Lấy chồng đại gia, sao phải xoắn!
Lấy chồng đại gia chẳng có gì là xấu. Không phải cô gái nào cũng mong lấy được một chàng trai tốt để trao gửi cả cuộc đời mình đó hay sao?
Bấy lâu nay, người ta vẫn mặc định rằng chỉ có chân dài mới cặp với đại gia, và đại gia cũng chỉ mở mắt xanh để nhìn những cô nàng mặt xinh, dáng đẹp. Nhưng điều đó đâu đồng nghĩa với việc chân ngắn thì không thể lấy được đại gia? Hơn thế nữa, bây giờ, nhiều đại gia sẽ trở thành những người bị chọn, bởi chính những cô gái chân không dài.
Lấy được chồng đại gia đâu phải lỗi của phụ nữ đẹp, sao họ cứ bị dòm ngó và x.em t.hường, rồi lại như cách ly và m.iệt t.hị, xem đó là điều không nên theo? Có luật nào cấm phụ nữ không được lấy chồng đại gia, lại còn là phụ nữ chân dài, mặt đẹp? Và ai khẳng định đại gia là những người chồng không tốt? Chúng ta có đang khắt khe với khái niệm này quá chăng?
Người giàu vốn không phải là tội đồ, và t.iền thì vốn chẳng phải tự nhiên sinh ra, nó chỉ chuyển từ túi người này sang người khác. Một người đàn ông được xem là “đại gia” theo cách này hay cách khác sẽ làm những đồng t.iền của người khác, chuyển vào túi của mình và bạn đừng vội phán rằng họ làmăn phi pháp, lươn lẹo hay đủ trò. Chẳng qua, họ bản lĩnh hơn người mà thôi. Và dĩ nhiên, phụ nữ thích điều đó.
Đã xưa rồi cái hình ảnh chân ngắn bụng phệ, khệ nệ râu ria, lên xuống ô tô, ra vào nơi sang trọng, chốn đắt t.iền mới được gắn cái mác “đại gia”. Giờ, thiếu gì những người trẻ t.uổi, đẹp trai, lắm t.iền, làm ăn đàng hoàng, k.iếm t.iền chân chính, thành đạt bằng đôi tay mình. Làm vợ những người này rồi cũng sẽ bị soi? Hay vì họ chưa đủ già để được gọi là đại gia, nên chẳng ai quan tâm đến họ? Có lẽ giàu t.iền thì là đại gia, còn giàu thêm ý chí phấn đấu lại là… tiểu gia, không ma nào thèm ngó?
Lấy chồng đại gia chẳng có gì là xấu. Không phải cô gái nào cũng mong lấy được một chàng trai tốt để trao gửi cả cuộc đời mình đó hay sao? Chẳng lẽ cứ là đại gia thì không phải người tốt? Cưới đại gia làm chồng sẽ vô phúc, thế ư? Không biết ai đã tiên phong sản sinh ra cái suy nghĩ đầy áp đặt này, để muôn người đi sau cứ nhìn vào đó và phê phán. Định kiến thì cứ mãi là định kiến, phụ nữ vẫn cứ chọn chồng và đại gia vẫn cứ lấy vợ. Thế thôi.
Ước mơ lấy chồng giàu chẳng có gì để bị phản đối, lấy được rồi lại càng không phải tội. Đã thế, lấy được chồng giàu đâu phải chuyện lớn lao, đó cũng đâu phải sự kiện gì kinh thiên động địa, sao cứ bị soi, bị móc, bị xóc đến cùng? Bởi ghen tị giày xéo con người, quẫn cùng tâm can, nên thay vì vui, họ chỉ nhạt môi cười khẩy; hay thực tâm họ đang lo rằng người đẹp kia sẽ không hạnh phúc, rằng cưới đại gia rồi sẽ tan cửa nát nhà? Lạ lùng thay, và khó hiểu thay!
Video đang HOT
Còn nữa, đại gia không thể chỉ là của chân dài! Chân ngắn thì đã làm sao? Phụ nữ thông minh sẽ biết cách để mình chọn lựa, mặc kệ độ dài của chân. Nếu não nhiều nếp nhăn, phụ nữ sẽ tự biết cách làm mình hạnh phúc, bất kể là với đại gia, hay tiểu gia cũng thế. Điều này đ.ánh thẳng vào suy nghĩ cổ hủ của một số đại gia, và cũng là một số lớp người trong xã hội, rằng chỉ những người có t.iền mới là người nắm trong tay sự lựa chọn.
Họ nhầm, họ rất nhầm!
