“L.ật m.ặt 7: Một điều ước” – Nguồn năng lượng sạch và lành từ Lý Hải
“ L.ật m.ặt 7: Một điều ước” chạm mốc 200 tỷ đồng sau kỳ nghỉ lễ, đây có thể xem là một thành tích ngoạn mục của Lý Hải.
Ngay từ khi mới xem suất đầu, tôi đã dự đoán phim này sẽ chạm mốc từ 400 đến 500 tỷ đồng. Điều khiến tôi ngạc nhiên và tin rằng phim này sẽ tiếp tục lập kỷ lục, là Lý Hải sao có thể làm được một bộ phim “sạch” và “lành” như vậy, chạm vào cảm xúc của đại chúng đến vậy, dù vẫn còn nhiều khuôn mẫu và không phải là phim xuất sắc.
Đạo diễn, nhà sản xuất Lý Hải (Ảnh: Facebook nhân vật).
Tại sao “L.ật m.ặt 7″ thành công dù không phải “lật” gì?
Cho đến giờ phút này, Lý Hải và Trấn Thành đã trở thành hai “thương hiệu” bất bại tại phòng vé phim Việt. Không chỉ bất bại về doanh thu, phim sau của họ còn thành công hơn phim trước và tranh nhau phá kỷ lục.
Không quá khi nói rằng, 2 nhà làm phim này còn có công lớn khi khai phá được lớp khán giả mới và tạo nên sự kết nối giữa các thế hệ với nhau. Bằng chứng là hình ảnh cả gia đình nhiều thế hệ đi xem phim cùng nhau vì thông điệp tình thân gia đình gần gũi mà họ gửi gắm trong phim.
L.ật M.ặt 7: Một điều ước của Lý Hải chính xác là bộ phim như vậy. Khác với những phần trước của L.ật m.ặt, đến phần 7, tôi tin là nhiều người con sẽ muốn đưa cha mẹ của họ đi xem. Và đây mới chính là cú “l.ật m.ặt” ngoạn mục nhất của Lý Hải với phần 7.
Anh đã phá bỏ những sở trường đã trở thành thương hiệu của loạt phim hành động hài, để kể phần kế tiếp giản dị, chân thành, chạm vào cảm xúc của khán giả bằng sự xúc động và giá trị đẹp mà anh muốn gửi gắm.
Ở phần mở phim, tôi cứ nghĩ đang xem câu chuyện “nhân tình thế thái” hơi chua xót, chịu ảnh hưởng từ Tokyo Story của huyền thoại Nhật Bản Ozu. Xem đoạn tiếp, tôi nghĩ đến cuốn tiểu thuyết Hãy chăm sóc mẹ của nhà văn Hàn Quốc Shin Kyung-sook.
Có một phân đoạn khác khiến tôi nghĩ đến Parasite của Bong Joon-ho, nhưng dường như Lý Hải luôn có cách để thoát khỏi sự ảnh hưởng đó bằng những câu chuyện và tình tiết rất Việt Nam, dù đôi lúc để lộ sự sắp đặt.
L.ật m.ặt 7: Một điều ước kể về câu chuyện tình thân gia đình mà người mẹ trở thành nhân vật trung tâm. Nhân vật bà Hai ( nghệ sĩ Thanh Hiền) là người mẹ suốt đời vì con, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất như phải nuôi con một mình vì chồng qua đời sớm.
Khi bước vào t.uổi già, bà sống cùng cô con gái thứ 2 (Đinh Y Nhung) – cũng là một người mẹ đơn thân, bị gã chồng cũ say xỉn làm phiền (vai cameo rất duyên của Lý Hải) ở thị trấn vùng núi yên bình, nơi mà đám trẻ thành thị thường đến để trú ngụ tìm lại cảm giác kết nối với thiên nhiên.
Bà vẫn kinh doanh nhỏ để giữ cho cuộc sống của mình có ý nghĩa. Bốn người con còn lại của bà, sống ở 4 nơi khác nhau, làm những nghề khác nhau, đang phải vật lộn với cơm áo gạo t.iền nên chưa trả hiếu cho người mẹ già cả đời hy sinh vì họ.
Một t.ai n.ạn xảy ra khiến bà Hai phải bó bột ở chân và đi lại khó khăn, phải ngồi xe lăn. Trong khi đó, cô con gái thứ 2 đang phải chăm con dài ngày ở bệnh viện. Bốn người con còn lại phải bàn cách để chăm sóc mẹ và chốt lại mỗi người sẽ chăm sóc bà 1 tuần.
