Lấy chồng sớm
Mười bảy tuổi, Ngân đẹp tròn trịa nét xuân thì, giống như bông hoa vừa chớm, đủ nồng, đủ say, khiến bao trai làng mê mẩn. Nhà nghèo lại đông chị em nên chỉ học đến cấp hai là Ngân nghỉ học để đi làm phụ giúp bố mẹ.
Ngân lọt vào mắt anh chàng lái xe điển trai, nhà cửa thuộc hàng khá giả ở trên huyện. Dù chỉ mới hai hai tuổi, Hùng hào hoa có tiếng, đàn bà con gái chết vì anh ta không ít, hạng nào cũng có. Đã biết tiếng Hùng nhưng Ngân vẫn không tránh khỏi những xao xuyến. Hùng trắng trẻo, ăn nói như rót mật vào tai, chẳng như đám trai làng cù lần, đen đúa. Dần dà, Ngân ngã vào vòng tay Hùng lúc nào không hay.
Mẹ Hùng hốt hoảng khi con trai đòi cưới vợ, cưới một con bé nhà nghèo, chưa đến tuổi làm giấy đăng ký kết hôn. Đành tặc lưỡi với hy vọng “có vợ rồi nó sẽ biết lo nghĩ cho gia đình hơn”, nhất là càng tá hỏa khi cái bụng con bé đã lùm lùm. Nhìn hai đứa choai choai cười ti toe hôm đám cưới mà ai cũng dở khóc dở cười, chẳng hiểu sau này về chúng nó sống với nhau bằng gì, bằng tình yêu không đem ra ăn được ấy ư, mà tình yêu có còn mặn nồng như ba tháng chúng nó yêu nhau hay không biết.
Ba Ngân thì nghĩ khác. Cái hôm ông trông thấy Hùng đánh chiếc xe tải đến nhà, ông ra bắt tay thằng con rể quý, miệng không ngớt lời cảm ơn nó đã để ý đến con gái ông, rồi khoe khắp xóm làng: “con gái tôi được gả vào nhà giàu, con rể tôi đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc”….
Về nhà chồng, những vụng về của cô con dâu làm bà mẹ chồng choáng, cứ nghĩ nó con nhà nghèo chắc là đảm đang, ai ngờ, Ngân ra ngoài kiếm tiền chứ việc nhà ít khi đụng tới. Phúc đức cho Ngân, mẹ chồng cô thuộc dạng hiền lành, chẳng để bụng, bà chỉ dạy Ngân từng tý một. Cơm bữa cháy, bữa sống, canh khi mặn khi ngọt, nhưng bà vẫn kiên trì, gắng dạy dỗ đứa con dâu. Con trai bà không được kiên nhẫn như mẹ, Hùng la mắng Ngân trong bữa cơm: “Chưa biết tí gì mà đòi lấy chồng à. Nấu nồi cơm mà ăn chẳng được thì lấy chồng làm gì?”
Video đang HOT
Ngân sinh con gái đầu lòng, Hùng chẳng thèm nhìn mặt. Anh ta chỉ thích có con trai, bé Ty sinh ra, anh ta không hề có chút hồ hởi của một người lần đầu làm cha. Những ngày Ngân ở cữ nhà mẹ đẻ, họa hoằn lắm anh ta mới về thăm vợ con. Có về thì cũng chỉ đứng ở ngoài, gửi đồ đạc gì đó bà nội đem cho cháu, rồi lên, chẳng vào âu yếm vợ, cưng nựng con như bao ông bố khác. Bố Ngân vẫn ra chiều tư lự: “Tại nó mong con trai, mày đẻ đứa thứ hai, nó không thế đâu”.
Ba tháng sau sinh, Hùng lên đón Ngân về. Anh ta bảo “về mà phụ mẹ chồng cơm nước, ở đây làm gì”. Tết nhất, Ngân đòi đưa con về thăm ngoại, xin ở lại độ một hai hôm, Hùng cau mặt, nhất quyết không cho. Hóa ra, anh ta còn trẻ nhưng đã ngấm tính gia trưởng của ông bố chồng từ bao giờ.
Con bé khó nuôi, cứ khóc đêm khóc ngày, Hùng hậm hực, lải nhải, cau có vợ con. Rồi một ngày, Ngân thấy trong điện thoại chồng những tin nhắn yêu thương với một cô gái lạ. Ngân khóc lóc với bố mẹ chồng, Hùng về biết chuyện chửi cô một trận ra trò vì tội hỗn láo, dám xen vào cuộc sống của anh ta. Dẫu là ít học, chưa đủ lớn khôn, chưa đủ độ chín để hiểu chuyện đời nhưng cô cũng có lòng tự trọng cần thiết của đàn bà, để đêm về cứ nghĩ suy tìm cách giữ anh chồng ưa bay nhảy.
