Lấy chồng nghèo là có tội với 3 thế hệ
Qua rồi cái thời “Một mái nhà tranh hai trái tim vàng”. Tiền không có sống làm sao được mà đòi yêu?
Tôi đánh giá những cô nàng chọn chồng nghèo là những cô nàng bất hiếu. Những cô gái đó chỉ biết nghĩ đến tình cảm phù du của mình, ích kỷ không nghĩ tới những đấng sinh thành và không biết nghĩ cho tương lai xa.
Qua rồi cái thời “Một mái nhà tranh hai trái tim vàng”. Tiền không có sống làm sao được mà đòi yêu?
Có người bảo, bố mẹ, ông bà ta xưa kia nghèo hèn vẫn cưới, đến giờ vẫn sống hạnh phúc đấy thôi. Xin thưa đó là bởi vì ngày xưa ai cũng nghèo thì làm gì có chuyện so đo. Thời nay mà lấy chồng nghèo, cơm chẳng có mà ăn nữa là đòi ăn ngon. Ngày xưa ông bà ta chả nhắc nhở: “Có thực mới vực được đạo”. Các bạn trẻ ngày nay có câu khác dễ hiểu hơn: “Yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn”.
Có người bảo: “Không cần lấy trai giàu, chỉ cần lấy trai có tài!”. Xin hỏi mọi người lấy ở đâu ra tiêu chuẩn để đánh giá một người nghèo là tài giỏi và thiếu may mắn? Tôi rất tâm đắc với 2 câu nói: “Đừng tự hào vì mình nghèo mà giỏi, hãy tự hỏi vì sao mình giỏi mà vẫn nghèo”, “Đừng tự ti vì mình giàu mà dốt, hãy tự tin vì mình dốt mà vẫn giàu”.
Hai câu nói này chửi khéo những kẻ ảo tưởng, nghèo hèn chẳng có thành tích gì mà cứ lên mặt: “Rồi mai kia ta sẽ giàu thôi vì ta giỏi mà!”. Cô gái nào tin được mấy anh này thì cứ việc đánh liều với số phận. Còn tôi, tôi chẳng phải thầy bói để nhìn trước được tương lai. Thế nên, tôi cứ nhắm chàng khá giả để có vốn, đỡ thiệt thân sau này.
Có người bảo: “Không cần lấy trai giàu, chỉ cần lấy trai có tài!”. (Ảnh minh họa)
Mọi người bảo: “Thế hóa ra lấy chồng chỉ vì chồng giàu, yêu là yêu tiền của chồng à?”. Không, tôi đâu yêu tiền của chồng. Tôi yêu chồng vì anh ấy làm ra tiền, vì anh ấy lo được cho tôi và con tôi cuộc sống sung túc, đầy đủ, anh ấy không để vợ con mình phải lần ăn từng bữa qua ngày. Đàn ông như vậy mới xứng được phụ nữ yêu thương, gửi trao cả cuộc đời. Chứ mấy thể loại kém cỏi để vợ phải vất vả lăn lộn ngoài đường, bất tài vô dụng lắm. Nghèo không phải là cái tội. Nhưng để vợ con mình khổ là một cái tội rất lớn.
Theo tôi, cô gái nào lấy chồng nghèo là có tội với 3 thế hệ. Với chính mình, với bố mẹ mình và với con cái mình. Cứ cho là bạn có thể chịu khổ cùng chồng đi, nhưng còn đứa con, chả lẽ cũng bắt nó phải cơ cực, thiếu thốn cùng cha mẹ? Trừ khi con bạn là thiên tài bẩm sinh, còn không, nếu vào gia đình nghèo khó, đảm bảo tương lai nó sẽ thua kém xã hội. Nói đơn giản, bố mẹ không có tiền cho con vào trường chuyên lớp chọn, đi học thêm học nếm thì làm sao con có thể học giỏi, có tương lai sáng sủa được.
Video đang HOT
Thế mới bảo, người phụ nữ nào muốn lấy chồng giàu là người có bản năng làm mẹ, biết nghĩ cho tương lai của con mình.
Rồi cả bố mẹ bạn nữa chứ! Hai cụ sẽ đau lòng biết bao khi thấy đứa con gái mình vất vả sinh ra, nuôi nấng, chiều chuộng nhưng khi đi lấy chồng lại phải vất vả, khổ sở.
Khi chọn một anh chàng nghèo, bạn có nghĩ đến tương lai sẽ không chăm lo được cho cuộc sống của bố mẹ đẻ? Bởi vì bạn chẳng có tiền và chẳng có thời gian. Bạn đang phải lăn lộn để kiếm sống, duy trì gia đình nghèo hèn của bạn mà! Bạn ngụy biện rằng sau này giàu sẽ báo hiếu. Nhưng lúc ấy, có thể bố mẹ bạn đã già cả, đi về với tổ tiên rồi. Hoặc nếu còn sống, hai cụ cũng chẳng còn sức lực mà hưởng thụ những của ngon vật lạ bạn mang tới.
