Lấy vợ hơn 7 tuổi lại đã có chồng
Tôi biết, khi tôi nói với gia đình chuyện mình yêu người con gái như thế, bố mẹ tôi sẽ phản đối kịch liệt.
Thất tình, không muốn yêu ai
Tôi còn nhớ như in cái cảm giác đau khổ khi bị người yêu nói lời chia tay. Đó thực sự là một kỉ niệm không thể nào quên được. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản vô cùng. Người đàn ông như tôi không ngờ lại có ngày rơi nước mắt vì một người phụ nữ. Bởi trước giờ, dù có chuyện đau khổ thế nào, tôi cũng không dễ dàng rơi nước mắt.
Thế nhưng đúng là, sau khi bị cô gái mình trọn lòng yêu thương phản bội, tôi cảm thấy buồn chán vô cùng. Tôi đau khổ nhận ra, sự chân thành của mình không níu giữ được trái tim người con gái đẹp, bởi cô ấy đẹp nên cô ấy sẵn sàng mở lòng với bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần họ đảm bảo cuộc sống của cô ấy. Thời gian đó tôi mới hiểu, những ngày đầu yêu, cô ấy nào có như vậy. Tôi buồn khổ lắm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Chia tay người con gái tôi đã dẫn về nhà ra mắt, hơn 2 năm sau, tôi không yêu một ai vì cảm giác đau đớn của mối tình đầu. Bố mẹ tôi lo lắng vô cùng, vì tôi cũng đã đến tuổi lấy vợ, ông bà lại mong có cháu nội còn con trai thì chẳng thấy động tĩnh gì. Vì tôi quá mệt, quá lo, quá chán nản nên không muốn tiếp tục chuyện yêu đương gì hết. Thất bại một lần, tôi không còn tâm trí nào để yêu. Đàn ông như tôi, tôi đâu có vội như phụ nữ, bao giờ lấy chả được, chỉ là bố mẹ tôi mong ngóng quá thôi.
Chia tay người con gái tôi đã dẫn về nhà ra mắt, hơn 2 năm sau, tôi không yêu một ai vì cảm giác đau đớn của mối tình đầu. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng chỉ kéo dài được nửa năm thì bố mẹ và cả họ hàng tôi lại lôi cái chuyện vợ con ra nói. Lúc đó, tôi cũng cứ gật gù cho xong, tôi cũng nghĩ cái chuyện đó làm sao mà ép được, yêu thì mới cưới.
Thế rồi, thời gian sau đó, thật tình cờ tôi đã gặp một cô gái mới tuyển vào công ty tôi. Ban đầu, cô ấy hay hỏi han tôi về công việc vì là lính mới, thế nên, chúng tôi cảm thấy gần gũi nhau. Nói chuyện lâu rồi lại đến chuyện cà phê cà pháo, chúng tôi thấy gần gũi và cảm thấy như quen nhau từ lâu. Cô ấy cũng hồ hởi, vui vẻ. Sau này tôi mới biết, cô ấy đã chồng nhưng họ đã ly dị. Bây giờ thì lại biết, cô ấy hơn mình những 7 tuổi. Vì những ngày mới vào chúng tôi không hề hỏi tuổi nhau. Cô ấy thì hay lịch sự gọi tôi là anh vì là người mới vào, với lại, nhìn cô ấy phải trẻ hơn tôi đôi ba tuổi chứ tôi không hề nghĩ cô ấy lại nhiều tuổi như vậy.
Yêu người con gái hơn tuổi đã 1 đời chồng
Nhưng tôi mặc kệ, cái chuyện đó không làm tôi ngại cô ấy ngược lại, tôi càng muốn gần gũi cô ấy hơn, muốn được ở bên và chia sẻ với cô ấy. Chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện rất vui, lâu dần, trái tim tôi rung động trước cô ấy. Đó là thời điểm tôi cảm thấy mình nhớ cô ấy mỗi khi cô ấy không nhắn tin hay gọi điện. Tôi cảm thấy thiếiu vắng thứ gì đó nếu như cô ấy không đi làm. Và khi biết tin cô ấy ốm, tôi lập tức phải đến nhà và tìm gặp cô ấy.
