Lấy chồng, được cung phụng như bà hoàng, tôi vẫn muốn đi tìm tự do
Lấy chồng xong, cuộc đời tôi sang trang mới nhưng tôi vẫn thấy mình như chim bị nhốt trong lồng. Tôi băn khoăn có nên tiếp tục giữ cuộc hôn nhân này hay không.
Tôi lấy chồng năm 27 tuổ.i khi đang là một giáo viên tiểu học dạy hợp đồng. Với ngoại hình xinh xắn, cao ráo, tôi được nhiều chàng trai theo đuổi.
Ngày ấy, tôi chọn anh một phần vì cảm xúc nhưng cũng phần vì anh chững chạc, kinh tế ổn định. Anh hơn tôi 5 tuổ.i, đã có công việc với thu nhập rất khá. Năm năm nay, công việc của anh ngày càng phát triển hơn.
Cưới xong, cuộc đời tôi như sang một trang mới. Từ căn nhà trọ rộng 15m2, tôi chuyển sang ở chung cư cao cấp. Ba năm sau, chúng tôi lại chuyển sang một căn biệt thự 5 tầng.
Anh mua cho tôi một chiếc ô tô để đi lại. Tiề.n nong mỗi tháng anh đều đưa rất hào phóng, không để tôi phải thiếu thứ gì. Nhưng tôi chưa bao giờ biết chính xác thu nhập của anh bao nhiêu, hiện anh có bao nhiêu tiề.n.
Từ khi lấy anh, tôi nghỉ việc theo lời động viên của anh. Ban đầu, anh bảo tôi tạm nghỉ để anh tìm cho một công việc khác. Nhưng qua 1 – 2 năm, tôi vẫn không thấy anh nói năng gì. Sau đó, tôi lại có bầu, sinh con.
Năm nay con tôi 3 tuổ.i, tôi ngỏ ý muốn đi làm trở lại, anh gạt phăng ngay lập tức. Anh bảo: “Em đi làm bây giờ kiếm được vài triệu bạc, còn không bằng lương thuê giúp việc. Tốt nhất, em ở nhà chăm sóc nhà cửa, con cái cho anh nhờ”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: DSS Family Law
Nghe anh so sánh tôi với giúp việc, tôi giận lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng thấy đúng. Bạn bè tôi đi làm chỉ được hơn chục triệu mỗi tháng, cao hơn lương giúp việc một tí trong khi nhà cửa, con cái không được chu toàn như tôi.
Thế nhưng, cứ nghĩ đến việc ở nhà nội trợ suốt đời này, tôi lại không cam lòng. Tôi thấy mình cũng thông minh, nhanh nhẹn, tốt nghiệp một trường đại học tốt, bây giờ ở nhà nội trợ thì chẳng phải uổng công ăn học hay sao?
Vả lại, ngày ngày quanh quẩn cơm nước, con cái, tôi thấy thèm cảm giác được mặc bộ đồ công sở, xách cặp đi làm như những người phụ nữ quanh mình.
Tôi nghĩ cứ âm thầm tìm việc rồi báo với chồng sau, thế nào anh cũng đồng ý. Nhưng không, việc chồng không cho tôi đi làm có lẽ còn ẩn chứa nhiều sự sắp đặt và kiểm soát hơn tôi nghĩ.
Một hôm, anh mở máy tính ở nhà, phát hiện tôi đang tìm việc. Ngay lập tức, anh lao ra bếp, kéo tôi vào trong phòng riêng, chì chiết: “Tôi đã để cô thiếu cái gì chưa mà phải cố đi làm, mấy đồng cô kiếm được thì giải quyết được cái gì?
Ăn sung mặc sướng quen rồi, tưởng lấy được đồng tiề.n của thiên hạ là dễ lắm à!…”.
Tai tôi như ù đi trước những lời chì chiết, gắt gỏng của anh. Anh chưa bao giờ nặng lời với tôi như thế kể từ ngày lấy nhau. Tôi đã khóc rưng rức ngay lúc ấy mà không kịp mở miệng cãi chồng câu nào.
Chưa hết, ngày hôm sau anh gọi cho bố mẹ tôi than phiền. Không biết anh nói gì mà mẹ mắng tôi là “có phúc không biết hưởng”.
Cũng sau hôm đó, anh theo dõi camera liên tục xem tôi có ra khỏi nhà hay không. Hễ thấy tôi thay quần áo tươm tất đi ra khỏi cổng là hôm đó anh về truy vấn tôi đi đâu, ngồi với ai.
Anh cũng gieo vào đầu bố mẹ tôi suy nghĩ rằng tôi thích quần quần áo áo xúng xính tụ bạ hội này, nhóm kia nên mới thấy ở nhà bức bối, khó chịu.
