Lấy vợ 4 năm, chưa được đón Tết ở nhà mình
Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về ‘cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy’.
Năm hết Tết đến, mối lo tiền bạc ngày một nặng gánh. Nhiều lúc tôi ước gì 10 năm mới có một cái Tết thôi. Bởi bên cạnh niềm vui của vô số người thì vẫn còn sự ấm ức của chàng rể sống nhờ nhà vợ là tôi.
Tôi biết, việc kể lể chẳng đáng mặt đàn ông chút nào. Song tôi cũng là con người với những tâm tư thường nhật. Lẽ nào đàn ông không được lên tiếng trước những áp bức cứ đè nặng trên đầu?
Đã 4 năm sống cảnh “chó chui gầm chạn” mà chỉ được về thăm bố mẹ đẻ có 4 lần. Ngày đầu tôi về thăm gia đình sau ngày cưới. Sau một đêm ngủ, vợ tôi chê nhà quê lắm dĩn cắn đỏ da, đồ ăn chém to kho mặn. Tôi bị vợ ép tức tốc về nhà ngoại. Lần thứ 2, 3 tôi về nhà nội do bố mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Lần thứ 4 vợ chồng tôi về quê dự đám tang của ông nội. Hết!
Tôi thường phải nghe mẹ vợ thuyết giáo: “Con đã ở rể thì phải toàn tâm chăm lo cho bố mẹ vợ và vợ. Đừng có mà đứng đằng ngoại trông đằng nội nghe. Ăn cơm nhà vợ, ở nhà vợ thì phải chăm sóc cho nhà vợ thật chu đáo. Sau này cả cái cơ ngơi này sẽ chia cho vợ chồng con phần hơn”.
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, còn trong lòng không phục. Thế này thì đến lúc vợ chồng tôi có con, tôi sẽ phải vừa làm bố vừa làm mẹ hầu con thôi.
Bố mẹ vợ tôi sinh một bề con gái. Chị vợ đã kết hôn và ra ở riêng. Còn cơ quan tôi cách xa nhà 50 km nên tôi đành ở tạm nhà vợ để tiện cho công việc. Bố mẹ vợ cũng không muốn vợ chồng tôi dọn ra ngoài ở vì sợ tuổi già dễ bề gặp trái gió trở trời. Thương bố mẹ vợ, tôi buông mình trong kiếp ở rể. Thôi thì ăn nhiều ở hết bao nhiêu.
Ngày Tết ngày nhất, bố mẹ vợ không cho tôi về thăm bố mẹ đẻ. Tôi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu mâm cúng suốt 3 ngày Tết. Bố vợ tôi bảo: “1 năm 365 ngày đã ở nhờ nhà vợ được thì Tết cũng về nhà làm gì. Lúc nào có công to việc lớn thì anh mới được về”.
Tết năm nào, mọi người trong nhà vợ tôi cũng đi chơi họ hàng, làng xóm láng giềng. Còn tôi trở thành thằng trông nhà tiếp khách bất đắc dĩ. Nghĩ mà muốn đập tung mọi thứ cho bõ tức.
Video đang HOT
Nhiều lúc có khách khứa đến chúc Tết, bố mẹ vợ tôi cứ thản nhiên giới thiệu: “Nhà thằng rể nghèo nên đành ở Tết đây”.
Nhiều người không biết chuyện đã oán trách tôi. Họ bảo: “Con không chê cha mẹ khó”. Sao vì muốn ăn sung mặc sướng mà không về thăm Tết nhà mình. Họ có biết đâu tôi đã bị bố mẹ vợ cản về thăm nhà. Tôi có uất ức mà chẳng dám nói ra.
Tôi còn nhớ Tết năm ngoái, anh chị vợ về ăn Tết nhà vợ thường tỏ ý khinh thường tôi. Anh rể bảo: “Nhất chú, được bám váy nhà vợ, chẳng phải lo đếch gì đến tiền bạc”.
Quả thực, sinh hoạt phí của vợ chồng tôi vẫn phải nộp cho bố mẹ vợ đầy đủ. Tôi phải đi làm chính, làm thêm để thích ứng kịp với cuộc sống giàu sang nhà ngoại. Chứ tôi chưa từng cầm tiền của bố mẹ vợ lần nào.