Đồng t.iền chi phối nhiều thứ, trong đó có cả hạnh phúc. Không sai, nhưng quyền lựa chọn lần này nằm trong tay một kẻ nhiều não, chứ chưa chắc đó phải là kẻ nhiều t.iền. Con người sinh ra có quyền tự mình đi tìm hạnh phúc, phụ nữ cũng vậy thôi! Họ tự nắm lấy hạnh phúc của chính mình, chứ chẳng phụ thuộc vào vị đại gia “mĩ miều” nào cả.
Bây giờ, không phải là thời buổi đại gia tung t.iền chọn vợ, mà đã đến lúc những người phụ nữ thực sự thông minh có quyền vắt óc để chọn chồng. Thế nên, các chàng trai ạ, đừng dè bỉu những đại gia chân ngắn, bụng phệ, và ghen tị vì những cô vợ xinh xẻo kia; thay vào đó, hãy cố gắng để biến mình thành đại gia trong mắt các cô gái thời này!
Còn các cô gái, qua rồi thời các cô đứng im khoanh tay chờ người ta mang hạnh phúc, đã đến lúc các cô đứng dậy và tự kiếm lấy niềm vui. Đừng để người ta chọn mình một cách dễ dãi.
Còn những người còn lại, chưa là đại gia, cũng chưa là vợ đại gia, thì hãy nghĩ thoáng ra… Lấy chồng đại gia, sao phải xoắn!
Theo Afamily
Hối hận lấy chồng đại gia
Trong khi tôi đang độ phơi phới t.uổi xuân và tràn đầy khao khát thì chồng tôi lại không thể đáp ứng được nhu cầu của vợ.
Tôi quen chồng của mình bây giờ khi còn là sinh viên năm thứ 2 trường Cao đẳng Mẫu giáo Trung ương. Ông ấy là cậu ruột của Vân, bạn cùng phòng mới đến ở cùng. Lần đầu gặp anh, tôi đã gọi là cậu theo cách gọi của bạn cho thân thiết.
Càng sống lâu với ông chồng già, tôi càng cảm thấy chán nản
Tuy đã gần 50 t.uổi và góa vợ nhưng cậu vẫn rất phong độ, giàu có và ga lăng. Lần đầu đến phòng chơi, cậu đã mua rất nhiều hoa quả bánh kẹo lại còn dẫn cả 3 đứa trong phòng đi ăn nhà hàng rồi đi hát. Đấy là lần đầu tiên tôi được ngồi trên một chiếc xe con sang trọng và biết cảm giác đi xe riêng lại khác xe khách, xe bus nhiều đến vậy.
Những lần gặp sau, hình ảnh cậu trong tôi càng thêm thân thiện và đáng mến. Thậm chí tôi và cô bạn còn lại trong phòng còn thắc mắc và mong mỏi khi lâu không thấy cậu đến chơi.
Rồi cậu xin số điện thoại của tôi "để phòng trường hợp không liên lạc được với Vân", tôi rất sẵn lòng đọc số của mình mà chẳng nghĩ gì. Thỉnh thoảng cậu gọi cho tôi hỏi thăm sức khỏe, dặn tôi giúp đỡ Vân trong học tập. Tôi cũng vui vẻ đáp chuyện.
Cứ như thế, việc cậu đến chơi và gọi điện hỏi thăm đối với tôi trở nên bình thường và quen thuộc. Ngày tôi ra tốt nghiệp, cậu cũng có mặt và tặng hoa cho cả ba đứa trong phòng rồi đưa đi liên hoan.
Sau khi ra trường Vân và cô bạn cùng phòng về quê công tác. Chỉ còn lại tôi, do gia cảnh khó khăn và bố mẹ đều là nông dân, không có khả năng xin việc ở quê nên tôi ở lại thành phố. Những ngày đó, cậu đã giúp tôi lo chỗ ăn ở và tìm cho tôi một công việc ở trường mầm non tư thục. Tôi vẫn nghĩ cậu đang giúp đỡ mình như một đứa cháu tội nghiệp.
Tôi bắt đầu nhận ra tình cảm của cậu dành cho tôi không giống một đứa cháu. Đó là khi có một anh cùng quê, làm việc ở Hà Nội có tình cảm với tôi. Cậu đã tỏ thái độ không thích ra mặt và hay nói tôi phải "chọn chồng giàu chứ đừng làm khổ mình và gia đình khi lấy một thằng nghèo", rồi "mấy thằng trẻ đẹp chỉ được cái mã thôi, tình yêu mà gặp khó khăn thì cũng tàn lụi"...
Cậu bắt đầu xưng anh và không cho phép tôi gọi là cậu nữa vì "chúng ta có huyết thống gì đâu mà gọi cậu mãi thế. Gọi anh em nghe gần gũi và dễ giao tiếp hơn". Cũng từ đó, tôi bắt đầu sống những ngày thật sự được tự do chọn những gì mình thích, ăn những gì mình muốn và đi đến đâu tùy ý. Đương nhiên là đi đâu cũng có cậu của bạn đi cùng để chi t.iền.