Tôi tâm sự chuyện này với mấy đứa bạn thân, mọi người đều bảo anh gia trưởng, kiểm soát và đang giam hãm tôi một cách vô lý.
Bạn bè bảo nếu tôi không vùng lên thì càng ngày tôi sẽ càng giống như con chim bị nhốt trong lồng. Rồi sau này già, không còn cơ hội xin việc làm, tôi sẽ phải sống phụ thuộc vào anh. Tôi thấy bạn tôi nói cũng có lý.
Tuy nhiên, nếu tôi tiếp tục có ý định đi xin việc, có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ ở bên bờ tan vỡ và tương lai của mẹ con tôi chưa biết sẽ đi đâu về đâu.
Mọi thứ tôi đang có bây giờ cũng sẽ tan biến. Toàn bộ tài sản của anh đều là trước hôn nhân hoặc anh luôn tìm cách để tôi không có quyền lợi trong đó.
Tôi đã suy nghĩ cả tháng nay và rất mông lung trước 2 lựa chọn cam chịu hay tiếp tục đấu tranh cho sự tự do của mình?
Tôi hối hận vì lấy chồng sớm
Tôi lấy chồng ngay khi vừa tốt nghiệp cao đẳng. Hai vợ chồng đều chưa có kinh tế ổn định, lại chịu áp lực sinh con từ nhà chồng khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
Vừa tốt nghiệp cao đẳng, tôi đã đi lấy chồng. Đời sống hôn nhân không phải màu hồng như tôi nghĩ, khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
Tôi và chồng bằng tuổ.i, là hàng xóm, cùng sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Hai đứa là thanh mai trúc mã, lên cấp 3 thì bắt đầu yêu nhau. Con trai, con gái quê tôi đỗ được cao đẳng, đại học trên thành phố là một điều rất hiếm, nhưng chúng tôi đã làm được. Hai chúng tôi đều đỗ vào cùng một trường cao đẳng. Tốt nghiệp xong, không muốn bon chen ở nơi thành phố đất chật người đông, hai chúng tôi quay lại quê sống.
Tôi ân hận vì lấy chồng sớm (ảnh minh họa)
Về quê, con trai, con gái ở tuổ.i 21 như chúng tôi là đã đến tuổ.i dựng vợ gả chồng. Hơn nữa, hai đứa yêu nhau đã lâu, nên cũng đồng ý cưới. Thế nhưng, lấy nhau về, cuộc sống hôn nhân một năm qua mới thực sự làm tôi vỡ mộng.
Nhờ vốn của bố mẹ, hai vợ chồng mở một cửa hàng kinh doanh hoa quả. Áp lực "cơm áo gạo tiề.n" nặng nề vì chúng tôi kinh doanh thua lỗ. Bố mẹ hai bên cũng cho tiề.n, nhưng cả hai nhà cũng đều nghèo, số tiề.n cũng chả thấm vào đâu. Hai vợ chồng chưa có nguồn thu ổn định, gia đình hai bên lại tạo áp lực phải sinh con, do chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà. Tôi thì chưa muốn sinh, trong khi chồng tôi lại muốn chiều ý bố mẹ, cứ nói là "trời sinh voi, trời sinh cỏ", chẳng việc gì phải sợ. Đủ loại áp lực khiến hai vợ chồng cãi vã liên tục. Mỗi lần cãi vã, chồng tôi lại bỏ nhà đi nhậu với bạn bè mấy ngày mới chịu về nhà, để mọi việc nhà cho tôi xử lý.
Sau những lần như vậy, tôi lại hối hận vì kết hôn quá sớm. Chồng tôi có tính cách trẻ con, chưa trưởng thành, không phải người đàn ông mà tôi có thể dựa vào. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định kết hôn quá sớm. Thế nhưng, l.y hô.n lại không phải chuyện hay ho gì, vì tôi sợ vì chuyện l.y hô.n, hàng xóm láng giềng lại nói ra nói vào, ảnh hưởng đến bố mẹ tôi. Theo mọi người, tôi nên làm gì đây?
Từ khi lấy nhau tới nay được 6 năm thì có 5 lần chồng hành động nông nổi khiến tôi sốc lên sốc xuống, đứng ngồi không yên Chúng tôi đã có một con nhỏ rồi, còn phải kiế.m tiề.n, tiết kiệm, lo cho tương lai của con chứ không thể vô âu vô lo như trước nữa. Hôm nay là lần thứ 5 chồng tôi xin nghỉ việc. 5 lần tôi sốc lên sốc xuống, đứng ngồi không yên vì không biết sắp tới phải vượt qua khó khăn khi...