Lúc cả nhà ăn lẩu uống rượu, tôi chẳng được ngồi tại mâm mấy phút vì còn phải lăng xăng đi tiếp thức ăn cho mọi người. Tôi chẳng khác gì bồi bàn cả.
Tối đến tôi thủ thỉ với vợ: “Anh là chồng em hay là thằng ở nhà em. Anh có thể chăm chỉ làm lụng việc nhà. Nhưng mọi người phải giữ sĩ diện cho anh lúc có khách chứ”.
Tôi tưởng vợ sẽ thấu hiểu nỗi lòng mình. Ai dè cô ấy bĩu môi: “Cưới 4 năm mà chưa đẻ được con là tại anh. Giờ anh lại bắt vợ làm việc nhà thì đến bao giờ mới được phát lì xì cho con hả?”. Thì ra từ trước đến nay, cô ấy đổ lỗi hiếm muộn cho chồng. Trong khi bao nhiêu lần tôi giục cô ấy cùng tới viện kiểm tra đều bị chối từ.
Tết nữa lại sắp đến, tôi lại sắp thành thằng lao công dọn dẹp nhà cửa, xách đồ cho mẹ vợ, nấu nướng sắp cỗ. Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về “cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy”.
Tôi nên làm gì để thoát khỏi kiếp đọa đày ở rể trong những ngày đón Tết sắp tới. Có lẽ nào tôi xin cơ quan cho lịch trực suốt mấy ngày Tết để khỏi phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt ở nhà vợ?
Hay tôi cứ một mình về ăn Tết ở nhà bố mẹ đẻ? Hoặc tôi phải giương điều kiện với vợ: Một là chung tay làm việc nhà trong ngày Tết, hai là đi du lịch? Các bạn thấy cách nào phù hợp nhất với tình cảnh của tôi lúc này?
Chồng bế thốc vợ chạy đi sau khi nhìn thấy người đó đến chúc Tết nhà mình
Hà liền quay vào nhà bế thốc vợ lên chạy thẳng ra ngoài ngõ, khiến Lê vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu. Mãi lúc sau anh với giải thích với vợ rằng...
Năm nay Hà đã 30 tuổi rồi, trước anh có tán mấy cô ở trong xóm nhưng chẳng cô nào thèm đếm xỉa đến Hà cả. Cũng vì Hà hơi xấu, lại không có tài tán gái như đám thanh niên trong xóm nên đến khi chúng nó con bồng con bế anh vẫn lẻ bóng.
Được cô bạn thân mai mối cho đứa bạn ở xóm bên ít hơn Hà 5 tuổi. Lê - cô gái Hà tán cũng ưa nhìn, ngoan hiền. Nhìn thấy Lê là Hà mê cô liền, nhưng thấy Minh - anh chàng đẹp trai lại khéo miệng cũng tán Lê, Hà lắc đầu chán nản. Sang chơi nhà Lê được đôi ba lần toàn gặp đối thủ Hà đâm chán, anh nghĩ mình hết hy vọng nên không sang tán tỉnh Lê nữa.
Thấy Hà có ý định bỏ cuộc, cô bạn thân kia vội dốc hết sức bày mưu giúp Hà tán được Lê, đánh bại được đối thủ một cách nhanh nhất. Được cô bạn bật mí sắp tới sinh nhật Lê và cô thích gì Hà nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Đúng ngày sinh nhật Lê, anh bất ngờ cầm bó hoa hồng và chiếc đầm trắng xinh xắn đến tặng cô. Thấy anh chàng khù khờ, nhút nhát này hôm nay lại chu đáo như thế Lê ưng Hà lắm.
Thấy anh chàng khù khờ, nhút nhát này hôm nay lại chu đáo như thế Lê ưng Hà lắm (ảnh minh họa)
Chưa kịp nói lời cảm ơn thì Hà đã quỳ xuống cầu hôn Lê, khiến cô vô cùng ngỡ ngàng. Trời đất xui khiến thế nào mà Lê nhận lời làm vợ Hà liền. Hà nghe mà cứ ngỡ như mơ, anh ôm chầm lấy Lê bật khóc vì quá sung sướng.
Đám cưới được tổ chức ngay sau đó 2 tháng. Cưới được vợ Hà trẻ ra những mấy tuổi, đúng là không có gì làm người ta thay đổi nhanh chóng bằng tình yêu. Hà vẫn nhớ hôm cưới, Minh vẫn còn hậm hực nhìn Lê theo anh về nhà. Nhìn vậy mà anh vui thầm trong bụng, nhưng cũng có chút thương Minh.