Tôi sống trong cảnh đầy đủ như thế nên cảm xúc cũng thay đổi theo. Dần dần, tôi không còn ngại ngùng khi gọi anh xưng em nữa. Trong tôi chỉ còn cảm giác vui sướng và hạnh phúc khi được sống cảnh giàu sang, ăn ngon mặc đẹp.
Tin tôi nhận lời làm vợ đại gia già làm cả nhà như muốn nổ tung. Bố tôi thì đòi từ mặt, mẹ tôi thì khóc lóc can ngăn tôi nên suy nghĩ lại. Cả làng đi đâu cũng nghe mọi người nói chuyện tôi vì t.iền mà lấy ông già bằng t.uổi bố. Nhưng tôi kiên quyết không chịu từ bỏ.
Chồng sắp cưới của tôi cũng biết gia đình tôi không đồng ý. Nhưng vì đã có kế hoạch từ trước nên anh đã dùng thế mạnh của mình là t.iền để mua dần tình cảm của cả nhà. Đầu tiên là mua đồ dùng trong nhà, rồi chi t.iền nuôi các em ăn học, sửa sang lại nhà cửa... thông qua tôi. Trong làng bắt đầu lại đồn nhau chuyện gia đình tôi nhờ có con gái mà đổi đời, nhà cao cửa rộng, con cái bằng bạn bằng bè. Bố mẹ tôi cũng bắt đầu nghĩ "có con rể giàu thì tốt cho mình và con gái cũng sẽ không phải lo miếng cơm manh áo".
Lần đầu gặp mặt, bố mẹ tôi và chồng sắp cưới phải mất một lúc mới xưng hô với nhau được bình thường. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức và vì có con rể giàu chi t.iền nên bố mẹ tôi cũng "nở mày nở mặt".
Sau đám cưới, vợ chồng tôi về thành phố ở và thỉnh thoảng vẫn chu cấp cho gia đình. Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống hạnh phúc khi lấy chồng giàu không phải lo t.iền bạc. Già một chút cũng đỡ lo chuyện chồng cặp bồ này nọ.
Nhưng tôi đã lầm to.
Sau đêm tân hôn tôi mới biết được mình không thể hạnh phúc như đã nghĩ. Vì chồng tôi đã ngoài 50, tuy bề ngoài còn phong độ nhưng bên trong thì rõ ràng đã là một ông lão. Trong khi tôi đang độ phơi phới t.uổi xuân và tràn đầy khao khát thì chồng tôi lại không thể đáp ứng được nhu cầu của vợ.
Vậy là đáng ra phải được hưởng hạnh phúc của một người vợ trẻ thì tôi phải sống đời sống chăn gối của một bà già. Càng sống lâu với ông chồng già, tôi càng cảm thấy chán nản. Tôi không biết mình trưng diện và mua sắm để làm gì ngoài việc giải sầu. Nhiều lúc tôi còn nghĩ đến chuyện đi cặp bồ với trai trẻ để thỏa mãn ham muốn bản thân. Nhưng nghĩ đến cảnh bị chồng phát hiện là tôi lại sợ.
Chồng tôi tuy không chiều nổi vợ nhưng ra ngoài lại rất thích tỏ ra mạnh mẽ và thu hút. Anh không vì già mà giảm độ chịu chơi và chịu chi với các em khác. Tôi đã c.hết điếng khi gặp chồng đang đi mua sắm cùng một cô gái trẻ hơn tôi tại siêu thị. Khi tôi hỏi thì nhận được câu trả lời và thái độ đầy tự mãn: "Cô tưởng mình cô trẻ thì mới có sức thu hút à? Tôi chỉ cần có t.iền thôi, đi đâu chả có các em chân dài xếp hàng. Nếu còn muốn được hưởng giàu sang và gia đình được ăn no mặc ấm thì hãy tiếp tục làm người vợ ngoan và nghe lời đi".
Giờ đây một mình một biệt thự, tôi khao khát được làm mẹ nhưng chuyện có con của chồng tôi dường như cũng đã hết "hạn sử dụng". Hóa ra lấy chồng đại gia già thì thứ duy nhất tôi có là của cải, mà nó cũng không phải là bất biến.
Theo Blogtamsu
Vợ ơi, em chân ngắn mà sao anh mê cực! Vợ ơi, chân ngắn mà sao anh mê cực! Dù vợ bước vào cuộc đời anh bằng đôi chân ngắn nhưng vợ đã tạo ra một thế giới tâm hồn khác trong anh. Này vợ! Hôm rồi anh gặp thằng cha học cùng hồi đại học, hắn có lôi anh đi cà phê, cà pháo. Lâu ngày mới gặp lại hắn nên anh...