Và thế là 4 câu chuyện nhỏ của 4 gia đình người con được lồng ghép vào câu chuyện lớn kể về trách nhiệm, bổn phận của những đứa con dành cho cha mẹ.
Video đang HOT
Câu chuyện đầu tiên diễn ra ở Hà Nội, trong một gia đình trung lưu mà cha mẹ đều làm công chức, 2 đứa con t.uổi thiếu niên xa cách và khó kiểm soát.
Xung đột gia đình ở nhà người anh cả Hai Khôn (Trương Minh Cường đóng) diễn ra khá điển hình và hơi “đổ khuôn”. Một cô vợ ghê gớm nhưng luôn tỏ ra biết điều, 2 đứa con đang trong giai đoạn “khủng hoảng t.uổi mới lớn” khiến nhân vật Hai Khôn mặc cảm không chăm sóc được mẹ chu toàn.
Câu chuyện xung đột ở gia đình người anh cả kết thúc trong sự êm đẹp và sự thấu hiểu giữa các thành viên trong gia đình bằng trận nước mắt “chan” vào bữa cơm tối. Xung đột được giải quyết tương đối nhanh và nhẹ nhàng, đó cũng là cảm nhận của tôi ở các câu chuyện còn lại.
Nhưng rõ ràng, 3 câu chuyện của 3 người con tiếp theo, ở làng chài ven biển, căn biệt thự nghỉ dưỡng trên cao nguyên và ở gia đình bình dân tại TPHCM được Lý Hải xử lý mượt mà hơn. Chứng tỏ anh có độ trải nghiệm và thấu hiểu đời sống của người bình dân – đại chúng ở miền Trung, miền Nam hơn.
Câu chuyện gia đình Tư Hậu ( Quách Ngọc Tuyên) và cô vợ Tư Thắm (Tín Nguyễn) ở làng chài ven biển là câu chuyện hay nhất, chạm vào cảm xúc nhất và có tính bản địa tốt nhất.
Tôi muốn dành lời khen cho Tín Nguyễn và Ngân Chi (vai cô con gái) vì lối diễn xuất thô mộc rất chân thực của họ. Bối cảnh làng chài ven biển được đề cao về mặt văn hóa thông qua lễ hội truyền thống dân gian được dàn dựng đẹp mắt.
Tình huống được đặt ra trong câu chuyện cũng dễ “chạm” hơn: Tư Hậu đi biển đ.ánh bắt xa bờ khi cơn bão sắp tràn tới. Chỉ có những người làm nghề đi biển mới thấu hiểu được nỗi lo của người thân dành cho họ.
Và trong câu chuyện của gia đình Tư Hậu, nỗi lo với những dự cảm chẳng lành khiến người mẹ già, ông bố vợ đãng trí nhưng minh mẫn về biển cả (vai diễn rất đẹp của nghệ sĩ Mạnh Dung), cô vợ và đứa con gái sống trong lo sợ suốt cả đêm thâu để rồi khép lại bằng một cái kết đẹp khiến khán giả được vỡ òa cảm xúc.
Lý Hải đã kể một câu chuyện đẹp và đầy chân thực.
Câu chuyện thứ 3 và thứ 4 của hai người con còn lại: Năm Thảo (Trâm Anh) và Sáu Tâm ( Trần Kim Hải) được biên kịch Lý Hải chịu khó nghiên cứu tìm tòi về bối cảnh văn hóa, về những tình huống tréo ngoe nhưng vẫn ít nhiều hợp lý.
Xung đột trong hai gia đình Năm Thảo ở căn biệt thự vùng Tây Nguyên và gia đình Sáu Tâm trong khu phố bình dân tại TPHCM được xây dựng có đầu tư, dù như đã nói từ đầu, vẫn để lộ ra những khuôn mẫu.
Khi để cho khán giả được “đi du lịch qua màn ảnh lớn”, chứng kiến những câu chuyện gia đình khá đặc trưng và điển hình ở mỗi vùng miền Việt Nam trong bối cảnh hiện tại, Lý Hải kết nối những tầng cảm xúc đã được “cài cắm” vào trước đó để làm nên đoạn kết đ.ánh thẳng vào cảm xúc của họ: Nỗi dày vò ân hận của những đứa con không chăm sóc và báo hiếu được cho bố mẹ mình.
Đó là thứ cảm xúc mà Lý Hải đã gieo và gặt khá thành công trong L.ật m.ặt 7: Một điều ước. Và hơn tất cả, chúng chạm vào được cảm xúc của số đông, của khán giả đại chúng.
