chết lặng. Nàng bế con về ngoại, trước khi thủ tục ly hôn hoàn thành, nàng mặc kệ những lời hứa và xin lỗi của tôi.
Cuộc đời tôi sang chương khác, với những ngày u ám lê thê và bệ rạc, nhớ vợ nhớ con đến cồn cào. Phong phanh rằng nàng đang hẹn hò với một người khá giả nhưng cũng dở một lần đò, tôi chẳng biết nên vui hay buồn. Tôi gặp vợ hiện tại, đồng nghiệp của tôi, em mộc mạc, thực tế và lạc quan, không xinh cũng chẳng có cái duyên chết người làm đối phương điêu đứng, em chỉ có tấm lòng chân thành. Em thương khi thấy cái vẻ tiều tụy của tôi sau ly hôn, em bảo mẫu người đàn ông lý tưởng phải mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao gặp vẻ yếu đuối của tôi lại làm em mủi lòng.
Video đang HOT
Em cũng cập kê tuổi quá lứa, tự nguyện đến với tôi mà không có một lễ rước dâu hay ăn hỏi cho tử tế. Em bảo nhà ở xa, cứ đăng ký kết hôn và ở với nhau đã, cuối năm về báo cáo bố mẹ rồi làm thủ tục sau, em đơn giản đến khác người. Tôi một kẻ chết đuối vớ được cọc, cũng tự khinh mình lắm khi không thể sống hết một năm cô đơn một mình, một người đàn ông yếu đuối, thảm hại làm sao.
Cuộc đời tôi lại tiếp tục lật trang, nhưng không ngờ đây lại là những trang rực rỡ, ấm áp nhất. Em đảm đang chăm chút cuộc sống vật chất và tinh thần cho tổ ấm của mình, cho tôi những lời khuyên giá trị trong công việc. Em vui vẻ vun vén gia đình bằng đồng lương còm của cả hai, động viên khích lệ tôi từng chút từng chút một, làm tôi cười, hạnh phúc trở lại. Em còn nhờ người quen can thiệp về mặt pháp luật để tôi có thể đón con trai về nhà chơi mỗi tuần.
Em mộc mạc chẳng đòi hỏi gì, chỉ vui vẻ cho đi, chẳng bao giờ trách móc. Nhưng chẳng hiểu vì những lời khuyên và động viên của em, hay vì tâm trạng luôn cảm thấy ổn định và phấn chấn của bản thân mà công việc của tôi bắt đầu tốt hơn, tôi thăng tiến và kiếm được tiền kha khá. Câu cửa miệng của em luôn là: “Anh thấy hợp lý là được” và trao cho tôi mọi quyền quyết định. Bên em tôi thấy mình tự tin và mạnh mẽ. Cứ tưởng em mộc mạc, nhưng tôi giật mình khi nghe em nói: “Em biết anh vẫn yêu chị ấy. Không sao, miễn anh cư xử cho hợp lý là được, tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không thể che giấu, cứ từ từ mọi việc sẽ ổn thôi”.
Đúng, tôi vẫn yêu vợ cũ nhiều lắm, như vết thương sâu nhức nhối không lành, nhưng bên vợ mới tôi yên ổn, bình yên nhưng không có những đam mê khao khát điên cuồng như khi bên vợ cũ. Em như cốc nước mát lành, còn vợ cũ như rượu mạnh, tôi say, yêu và sẵn sàng làm mọi điều điên rồ.
Tối đó, nhìn đôi vai mỏng manh run run của em khi cố nén những nức nở, tôi bất lực. Tấm ảnh của vợ cũ vẫn còn trong ví đã tố cáo mặt xấu xa tồi tệ của tôi, tôi thực sự bất lực trước em, bất lực trước tình cảm của mình. Tôi biết em vẫn hy vọng “từ từ mọi chuyện sẽ ổn”, nhưng liệu qua đêm nay, ngày mai em còn giữ niềm tin đó, và tôi có xứng đáng với niềm tin đó không? Nếu có thể lập trình lại cảm xúc, tôi sẽ đặt em ở vị trí cao nhất, quan trọng nhất trong trái tim mình, chứ không phải bóng hình cũ kỹ kia.
Theo VNE
Hạnh phúc là gì mà khiến em bao lần lúng túng?
Dành cho ai từng tự vấn mình về hạnh phúc! Người cảm thấy vui từ trong từng việc lớn nhỏ mình làm luôn là người hạnh phúc hơn cả.
Đó là ngày nàng thấy mình soi gương lâu hơn ba phút và tự hỏi, có phải người ta đi sai đường trong công cuộc tìm kiếm của đời mình, nên lúc nào cũng nhiều hối tiếc? Nàng tự thấy trong lòng "mặc khải" khi lâu lắc không yêu-ai, vì rốt cuộc nhận ra rằng nếu nuôi một hạnh-phúc-thứ -sinh, thì không bao giờ người ta hạnh phúc thực sự.