Bởi vậy, tôi đánh giá những cô nàng chọn chồng nghèo là những cô nàng bất hiếu. Những cô gái đó chỉ biết nghĩ đến tình cảm phù du của mình, ích kỷ không nghĩ tới những đấng sinh thành và không biết nghĩ cho tương lai xa.
Nhiều người nghĩ lấy chồng giàu chỉ cần bỏ ra tí sắc đẹp. Ôi nhầm to, đàn ông giàu rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông bình thường, nhưng có thêm tí tài chính, họ cũng thích chinh phục. Nếu cứ rõ ràng ra cuộc đổi chác sắc đẹp lấy tài sản thì hóa ra họ không phải mất công? Thế thì nhàm chán lắm, họ chẳng thèm đâu!
Đàn ông giàu cần một người phụ nữ sở hữu những giá trị tốt hơn cái anh ta đang có là tiền. Trong khi sắc đẹp thời đại nay bị đồng tiền chi phối – đồng nghĩa với việc nó “lép vế” hơn tiền. Muốn lấy được chồng giàu, bạn phải là một thứ độc dược pha trộn từ nhiều yếu tố: đẹp, duyên, thông minh… Như thế mới cuốn hút được họ.
Thế nên các phụ nữ khác đừng có mà khinh ghét những người lấy chồng giàu và muốn lấy chồng giàu. Trước hết, khi muốn lấy chồng giàu, người con gái đó là người cầu tiến. Họ muốn có cuộc sống tốt hơn cho mình, cho con mình, cho bố mẹ mình. Họ là người con có hiếu, là người mẹ thương yêu con.
Thứ hai, với những người lấy được chồng giàu, họ phải có nhiều phẩm chất đặc biệt mà người thường không có. Họ đáng được ngưỡng mộ chứ không phải bị người đời xỉa xói, nói xấu sau lưng.
Tôi biết kiểu gì bài viết này của tôi cũng bị ném đá bởi nhiều kẻ ghen ăn tức ở. Nhưng xin lỗi tôi nói hơi thô: Các chị, các mợ trong lòng thèm rỏ dãi ra nhưng chả đến lượt nên mới đi nói xấu, đố kỵ với người sung sướng hơn mình. Nhưng thôi, đời mà! Lúc nào một sự việc nào đó chả có mấy kẻ xấu xa tỵ nạnh với người khác. Mình cứ sống hạnh phúc với gia đình mình là được, các chị em có chồng giàu nhỉ?
Theo Eva
Lấy chồng giàu nghèo - Góc nhìn của một cô gái nhà nghèo!
Ba mẹ em hay cãi nhau vì tiền. Em nghe hết nhưng lại giả vờ ngủ rồi lại khóc thầm một mình. Cũng chính những lần như vậy em tự nhủ nếu nghèo quá thì em sống một mình, dù sao khổ 1 mình vẫn hơn làm khổ thêm những đứa con.
Gửi chị Julie, tác giả bài "Quen sống sung sướng từ nhỏ, tôi có nên lấy chồng nghèo?"!
Em năm nay tuy đã 25 tuổi nhưng bài viết này em muốn chia sẻ với tư cách 1 đứa con sống trong 1 gia đình nghèo chứ không phải 1 cô gái lựa chọn chồng cho mình.
Trước tiên, em xin kể một chút về hoàn cảnh của em, cũng không quá khó khăn như những trường hợp chị hay thấy trên ti vi hay báo chí. Bằng chứng là em cũng được học hết đại học, không phải kiếm việc làm thêm vất vả (nhờ gia đình bên ngoại giúp đỡ 1 phần lớn).
Ba mẹ em đều là thợ may. Mẹ em không quá phung phí nhưng cũng không phải người giỏi vun vén gia đình. Mẹ có bao nhiêu xài bấy nhiêu. Thế nên mỗi cuối tháng đóng tiền học là phải lo chạy đầu này đầu kia mượn tiền. Rồi mỗi lần trong nhà có ai bị bệnh cũng phải đi mượn tiền xoay xở.
Em còn nhớ cứ mỗi tháng trường phát sổ ăn bán trú về nhà là em lại lo. Lúc đó em mới học tiểu học thôi, thậm chí em còn giấu biệt quyển sổ đó đến khi gần hết hạn mới đưa ra.
Sau đó, ba em xin được làm bốc vác trong 1 công ty. Tối thì ba chạy xe ôm kiếm thêm, rảnh thì lại nhận đồ về may. Ba em không nhậu nhẹt, không bài bạc hay gái gú, rất thương gia đình nên mới làm nhiều việc vậy để đủ tiền ăn học cho 2 đứa con. Em còn được đi học thêm vì ba mẹ sợ em bị "đì" nếu không đi học thêm.