Cách Lý Hải chinh phục đại chúng
Nguồn năng lượng “sạch” và “lành” (đến mức phim không có ai là người xấu) khiến Lý Hải ghi điểm với công chúng, mang lại được cho người xem thứ giá trị mang tính phổ quát về tình thân gia đình.
Nguồn năng lượng “sạch” và “lành” đó, theo tôi, rất cần thiết trong bối cảnh hiện tại, khi sự phát triển của công nghệ và mạng xã hội càng khiến sự kết nối gia đình ngày càng lỏng lẻo. Những đứa con có thể “facetime” (gọi video) chứ không phải “face to face” (gặp trực tiếp) để họp mặt gia đình hay về thăm mẹ.
Nhân vật người mẹ trong phim của Lý Hải khiến những đứa con xa quê như tôi có cảm giác như mẹ của mình: Hy sinh cả đời cho con cái, đầy lòng tự tôn về bản thân, không bao giờ muốn làm phiền con cái.
Nghệ sĩ Thanh Hiền, nữ diễn viên kỳ cựu nhưng chưa bao giờ đóng vai chính, đã có vai diễn thật đẹp khi nhân vật bà Hai trở thành linh hồn của bộ phim. Dù tôi vẫn muốn vai diễn này có chất “đời” và chất “người” hơn nữa, nhưng rõ ràng đây vẫn là nhân vật người mẹ thành công của Lý Hải qua diễn xuất điềm tĩnh và bao dung của nghệ sĩ Thanh Hiền.
Thành công lớn nhất của Lý Hải là anh là chinh phục được khán giả đại chúng thông qua câu chuyện về sự bao dung của người mẹ, được lấy cảm hứng từ người mẹ của chính anh.
Như đã nói ở trên, câu chuyện tôi thích nhất trong bộ phim này là câu chuyện của gia đình miền biển với những chất liệu được xử lý mượt mà, phần bối cảnh được đầu tư hoành tráng.
Đại cảnh Lý Hải tái hiện lễ hội miền biển ở Lăng thần Nam Hải thực sự công phu và cho thấy sự tìm tòi của anh trong việc tôn vinh văn hóa địa phương. Lý Hải nói rằng, lễ hội ngoài đời ra sao, anh tìm cách đưa vào phim như vậy.
Lễ hội ở miền biển rất đông người, nên số lượng quần chúng rất đông, đến mức đoàn phim phải gom hết người dân trong làng. Nhóm nghệ sĩ hát bội cũng do đoàn nghệ sĩ chuyên nghiệp của Quy Nhơn tham gia diễn.
Việc dàn dựng để tôn vinh nghi lễ của ngư dân ở miền biển trong phim rõ ràng đã “ghi điểm” được với người dân địa phương. Trong một video phỏng vấn hậu trường, tôi nghe nhiều thanh niên địa phương bày tỏ sự tự hào về văn hóa và con người làng biển được Lý Hải xây dựng trong phim.
Nhân vật ông bố vợ đãng trí của Tư Hậu (do nghệ sĩ Mạnh Dung đóng) cũng là một nhân vật, dù nhỏ, nhưng được đạo diễn nghiên cứu tìm tòi. Ông đãng trí, nói trước quên sau và đôi khi còn không nhận ra được người thân, nhưng mỗi khi nói đến biển, đến nghề nghiệp mà ông cả đời gắn bó, đến tập tính của thói quen và văn hóa của người ở làng chài, ông trở thành ông già minh mẫn, thậm chí thông thái.
Những nhân vật phụ khác cũng được Lý Hải xây dựng có tìm tòi về câu chuyện cá nhân, nên hầu như các nhân vật đều có chuyện để kể, không ai quá mờ nhạt, dù vậy không ai quá nổi trội.
Từ ca sĩ, Lý Hải chuyển sang làm phim và gặt hái được những thành công ngoạn mục. Cá nhân tôi từng không đ.ánh giá cao tay nghề của anh ở những tập phim trước, dù không thể phủ nhận anh kể chuyện có duyên.
Tuy nhiên, đến L.ật m.ặt 7: Một điều ước tôi phải thừa nhận rằng Lý Hải đã “lên tay” thấy rõ và đang càng ngày càng mở rộng được biên độ khán giả của mình hơn.
Tôi nghĩ rằng điện ảnh Việt đang cần những “ông vua phòng vé” như Trấn Thành, như Lý Hải. Từ trên dưới 2 triệu khán giả cho một bộ phim kỷ lục, họ đã kéo thêm vài triệu khán giả nữa cho các bộ phim của họ.
Khi càng có nhiều khán giả đến với phim Việt, bom tấn quốc tế bị “đè bẹp” trên sân nhà, điện ảnh nội địa sẽ ngày càng khởi sắc, nhất là với những bộ phim đậm màu sắc văn hóa và con người Việt Nam hiện tại.
Nguồn năng lượng “sạch” và “lành” đến từ Lý Hải quá đúng lúc. Vì thế, tôi tin rằng điều đó sẽ tiếp tục giúp anh tạo nên những kỷ lục mới.
Loạt lời thoại nhói lòng ở "Lật mặt 7": "Mẹ chỉ có điều ước duy nhất, là được chụp chung với các con một tấm hình"
Bộ phim "Lật mặt 7" có những lời thoại mộc mạc, chẳng hề quá hoa mỹ nhưng vẫn chạm tới trái tim khán giả.
L.ật m.ặt 7: Một điều ước là tác phẩm mang tới một Lý Hải rất mới với khán giả. Không còn những mảng miếng hài quen thuộc, không có những cảnh hành động, cháy nổ đã giúp anh làm nên thương hiệu nhiều năm qua. Đó là một Lý Hải mềm mỏng hơn, sâu sắc hơn khi nói về thứ tình cảm thiêng liêng, cao cả nhất trong cuộc đời mỗi con người: tình mẫu tử. Và để khắc hoạ thứ tình cảm quý báu đó, Lý Hải đã lồng ghép không ít những câu thoại mộc mạc như lời ăn tiếng nói hàng ngày nhưng lại có sức nặng rất lớn, đủ để người xem có những khoảng lặng dài.
1. Giàu cha, giàu mẹ thì ham. Giàu anh, giàu chị, ai làm nấy ăn. - Sáu Tâm
Thực chất lời thoại này của Sáu Tâm, con trai út trong nhà, là một câu ca dao với nhiều dị bản khác nhau. Thế nhưng chung quy thì nó cũng chỉ có chung một ý nghĩa. Út Tâm vừa có chút tủi hờn khi bản thân là đ.ứa t.rẻ duy nhất trong nhà không được hiểu cảm giác "giàu cha", vừa có chút trách cứ khi các anh chị của mình khó khăn lắm mới về đông đủ lại tiếc với mẹ một bữa cơm đoàn viên.
Phận làm út trong nhà, bản thân cũng chẳng khấm khá là bao nhưng Sáu Tâm hiểu chuyện và thương mẹ chẳng kém gì chị Ba Lành. Anh cũng hiểu cho tình cảnh của các anh chị, của một gia hình "giàu con cái", hiểu rằng mỗi người nay đều đã lớn, đã rời xa vòng tay của mẹ và cũng phải gánh trên vai đủ thứ thứ lo toan nhọc nhằn. Hiểu nhưng vẫn có chút hờn, khi những người "ai làm nấy ăn" kia lại tiếc cả chút thời gian với chính gia đình chung của chính mình.
2. Mẹ chỉ có một điều ước duy nhất, là được chụp chung với các con một tấm hình. - Bà Hai
Chẳng ai ngờ một người mẹ có tới 5 đứa con, cả một đời vất vả vừa làm cha vừa làm mẹ lại chẳng dám mong cầu điều gì lớn lao cho bản thân, ngoại trừ một bức hình có đông đủ gia đình. Lời thoại này, cùng tấm ảnh mà bà Hai cắt dán những bức hình riêng của các con rồi ghép chúng lại với nhau, hẳn là khiến không ít khán giả cảm thấy đau lòng. Buồn cho bà Hai rồi lại tự vấn bản thân, rằng đã bao lâu rồi chúng ra không chụp hình chung với cha mẹ?
Những bức ảnh là thứ của để dành cho ký ức của mỗi người và với má Hai, nó còn là thứ tài sản quý báu mà bữa cơm thịnh soạn nhà Hai Khôn; cơ ngơi hoành tráng tại chỗ Năm Thảo đang sống hay kể cả những niềm vui t.uổi già mà dì Ba Lệ, cô Thanh thường xuyên nhắc tới,... cũng không thể sánh bằng. Chẳng thể ngờ sau một thời lam lũ, vất vả, hi sinh mọi thứ vì các con, "tài sản" duy nhất mà má Hai có là bức tranh gia đình mà Hai Khôn vẽ hồi nhỏ cùng bức ảnh cắt dán vụng về không chứa xuể nỗi nhớ thương con của má.