Nhìn những cô gái mười tám, đôi mươi trẻ trung, áo dài thướt tha đi học mà Ngân ứa lệ. Giá ngày trước cố kiếm cái nghề cho đàng hoàng, giá đừng lấy chồng sớm, đừng tin cái miệng dẻo của anh ta, đừng mê cái vẻ hào hoa đó, âu là dại, đành chịu chứ biết kêu ai giờ. Lại phải thấp thỏm, nhen nhóm hy vọng như ba cô hằng nghĩ về thằng con rể: “Nó còn trẻ nên thế thôi, dần dà sẽ thay đổi.” Ừ, thì thôi, sống là biết hy vọng, biết trông chờ vào ngày mai. Bất giác, chợt ngậm ngùi khi nhớ câu hát mà thằng em hay trêu: “Lấy chồng sớm làm gì…”.
Theo VNE
Chồng hư vì vợ ôm đồm
Thực tế, khi người phụ nữ ôm đồm mọi việc thường "làm hư" chồng con của mình. Ngáp ngắn ngáp dài khi tới cơ quan, chị Chung than mệt vì hôm qua phải thức đến khuya dọn dẹp nhà cửa, giặt, phơi đồ rồi nay dậy sớm nấu bữa sáng. Dù hai con đã qua tuổi đôi mươi nhưng chị lúc nào cũng tất bật như bận con mọn.
"Toàn việc nhà cửa của phụ nữ, chồng tôi không mó tay đến bao giờ. Hai đứa trẻ còn bận việc học hành, nên tôi cũng không muốn chúng phải làm việc nhà. Với lại, nhiều khi, chồng, con làm xong mình không ưng, phải làm lại thì còn mất thời gian hơn", chị Chung nhân viên trong một nhà hàng ăn uống ở Thái Thịnh, giải thích.
Tuy nhiên, vì ở chỗ làm đã vất vả, bận rộn suốt ngày, về nhà lại vẫn phải luôn tay luôn chân khiến chị nhiều khi quá mệt mỏi, sinh cau có. "Mình làm thì không sao, nhưng điên nhất là mấy bố con cứ tha hồ bày bừa, vô tổ chức, có khi mình vừa lau nhà, cọ toalet xong thì lại đi dép, bôi bẩn ra... Mình nói thì họ còn than khó chịu, rồi bảo mình lắm điều", chị than thở.
Dù vậy, chị Chung vẫn tự hào khi nghĩ mình là người quan trọng nhất trong gia đình, chỉ có bàn tay của chị thì nhà cửa mới ngăn nắp, chồng con mới được ăn ngon, mặc đẹp. Khi các đồng nghiệp góp ý nếu chị cứ làm mọi việc như vậy, sau này không kham nổi nữa thì ai sẽ giúp chị, hay các con chị khi xa mẹ, phải tự lập, biết sống thế nào, thì chị gạt đi, nói "tới đâu hay tới đó".
Có chị vợ đảm đang, hết lòng vì chồng vì con nhưng anh Hòa, cán bộ một cơ quan nhà nước ở Hai Bà Trưng, Hà Nội, nhiều khi lại không vui, thậm chí hơi ngột ngạt.
Anh Hòa kể, ban đầu, anh rất phục tài thu vén và sự chắt chiu của vợ. Cũng chính nhờ thế mà dù lương hai vợ chồng không cao nhưng kinh tế gia đình anh khá dần lên. Chị hầu như không chi tiêu gì cho nhu cầu của bản thân. "Quần áo vài bộ mặc mấy năm chưa hỏng. Đầu tóc thì cứ buộc gọn gàng là được, em là chúa ghét mấy kiểu bù xù hay điệu đà", chị thường trả lời vậy mỗi khi chồng khuyến khích vợ chăm chút hơn cho mình.
Nhưng, vì sự xuề xòa quá của chị, anh lại cảm thấy ngại đưa vợ đến những buổi lễ, tiệc ở cơ quan hay gặp gỡ bạn bè. Có mấy lần, nhân dịp 8/3 hay kỷ niệm ngày cưới, anh mua tặng vợ bộ quần áo, đôi giày hay thỏi son thì chị đều tỏ ra tiếc của, không vui, thậm chí bắt anh đem trả lại. Những dịp đồng nghiệp rủ nhau tụ tập đi chơi, liên hoan chị đều từ chối vì sợ tốn tiền, lại không về kịp nấu cơm cho chồng con.
"Mình sợ nhất là mỗi khi lỡ say xỉn hay đàn đúm với bạn bè, hoặc gây ra lỗi gì là lại được nghe điệp khúc của vợ 'tôi đã phải chịu khổ, đã hy sinh hết vì gia đình này, thế mà anh còn như vậy'... Nào mình có bắt cô ấy phải vậy đâu. Thà rằng cô ấy cứ ăn tiêu, đi chơi thoải mái một chút, rồi vui vẻ với chồng, con, còn hơn cứ tự 'trói' mình rồi lại kêu ca", anh Hòa thổ lộ.
Anh cho biết, vì tính vợ như vậy, nên nhiều khi anh muốn rủ chị đi chơi, ra ngoài hàng ăn hay du lịch đâu đó để làm mới quan hệ vợ chồng nhưng cũng không dám vì biết trước chị sẽ phản đối, còn mắng anh phung phí, không biết nghĩ tới con.