Vậy đó, gia đình em có thể nói là nghèo, nhưng không thuộc dạng quá khó khăn, chắc gia đình em giống hầu hết các gia đình ở Việt Nam.
Em còn nhớ cứ mỗi tháng trường phát sổ ăn bán trú về nhà là em lại lo. Lúc đó em mới học tiểu học thôi, thậm chí em còn giấu biệt quyển sổ đó đến khi gần hết hạn mới đưa ra. Trong suy nghĩ của em lúc đó thì đưa sớm ba mẹ lo sớm, đưa trễ thì tốt hơn.
Ở lớp học thêm, mỗi lần tới tháng đóng tiền học phí em cũng suy nghĩ không biết phải nhắc ba mẹ làm sao. Rồi đi học thì đủ thứ tiền, nào quỹ lớp, nào kế hoạch nhỏ, nào nụ cười hồng... không biết bao nhiêu thứ linh tinh khác cần tiền. Dù rất ít, chỉ năm ba nghìn nhưng khi em xin ba cũng rất khó. Và hồi đó em đã nhịn tiền ăn sáng để chi phí các khoản đó.
Rồi em còn bị cô giáo chủ nhiệm đọc tên năm lần bảy lượt vì nợ tiền học phí nữa chứ, quê lắm chứ. Những cảm giác đó em không bao giờ quên được.
Khi lớn 1 chút, em bắt đầu dạy thằng em trai em kiếm tiền bằng cách mua hình dán 1000 đồng và vô trường bán lại 1500 đồng lấy tiền đó ăn quà vặt, chi phí các thứ linh tinh. Cô giáo nó bắt gặp không cho bán nữa, còn dùng những lời lẽ rất nặng nề với nó.
Nó quá nhỏ để hiểu, nhưng khi nó thuật lại với em (lúc đó em học cấp 3) thì em thấy nhục lắm. Đồng thời cũng dặn nó không được nói cho ba mẹ biết, sợ ba mẹ buồn.
Còn chuyện ba mẹ hay cãi nhau vì tiền nong nữa chứ. Em nghe hết nhưng lại giả vờ ngủ rồi lại khóc thầm một mình. Cũng chính những lần như vậy em tự nhủ với mình sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào hoàn cảnh này. Nếu nghèo quá thì em sống một mình, dù sao khổ 1 mình vẫn hơn làm khổ thêm những đứa con của mình.
Cuộc sống nghèo khổ là vậy đó, chạy ăn từng bữa, mệt mỏi lắm. Một người như chị không bao giờ hiểu được nó khó khăn tới mức nào đâu.
Em cũng không ham lấy chồng giàu sang vì thật ra cũng có nhiều chuyện bất cập. Em chỉ khuyên chị hãy nghĩ đến con chị sau này. Nếu chị có 1 công việc tốt, có thể nuôi được 1 gia đình như chị Thủy Tiên - Tác giả bài "Giàu sang và thành đạt, tôi vẫn hạ tiêu chuẩn lấy chồng" thì chị hãy lấy chồng nghèo, không thì hãy chọn 1 người chồng đừng quá nghèo.
Em tự nhủ với mình sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào hoàn cảnh này.Nếu nghèo quá thì em sống một mình, dù sao khổ 1 mình vẫn hơn làm khổ thêm những đứa con của mình.
Hãy tự cân nhắc nhu cầu của bản thân chị rồi tính toán thu nhập của chồng bao nhiêu thì đủ. Nhớ là phải có 1 khoảng để dành phòng khi có con, nuôi dạy con...
Chị đã quen ăn sang mặc đẹp từ bé, vậy giờ chị có thể giảm thiểu nhu cầu đó được không? Ví dụ trước kia chị xài 20 triệu /1 tháng cho những nhu cầu cơ bản, thì giờ chị có thể cắt giảm đến mức nào? Công việc của chị lương bao nhiêu, lương anh bao nhiêu nữa thì đủ để cuộc sống gia đình chị sau này không đến mức đói khổ? Có thể chị không cần ăn tôm hùm trong nhà hàng nhưng ít ra cũng phải có một bữa cơm đàng hoàng.
Chúc chị hạnh phúc với quyết định của mình!
Theo Ngoisao
Chê bố mẹ bần nông, anh bỏ tôi sau ngày ra mắt Sau lần ra mắt, anh nói lời chia tay tôi. Anh nói không nghĩ gia đình tôi lại hoàn cảnh như vậy. Tôi yêu anh, yêu tha thiết và chân thành nhưng có một điều tôi băn khoăn là, anh có vẻ hơi coi trọng vất chất. Nhà anh không phải giàu nhưng cũng khá giả, có của ăn của để, anh lại...