Cưới vợ về được 1 tháng thì Lê có tin vui. Hà chăm vợ hết mực, anh bắt cô ở nhà chỉ ăn và chơi không phải làm gì cả. Hà bảo vợ cứ ở nhà dưỡng thai cho tốt còn mọi thứ cứ để anh lo.
Tết năm nay là Tết đầu tiên nhà anh có con dâu, đáng lẽ ra Lê phải phụ giúp mẹ chuyện chuẩn bị đồ Tết nhưng Hà tranh làm hết phần của vợ. Anh bảo mẹ, Lê lấy anh là tốt lắm rồi, bây giờ hạnh phúc và niềm vui hạnh để anh mang lại cho vợ.
Mồng 1 Tết, Hà đưa vợ sang nhà mẹ vợ chơi. Thấy con gái bụng mang dạ chửa sắp đến ngày sinh mẹ vợ không quên căn dặn con rể đủ điều. Gần tối, Hà xin phép nhà vợ đưa Lê về nhà. Vừa đến nhà cất được cái xe đi, Hà hốt hoảng nhìn ra cửa thấy Minh cầm pháo giấy sang nhà nhà anh.
Sợ hắn ta hậm hực chuyện cũ, nên mồng 1 Tết sang trả thì vợ chồng anh. Bụng Lê thì to, lỡ có chuyện gì xảy ra thì nguy. Nghĩ thế, Hà liền quay vào nhà bế thốc vợ lên chạy thẳng ra ngoài ngõ khiến Lê vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Hà liền quay vào nhà bế thốc vợ lên chạy thẳng ra ngoài ngõ (ảnh minh họa)
Chạy được một đoạn Hà mới chịu bỏ vợ xuống. Lê vội hỏi chồng xem có chuyện gì mà lại hành động như thế này. Hà vừa thở vừa giải thích rằng anh sẽ Minh sẽ đẩy vợ ngã để cô phá thai. Kiểu như không ăn được thì đạp đổ đấy, Hà biết Minh là người không tử tế cho lắm, Thôi thì vợ chồng anh cứ phòng còn hơn tránh, chứ nhìn thấy ánh mắt gian sảo, sắc nhọn của hắn Hà lo lắm.
Đưa vợ sang nhà ngoại tránh nạn. Hà về nhà xem tình hình thế nào, Tết nhất mà vẫn phải khổ sở như thế này đây. Về đến nhà vẫn thấy Minh ngồi cổng đợi mình, Hà vừa cười và đe báo công an nếu như Minh làm điều gì điên rồ. Thấy Hà nghĩ như vậy, Minh cười phá lên và giải thích anh sang chúc Tết vui thôi chứ không có ý gì. Giờ Minh đã có người yêu, ra Tết họ sẽ làm đám cưới. Nghe xong Hà thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu lo lắng trong lòng anh cũng bay biến hết.
Đón vợ về nhà sau cơn chạy nạn đó. Hà mời Minh ở lại ăn bữa cơm chiều mồng 1 với vợ chồng anh. Minh từ chối, nhưng hứa sẽ đưa bạn gái sang nhà vợ chồng chơi vào ngày mồng 5.
Vậy là một ngày đầu năm mới biết bao cảm xúc, tâm trạng với vợ chồng Hà cũng đi qua. Ôm vợ ngủ, Hà chỉ mong sao năm nay tình yêu lớn của vợ chồng Hà sẽ khỏe mạnh và mãi là niềm vui, hạnh phúc của vợ chồng cô.
Theo Một Thế Giới
Vì bênh vực tôi, vợ đã lĩnh trọn cái tát trời giáng của mẹ mình Tiền điện nước Lâm đóng, tiền ăn Lâm đưa, thi thoảng còn mua cái này cái kia biếu bố mẹ vợ vậy mà vẫn bị mang tiếng là kẻ ăn bám, lười biếng. Nhiều lúc ấm ức lắm nhưng vì Thùy nên Lâm cắn răng chịu đựng. Sau câu nói ấy, Thùy lĩnh trọn cái tát trời giáng từ mẹ mình. (Ảnh minh...