Ảnh minh họa
Từng ôm đồm hết mọi việc trong nhà, không dám chi tiêu gì cho bản thân, đến một ngày bị ngã bệnh, chị Thuận (Hà Đông, Hà Nội) lại ân hận khi thấy chồng con chẳng biết quan tâm, chăm sóc cho mình.
Tháng trước, chị bị sốt xuất huyết, sốt nằm liệt giường, hai đứa con đã học cấp một không biết làm gì, thỉnh thoảng lại vào giục mẹ nấu cơm, rồi xin tiền ra mua bánh, ăn xong là say sưa chơi điện tử. Gọi điện cho chồng thì anh nói đang bận... nhậu với bạn, và tới nửa đêm mới về. Hôm sau, anh điện thoại cho cô em vợ sang chăm chị, còn ba bố con vẫn việc ai nấy làm, chẳng hỏi han gì đến vợ.
"Khi ấy, mình thấy tủi thân vô cùng, nằm truyền nước mà nước mắt chảy ướt gối. Mấy ngày sau, đỡ sốt, trở dậy thì thấy nhà như bãi chiến trường, bát đũa ăn mì chất đống không ai rửa, quần áo bẩn vương khắp nơi... Mình mệt và buồn quá nhưng lại phải lọ mọ đi dọn dẹp", chị Thuận thổ lộ.
Chị Thuận kể lại, sau khi sinh cậu con trai thứ hai, vì con hay ốm vặt, chị đã xin nghỉ làm ở nhà chăm bé. Từ đó, nghĩ mình không làm ra tiền, chồng phải gánh vác về kinh tế, chị luôn cố gắng chu toàn hết việc nhà và cắt giảm mọi khoản chi tiêu của bản thân.
Khi con cứng cáp, được chồng động viên đi làm cho tinh thần thoải mái, chị cũng xin một công việc có thể đi muộn về sớm để lo cho gia đình, chứ không tiếp tục theo đuổi ngành quản lý khách sạn như trước nữa.
Ngày nào chị cũng lo chợ búa, làm hết mọi việc không tên ở nhà, đưa đón các con đi học. Không được nghỉ ngơi, lại chẳng bao giờ chăm sóc cho chính mình nên "dung nhan" xuống cấp nhanh chóng. Khi đó, chị lại quay sang nỗi lo bị chồng chán, chồng cặp bồ.
Theo chuyên gia tư vấn Trần Thị Hồng Hà, Trung tâm tư vấn tình yêu - hôn nhân - gia đình, thuộc Hội liên hiệp thanh niên Việt Nam thì hy sinh vì chồng vì con được coi là một trong những đức tính quý của người phụ nữ Á đông.
Cũng vì điều này, ngay từ nhỏ, nhiều bé gái đã được giáo dục rằng khi lấy chồng là phải toàn tâm toàn ý lo cho chồng, con, gia đình nhà chồng, không được bay nhảy hay nghĩ đến bản thân nữa. Mang theo tư tưởng giáo dục này, nhiều cô gái sau khi kết hôn là bỏ qua mọi nhu cầu của mình, tập trung cả sức lực và tinh thần cho gia đình.
Dần dần, ôm việc trở thành thói quen, người phụ nữ nghĩ đó là bổn phận của mình nên tự nguyện làm mọi việc. Nếu "nửa kia" và con cái của họ có ý thức, trân trọng sự hy sinh của vợ, của mẹ và chia sẻ bớt gánh nặng thì gia đình còn êm ấm, bằng không, họ phải chịu muôn phần thiệt thòi.
Thực tế, khi người phụ nữ ôm đồm mọi việc thường "làm hư" chồng con của mình, khiến các thành viên khác trong gia đình quen với việc được phục vụ, được chăm sóc, mà không biết cách tự làm mọi việc và quan tâm đến vợ, mẹ.
Chính chị em, khi quá mệt mỏi vì phải gắng sức, sẽ cảm thấy bất công và quay ra trách móc người thân, làm không khí trong gia đình căng thẳng. Không những thế, vì quên chăm sóc bản thân, họ trở thành người phụ nữ không đi kịp thời đại, dễ khiến bạn đời cảm thấy không được '"sang vì vợ".
"Người phụ nữ cần tỉnh táo học cách phân công mọi việc trong nhà cho chồng, con, vừa để chia bớt gánh nặng, vừa để mọi người có thói quen làm việc, chia sẻ với nhau và xây dựng nề nếp gia đình. Chị em cũng cần cần cân đối giữa nhu cầu bản thân với chồng, con. Khi bạn biết tự tạo niềm vui, hạnh phúc cho mình thì mới có thể làm lan truyền những điều tích cực đó tới mọi người xung quanh", nhà tâm lý chia sẻ.
Theo Alo
Khóc cười chuyện 'moi' tiền chồng Do chồng không chịu "nộp" tiền hằng tháng để chi tiêu trong gia đình, có những bà vợ tìm đủ mọi cách để "moi", nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Có người móc ví, có người giao cho chồng phải trực tiếp đóng một số khoản cụ thể nào đó trong tháng như tiền điện, tiền học của con... Nhưng không...