Những ngày không việc cụ thể, nàng có cơ hội gặp nhiều người, dù khác lạ hay thân quen, những câu chuyện của họ càng khiến nàng vỡ ra ý niệm hạnh phúc, rỡ ràng như nụ cười trẻ con sau mùa gặt, nhẹ nhàng đằm thắm như dây trong tay người đã nâng được cánh diều bay tít lên cao, và sáng tỏ mừng vui như giải được bài toán khó nhằn sau nhiều năm nợ lại. Nàng vừa mừng vui vừa sợ hãi khi thấy mình đang tự trả lời câu mình hỏi lâu nay, từ khi biết nghĩ, và giữa tuổi hai lăm. Là sớm hay muộn? Và có lợi ích gì với trái tim đầy nỗi niềm không?
Nàng nhận thấy người ta luôn khổ đau vì những thứ không kiểm soát được, những thứ vô lý bên ngoài luôn chằng chịt bám vào cánh cửa bình an. Người ta buồn vì không có ai để yêu, người ta cô đơn. Người ta buồn vì có người yêu, nhưng người yêu không đối xử như mình muốn, người ta càng cô đơn hơn. Người ta tủi vì không có tiền. Người ta chơi vơi vì có quá nhiều tiền với bao điều buộc ràng kể cả khi nhắm mắt ngủ. Nguời ta giận vì lời nói cay độc của kẻ đối diện. Người ta dựng xây hầu hết niềm vui của mình trên thái độ của người khác, cảm xúc của người khác, hành động của người khác...
Đôi khi câu nói "sống vì ai đó" là câu nói vô nghĩa nhất, đó là cuộc sống tạm bợ, ngày mai sẽ ra sao nếu ai đó bỗng thay lòng?
Khi làm một công việc, người ta hạnh phúc không khi làm để dựng xây những điều khác với sự khám phá, hưởng thụ chính công việc mình làm? Danh vọng. Tiếng tăm. Lương bổng. Lời khen ngợi... Ngày mai thứ đó bỗng bay biến như tơ trời, thấy cố gắng của mình rớt rơi, thất vọng và quên đi cảm giác mình chiến thắng mình, trong những lần ôm việc chạy điên đảo... Hạnh phúc chưa bao giờ chờ ở đích đến mà là cảm giác trong những hành trình đi tới mục đích mà thôi. Người cảm thấy vui từ trong từng việc lớn nhỏ mình làm luôn là người hạnh phúc hơn cả.
Khi yêu một người, thiệt ra ta chỉ yêu cảm giác họ đem đến cho ta, là bình yên, là chiều chuộng, là ngoan ngoãn, là được sở hữu, là có kẻ để dựa dẫm ngay khi thấy lòng yếu ớt, để nương nhờ cảm xúc tồi tệ bản thân... Thế đấy, lâu dần thành ra lệ thuộc, dù là ít hay nhiều cũng gây ra sự khó chịu mệt mỏi. Đến một lúc rời xa, những thói quen trở dậy như hổ đói, quần thảo mãnh liệt trong trái tim tội nghiệp đến nỗi muốn bỏ đời mà đi. Không chỉ với tình yêu nam - nữ, có yêu thương người khác là có đôi lần ngổn ngang trong lòng...
Người ta hay quên rằng, nếu mình không tự thấy hạnh phúc thì không gì đưa đẩy điều này đến được. Ví như cho người đàn ông lịch lãm nhất, tốt bụng nhất, đẹp trai nhất, giàu có nhất... đến yêu nàng, mà tự nàng đã phải lòng người khác, thì thật vô nghĩa. Đàn bà rất hay như thế, tự mình giày vò trong sự không hạnh phúc không yên ổn của chính mình, đến một ngày không nhận ra cái gì là ảo - thật, không biết cái gì nên níu giữ...
Hay bị tưởng lầm là loài dây leo, nên hạnh phúc thành ra yếu ớt và bề mặt lắm. Một hạnh phúc thứ - sinh đem lại vô vàn niềm đau vì ngày càng muốn thêm và ngày càng thuộc về, nên tự tâm mình lúc nào cũng lo sợ. Không bao giờ và không ai có thể nắm giữ được người khác nếu người đó không muốn, cho nên hãy dựng xây an lạc từ phía bên trong mình, từ từng điều nhỏ mình làm cho ngày, cho người mà thôi.
Theo VNE
30 tuổi, tôi bị nhà người yêu chê già, khó sinh con Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức. Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi...