Lấy chồng đại gia đi thì mới đỡ khổ…?
Dù sớm hay muộn thì phụ nữ cũng cần lấy chồng, cần sinh con, đó mới là niềm hạnh phúc…
Câu chuyện &’ lấy chồng khổ sôi máu’ của một cô gái trẻ hút hàng nhìn &’like’ trên mạng đã thực sự khiến nhiều bạn trẻ quan tâm, đặc biệt là chị em phụ nữ. Câu chuyện nói về những lời khuyên của cô gái trẻ dành cho những người con gái có ý định lấy chồng sớm. Tức là, không nên lấy chồng sớm, lấy chồng là đeo gông vào cổ, lấy chồng là không còn tự do, là mất hết những buổi sáng thảnh thơi bên chiếc giường, tha hồ mà uốn éo. Lấy chồng sớm tức là một nách hai con, là chăm chồng, chăm con, là chấm dứt sự nghiệp trang điểm nửa tiếng đồng hồ với đi gặp người khác. Đại ý là như vậy….
Cô gái cho đó là cái &’khổ’ khi lấy chồng. Cô ấy &’tường thuật’ lại những việc mình phải làm, những việc mình phải trải qua, những việc mình &’cắn răng chịu đựng’ từ ngày đi lấy chồng… Theo tôi, với riêng cá nhân tôi, tôi nghĩ, đó không phải là cái &’khổ’. Với tôi, đó là trách nhiệm, là bổn phận, là niềm vui, hạnh phúc của một người phụ nữ mà không phải, ai muốn cũng có được đúng không?
Tất nhiên, không thể trách cô gái đó khi nói về cuộc sống sau khi lấy chồng. Thật sự là như vậy, lấy chồng là đã lật cuộc đời mình sang một trang mới, đã thay đổi hoàn toàn nhưng không có nghĩa là chấm dứt mọi thứ.
Tất nhiên, không thể trách cô gái đó khi nói về cuộc sống sau khi lấy chồng. (ảnh minh họa)
Tôi có một cô bạn gái, đã lấy chồng và đã có một đứa con trai rất chi là kháu khỉnh. Dù yêu con nhưng ngày nào cô ấy cũng than phiền với tôi rằng &’chăm con mệt lắm mày ạ, cứ có con đi thì biết. Tối ngày cho con ăn, đêm con không chịu ngủ, con nằm khóc còn mình thì rũ hết cả mắt. Chồng thì cứ ngủ khì khì, chẳng chăm được con cho vợ, không đỡ đần được gì…’. Tôi chỉ cười, &’tao ước như mày mà không được đây’. Cô ấy mắng tôi &’thôi, không ở trong chăn thì không biết chăn có rận, cứ từ từ, vội làm gì cho khổ cái thân…’. Nói thế chứ, có ai sinh con, nuôi con thơ mà không than phiền, than khổ. Nhưng mỗi lần họ than như thế, tôi lại thấy trong mắt họ ánh lên một niềm hạnh phúc khôn tả. Nào là, &’thằng cu nhà tao ngoan lắm, suốt ngày nó quấn mẹ’. Rồi các chị còn thi nhau khoe với bạn bè &’nay cu Bin biết đi rồi, biết đứng rồi, biết &’bà bà’ rồi, thích lắm cơ’. Đấy, niềm hạnh phúc là ở chỗ đó.
Những đêm vất vả, những ngày trông con, nhìn con khóc mà bất lực, mà bực mình nhưng đổi lại là niềm hạnh phúc, là sự vui sướng, là tự hào khi thấy con bước đi, khi thấy con chập chững về phía mẹ. Có người mẹ nào mà không hạnh phúc khi thấy con thơ?
Câu chuyện của các bà vợ về các đức ông chồng thì vốn là chuyện muôn thuở rồi. Đàn ông dù có chăm chỉ, có chịu khó mấy cũng mấy ai tối ngày trông con, tắm cho con, cho con ăn như chị em phụ nữ? Con quấn mẹ, chỉ có mẹ cho ăn mới yên tâm? Bạn có hài lòng không khi bạn chẳng phải động chân, động tay vào bất cứ việc gì rồi để mọi thứ ấy, kể cả phần việc chăm con cho chồng? Chắc chắn chỉ được vài bữa thì bạn phải hét toáng lên vì lo lắng, vì sợ chồng không làm theo ý mình…
Khổ thì đúng là cũng có cái khổ nhưng mà, tôi xin phân tích những cái sướng của việc lấy chồng…
Video đang HOT
Lấy chồng, có người quan tâm lo lắng cho bạn. Có người tối tối ở bên cạnh bạn, để bạn ôm ấp, thủ thỉ những câu yêu thương và nói những lời ngọt ngào. (ảnh minh họa)
Có chồng tức đã là một thành công lớn của người phụ nữ. Nếu bạn yêu, chỉ thích được người yêu chiều chuộng mà không thích kết hôn, bạn phải xem lại mình. Bất cứ người nào khi đến tuổi cũng phải kết hôn, và lấy được người mình yêu thì hạnh phúc quá trời…. Nhưng bạn phải luôn xác định, hôn nhân không màu hồng như bạn tưởng nhé. Nó khác hoàn toàn so với khi yêu. Nếu bạn thật vọng tràn trề, chỉ là do chính bạn đã vẽ ra một thế giới trong mơ do chính mình mà thôi. Lỗi là tại bạn…
Lấy chồng, có người quan tâm lo lắng cho bạn. Có người tối tối ở bên cạnh bạn, để bạn ôm ấp, thủ thỉ những câu yêu thương và nói những lời ngọt ngào. Có người để bạn thể hiện tài nấu nướng của mình và quan trọng là, có người bạn gọi là chồng, là một mái ấm của riêng bạn, không lẫn vào đâu được…
Rồi bạn có bầu, sinh linh bé nhỏ đang sống trong con người mình, chồng sẽ yêu bạn, chiều bạn, hết lòng với bạn. Giây phút hạnh phúc nhất là khi chồng nắm tay bạn, &’cố lên em, con sắp được gặp bố mẹ rồi!’. Bạn có tin, hàng triệu phụ nữ đều rơi nước mắt trong giây phút trọng đại ấy?
Chuyện &’khổ sôi máu’ được một người phụ nữ chia sẻ thật sự là những điều phản ánh đúng. Nhưng mà, tất cả chỉ là do cách nghĩ của bạn, do cách bạn sắp xếp thời gian mà thôi. Nói như thế thì cứ lấy chồng là chấm dứt mọi thứ, là &’đeo gông vào cổ’ sao? Phải tích cực lên, phải luôn nghĩ rằng, lấy chồng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, có con ngoan, có đứa bi bô gọi là mẹ và có một mái ấm khi mà chúng bạn còn cặm cụi ngoài kia, lo kiếm người yêu, thèm khát được như mình…
Thế nên, đừng nghĩ lấy chồng là khổ. Sớm hay muộn chỉ là cách các bạn lựa chọn mà thôi.(ảnh minh họa)
Mỗi người mỗi cảnh, ở trong thì muốn ra ngoài, ở ngoài thì muốn vào trong. Dù sớm hay muộn thì phụ nữ cũng cần lấy chồng, cần sinh con, đó mới là niềm hạnh phúc… Thế nên, hãy tích cực. Ngày hôm nay ta thấy mệt mỏi vì chăm con nhưng ngày hôm sau nữa, ta đã có một đứa con biết nghe lời, biết giúp mẹ việc nhà trong khi bạn bè cũng mới ở giai đoạn chăm con tối ngày như ta. Có hạnh phúc không, ai dám nói là không chứ?
Còn nếu thực sự bạn hay ai đó nghĩ, không muốn lấy chồng, lấy chồng khổ lắm, làm mọi việc cho chồng, cho con thì lấy chồng thật giàu đi, đại gia đi. Bạn phó thác mọi việc cho người giúp việc, họ sẽ chăm con cho bạn, dọn nhà cho bạn và cả chăm chồng bạn… Còn bạn tha hồ mà vui chơi, tiêu tiền xả láng, gặp ai cũng được, đi với ai cũng được và chồng cũng không cần bận tâm xem bạn làm gì, ở đâu, với ai… Chỉ sợ lúc đó, bạn lại sốt xình xịch vì sợ mất chồng, sợ con không quấn mẹ, sợ mình là người vô hình trong nhà này, còn người giúp việc lại quan trọng với con hơn cả mẹ…
Thế nên, đừng nghĩ lấy chồng là khổ. Sớm hay muộn chỉ là cách các bạn lựa chọn mà thôi. Phải tự hào chỉ cần mình có một gia đình hạnh phúc, thế là quá đủ với một người phụ nữ thời nay…
Theo Khampha
Thời đại nào mà vẫn 'môn đăng hộ đối'?
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi...
Mẹ anh nhai vội miếng mía, nuốt cái ực rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi từ đầu tới chân &'ờ, cháu về chơi đấy à?'. Xong câu ấy, mẹ anh quay đi, không ngồi bàn tiếp chuyện, cũng không hỏi han tôi xem tôi quê quán nơi đâu, con cái nhà ai, học hành gì. Tôi ngồi đó với anh, anh có chút ái ngại &'tính mẹ anh thế, em đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà'.
Thật ra, tôi đang ngại. Làm sao mà không ngại được khi tới nhà anh, chẳng ai hoan nghênh. Có lẽ, bố mẹ anh đã biết trước sự xuất hiện của tôi, phải biết được người yêu hay bạn gái của con gái tới nhà chơi chứ. Chẳng lẽ anh đưa tôi về bất ngờ. Đi một mình với một cô gái, có bất ngờ thì mẹ anh cũng nên tìm hiểu thử, để biết đâu sau này con mình sẽ lấy cô ấy...
Tôi ngồi lặng, nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Mẹ anh nấu cơm bên ngoài, cũng không hỏi tôi có ở lại ăn cơm cùng không. Thế mà hôm ấy, tôi đã tưởng tượng ra cảnh, mình ở lại nhà anh ăn cơm, về nhà anh, vào bếp thể hiện món gì, món gì cho mẹ anh hài lòng. Bây giờ thì... Chỉ một nồi cơm và khi tôi đứng dậy ra về, mẹ anh &'ừ' một tiếng nặng trịch, khiến lòng tôi bất an vô cùng.
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. (ảnh minh họa)
Sau ngày hôm ấy, tôi có chút buồn. Sao anh chẳng giống mẹ anh. Còn bố anh đi đâu, cũng không có nhà. Thế hóa ra, anh đưa tôi tới nhà trong cái ngày mà bố anh không có nhà, còn mẹ anh thì không thèm hỏi han tôi một câu. Tôi hỏi anh, mẹ có biết tôi đến chơi trước đó không thì anh bảo có, nhưng anh cũng không hiểu tại sao mẹ lại có phản ứng như vậy...
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. Anh còn bảo tôi là, hay là em đi tắm trắng vì nhìn nước da em ngăm ngăm đen, nhìn không được sáng. Rồi anh còn chê tôi là ăn mặc chưa sành điệu. Tôi cười, &'sao trước giờ anh không chê bai em, bây giờ anh lại nói em cần thay đổi, ý anh là sao?'. Lúc này anh thừa nhận, chính mẹ anh đã chê tôi. Mẹ anh chê tôi lùn, đen, lại còn bé người. Với lại mẹ anh có nói một câu với anh là &'nhìn nó ăn mặc như thế, ra ngoài người ta biết ngay nó nhà quê, không phải con nhà giàu có'.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. Tôi cũng đã từng làm những công việc đồng áng thời cấp 2, cấp 3. Cố gắng học hành, tôi thi đỗ đại học và bây giờ, tôi trở thành một sinh viên ưu tú. Tôi tự hào về điều này, tự hào với bố mẹ tôi vì tôi đã không phụ sự mong mỏi của bố mẹ.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. (ảnh minh họa)
Bố mẹ mong tôi đỗ đại học để sau này tôi có một công việc tốt, có được tấm chồng như ý. Ở quê, ai cũng mong con mình vào đại học vì với cha mẹ, đại học là cánh cửa duy nhất để sau này còn thành người, có được cuộc sống tốt hơn. Tôi hiểu tất cả những gì mẹ tôi phải trải qua, ba tôi phải gánh chịu nên tôi càng cố gắng.
Nhà tôi nghèo, nên khi ra trường tôi càng phải thật sự quyết tâm có công việc, kiếm được nhiều tiền dành dụm, chăm sóc bố mẹ và để sau này lo cho tương lai. Tôi đi làm, cặm cụi từng ngày. Và tôi gặp anh. Đó, tình yêu của chúng tôi đã đến thật nhẹ nhàng, thật lãng mạn. Anh luôn cho tôi niềm tin. Tôi cũng luôn nghĩ rằng, may mắn là tôi đã gặp được anh, được anh yêu thương. Chưa biết gia đình anh thế nào nhưng những gì anh thể hiện làm tôi có niềm tin vào bản thân hơn.
Tôi vốn nghĩ, mình có học, có công việc ổn, có tình yêu nhất là tình yêu của anh thì có lý do gì mình không được hạnh phúc. Tôi biết, bố mẹ tôi nghèo và có thể anh ở thành phố sẽ giàu có nhưng tôi chưa từng tự ti về điều đó. Bố mẹ dạy cho tôi cách phải tự tin vào bản thân mình. Tôi có gì phải không tự tin chứ, làm nông thì sao, chân lấm tay bùn thì sao? Cũng là bố mẹ tôi, là người nuôi tôi trưởng thành, cho tôi ăn học bằng bạn bằng bè.
Nên ngày về ra mắt gia đình anh, tôi tự tin lắm. Cuối cùng thì như vậy đó... Không một câu chào hỏi, không một lời hỏi han, cũng không một lời mời ở lại ăn cơm. Và rồi, mẹ anh chê tôi nhà quê. Sau lần ấy, vì anh van nài nên tôi lại cố gắng một lần nữa quyết tâm đến nhà anh để hi vọng được gặp bố anh và để bố mẹ anh biết, tôi không phải là cô gái tồi. Nhưng bao nhiêu thứ tôi thể hiện không thể làm mẹ anh hài lòng. Vì thứ mẹ anh cần không phải là tôi, là công việc mà là &' môn đăng hộ đối'. Mẹ anh muốn tôi phải xuất thân trong gia đình giàu có, bố mẹ có chức quyền, giống như gia đình anh vậy. Mẹ anh muốn con trai bà phải lấy một đứa con gái oai phong, lí lịch hoành tráng.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &'môn đăng hộ đối'. (ảnh minh họa)
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi...
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &'môn đăng hộ đối'. Con cái yêu nhau, tại sao cứ ngăn cấm chúng. Của cải làm nên từ hai bàn tay, chỉ cần người ta chung sức, đồng lòng thì lo gì về sau. Nếu như người giàu cứ chọn người giàu để lấy thì chả lẽ những người nghèo không thể được yêu người giàu sao? Giàu ở tiền nhưng tâm không giàu thì không thể tốt được.
Vì chuyện này mà tôi quá đau khổ, đắn đo. Không phải tôi tiếc gia đình anh, chỉ vì tôi quá yêu anh. Nhưng mà, với một người mẹ chồng chê bai gia đình tôi, nói nhà tôi nghèo này kia, chán bố mẹ tôi, tôi thật sự không muốn tiếp tục chuyện tình cảm này. Tôi đã đề nghị chia tay, anh đau khổ lắm! Nhưng là con trai duy nhất trong nhà, liệu anh có thể cãi lịa bố mẹ để lấy tôi không? Sống trong một gia đình mà không được mọi người yêu quý thì khác gì sống trong địa ngục. Cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Thôi thì đành chia tay vì cái gọi là môn đăng hộ đối...
Theo Khampha
Ở rể mà thấy vợ suốt ngày cãi nhau với bố mẹ Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó. Ái ngại vì ở rể Ngày đó tôi yêu em, người con gái thành phố xinh đẹp, dịu dàng. Tôi đã bị mê đắm vì sắc đẹp của...