Thực sự, tôi cũng đã bị đau trong mối tình đầu nên với chuyện tình cảm, tôi có hơi cảnh giác. Tôi đã tìm hiểu rất kĩ về cô ấy, gia cảnh và mọi thứ, và tôi cũng đã rất yên tâm về chuyện này. Bởi vì, tôi đã biết cô ấy ở đâu, làm gì, học gì và hoàn cảnh thì đúng như những gì cô ấy nói với tôi.
Nhưng tôi mặc kệ, cái chuyện đó không làm tôi ngại cô ấy ngược lại, tôi càng muốn gần gũi cô ấy hơn, muốn được ở bên và chia sẻ với cô ấy. (ảnh minh họa)
Rồi tôi tỏ tình với cô ấy. Tôi cảm nhận đó là người con gái thật thà, tốt bụng và chắc chắn, cô ấy rất chân thành. Tôi hi vọng, cô ấy sẽ nhận lời yêu tôi. Khi tôi tỏ tình, cô ấy ôm mặt khóc nức nở và nói: “Em không nghĩ là lại có thể có được tình yêu của một người đàn ông chưa có vợ. Em cũng không bao giờ dám hi vọng vào chuyện gia đình nữa, vì em đã là người con gái có chồng”. Nghe cô ấy nói thực lòng tôi càng thương cô ấy, tôi đã ôm cô ấy vào lòng để sẻ chia và để cô ấy biết, tôi với cô ấy là thật lòng.
Tôi biết, khi tôi nói với gia đình chuyện mình yêu người con gái như thế, bố mẹ tôi sẽ phản đối kịch liệt. Không có chuyện mọi người trong nhà sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này.
Nhưng bây giờ, khi bố mẹ mong mỏi có con dâu như vậy, tôi chỉ có cách này. Hi vọng sự sốt ruột của bố mẹ sẽ khiến bố mẹ chấp nhận chuyện này dễ dàng hơn. Nhưng khi nói về chuyện dẫn cô ấy về ra mắt gia đình tôi, cô ấy sợ lắm, khóc sưng cả mắt vì tự ti, không dám đối mặt với người khác.
Bây giờ, tôi phải làm sao đây? Nếu như cô ấy cũng vậy, bố mẹ tôi lại không đồng ý nữa thì tôi phải làm cách nào để chứng minh tình cảm của mình dành cho cô ấy. Có lẽ, nếu bố mẹ có khước từ thì tôi cũng phải kiến quyết bảo vệ cô ấy. Nếu như bị tổn thương một lần nữa, tôi sợ cô ấy sẽ không còn niềm tin để sống nữa…
Theo VNE
3 năm chưa từng được vợ gọi là anh
Đúng là, lúc yêu chẳng giống lúc về sống với nhau. Có những thứ tôi cứ tưởng là về sống với nhau thì sẽ khác, rồi vợ cũng sẽ quen.
Nhưng mà sống mãi, sống tới tận 3 năm với nhau rồi vợ vẫn không sửa được. Có nói sao vợ cũng vẫn chứng nào tật ấy. Với vợ, đó là điều thường tình, chẳng có gì sai mà phải sửa cả. Nhưng mà với tôi, đó là một sự bực bội vô cùng lớn, nhiều khi mang ức chế vào người, rất chi là khó chịu.
Vợ hơn tôi 2 tuổi. Ngày yêu nhau, ai cũng bảo sao tôi lại yêu người hơn tuổi. Nhiều người cho rằng, chuyện yêu người hơn tuổi, nhất là vợ hơn tuổi, cứ thấy kì kì. Tôi thì chẳng thấy gì, thích thì yêu thôi. Với lại, tôi với vợ thì nhìn ngang nhau. Hơn tôi 2 tuổi nhưng vợ còn trẻ trung lắm, nhìn còn trẻ hơn cả tôi nên thoạt nhìn, không nói ra thì không ai biết.
Chuyện tuổi tác đâu có gì quan trọng. Người ta còn yêu nhau, bạn gái hơn cả 4-5 tuổi cũng vẫn yêu có sao đâu. Căn bản là mình yêu nhau thôi. Tôi nghĩ thế nên cũng rất yêu thương vợ. Tôi muốn được làm phi công của vợ một cách đường đường chính chính.
Những ngày còn yêu nhau, chúng tôi hạnh phúc lắm. Sau này bạn bè bảo, đúng là yêu nhau trẻ tuổi có khác, vợ chồng rất chi là nhí nhảnh, hồn nhiên, lại vui vẻ với nhau. Vì cùng cùng tuổi nên tôi được vợ chiều, nhiều khi mọi người cứ trêu là chị chiều em, tôi cũng ngượng ngượng. Tính tôi có chút trẻ con, nhưng mà chỉ là khi ở bên cạnh vợ thì tôi mới vậy thôi, còn lúc khác thì người lớn ra phết.
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi "ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!". Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi &'đàn chị' của vợ. (ảnh minh họa)
Có một điều mà ai cũng hỏi là tại sao chúng tôi không gọi nhau là anh em. Vợ thì toàn gọi tên tôi, còn tôi thì toàn gợi vợ là đằng ấy. Ban đầu ai nghe cũng thấy lạ, vì yêu nhau dù vợ có hơn tuổi cũng nên xưng hô anh - em cho tình cảm. Nhưng mà vốn coi tôi là người ít tuổi, trước lại xưng chị em nên giờ tự nhiên gọi là anh cứ ngượng mồm. Vợ tôi bảo vậy nên không muốn gọi là anh, cứ xưng tên cho tiện lại vui vẻ, vô tư.
Chúng tôi cưới nhau. Về tới nhà, hôm lại mặt, ai cũng bảo là, sao lại để cho vợ gọi tên như thế. Trước mặt các cụ, vợ chồng tôi cũng cứ bạn tớ, ấy, với lại gọi tên. Bố mẹ tôi, họ hàng nhà tôi có vẻ không hài lòng. Người lớn tuổi thường không thích cách xưng hô ấy. Tôi cũng nói với vợ, trước mặt người khác nên anh -em cho tình cảm, với lại, cũng nên anh em thì đúng hơn. Giờ đã lấy nhau rồi, làm vợ chồng rồi thì không anh em, sau này có con chúng lại cười cho.
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi "ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!". Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi &'đàn chị' của vợ. Đúng là vợ không chịu gọi tôi là anh, còn coi tôi như trẻ con, lúc nào cũng giáo điều. Vợ chuyêncái giọng &'dạy' chồng là phải thế này, thế kia, là phải làm cho ra người lớn, rồi chỉ biết ngồi chê tôi trẻ con. Vợ bảo chưa lớn được thì chưa được gọi là anh. Tưởng là nói đùa thế mà suốt 3 năm, chưa một lần nghe vợ gọi tiếng &'anh' dù tôi đã là chồng của vợ. Nhắc nhiều thành cùn, thành bực bội, khó chịu. Giờ tôi cũng chẳng anh em gì với vợ nữa, cứ kệ mặc. Vợ nói gì tôi cũng trống không, không bao giờ tiếp lời. Tôi chán ngấy cái kiểu dạy chồng dạng &'đàn chị' của vợ rồi. Tôi phải găng tới khi nào vợ chịu gọi tôi là anh thì thôi, chứ không thì mất mặt với bàn dân thiên hạ lắm!
Theo VNE
Khổ tâm vì trót làm gái già có bầu Cô ấy đã có bầu với tôi nhưng tôi không biết có nên cưới không vì cô ấy hơn tôi 11 tuổi. Khi bắt đầu mối quan hệ này, tôi không nghĩ là sẽ tiến tới hôn nhân vì tôi nhận thức được hơn ai hết sự khác biệt quá lớn giữa hai chúng tôi. Tôi không muốn làm "phi công trẻ", không...