3. Ba xin lỗi vì chỉ biết xây một ngôi nhà đẹp mà quên đi việc phải xây nên một ngôi nhà hạnh phúc. - Hai Khôn
Hai Khôn là con trai cả của má Hai cũng là người sống xa gia đình nhất và có sự nghiệp thành công nhất. Để trụ vững ở nơi thị thành đất chật người đông, trong căn nhà mà chỉ có duy nhất anh là người không thể nói giọng Bắc, Hai Khôn phải gồng mình để tạo cho bản thân và gia đình nhỏ một vỏ bọc hoàn hảo nhất. Nhìn vào gia đình của Hai Khôn với vợ đảm và hai đứa con đủ nếp, đủ tẻ, ai mà không ngưỡng mộ. Nhưng sống trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ trong một tuần ngắn ngủi ở với gia đình con cả, má Hai nhận ra sự hào nhoáng và đẹp đẽ kia chỉ là một lớp vỏ bọc.
Hai Khôn và cả vợ cứ mải mê lao đầu vào k.iếm t.iền và tạo các mối quan hệ xã hội, cố gắng để cho hai con một cuộc sống đủ đầy về vật chất mà quên mất thứ cốt lõi tạo nên một gia đình là gì. Họ bận rộn đến độ không thể cùng nhau ăn một bữa cơm tử tế, cứ thể bỏ ngoài tầm mắt lá thư mời họp phụ huynh của con và tự lấp liếm cho những thiếu sót của bản thân bằng lời bào chữa rằng mình đã cho con xe sang, điện thoại xịn. Phải đến khi cô út nhà Hai Khôn không thể chịu đựng thêm nữa, tức tưởi mà nói ra những thiếu thốn của chính mình, khi bà Hai bất ngờ nhận lỗi thay con trai, Hai Khôn mới chua chát nhận ra vấn đề mà nghẹn ngào thốt lên: "Ba xin lỗi vì chỉ biết xây một ngôi nhà đẹp mà quên đi việc phải xây nên một ngôi nhà hạnh phúc."
4. Mình già rồi phải tự tìm niềm vui cho mình chứ trông chờ vào mấy đứa nhỏ thì biết đến khi nào. - Cẩm Lệ
Một lời thoại không phải về tình mẫu tử, phụ tử nhưng đây lại là lời thoại dẫn đến một quyết định lớn lao trong cuộc đời má Hai. Sau mấy mươi năm chẳng có dịp ra khỏi con suối trước nhà, chỉ vì gãy một chân mà má Hai đã có một hành trình dài, từ Nam ra Bắc, lên núi xuống biển. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, má Hai bất đắc dĩ phải thấy những điều mà cả đời mình chưa từng thấy. Thậm chí bà còn có thêm cả người bạn mới là dì Ba Cẩm Lệ, chủ trọ nơi vợ cháu Sáu Tâm đang tá túc.
Cũng là người phụ nữ mất chồng và có đông con nhưng dì Ba lại là hình ảnh đối nghịch hoàn toàn với má Hai. Dì hài lòng hoặc tự biết cách khiến bản thân hài lòng với cuộc sống hiện tại dù không có bất cứ người con nào đứng ra chăm sóc dì. Nếu má Hai chắt chiu từng đồng, chưa từng dám tiêu số t.iền mà Hai Khôn cho, cả đời chỉ biết trồng hoa và quanh quẩn ở khu nhà cũ thì dì Lệ lại tân thời và tươi mới. Dì có nhiều những người bạn cùng lứa, thích đi văn nghệ, còn dùng cái tên Cẩm Lệ như "nghệ danh" thay vì cái tên Ba Lẹ mà má Hai biết. Dì cũng có một người đàn ông đang tán tỉnh, theo đuổi nhưng dì cứ thích "trêu đùa" mà mãi chưa thực sự mở lòng. Ai dám nói dì Ba không phải một người mẹ tốt? So với má hai, Cẩm Lệ chẳng quá nhọc nhằn, lo toan sớm tối. Nhưng việc dì sống vui vẻ và biết "Mình già rồi phải tự tìm niềm vui cho mình chứ trông chờ vào mấy đứa nhỏ thì biết đến khi nào" cũng là một cách để dì yêu thương và không tạo gánh nặng cho các con.
Số lời thoại hay của L.ật m.ặt 7 có lẽ còn nhiều vô kể nhưng nó được đặt vào từng ngữ cảnh riêng, phù hợp với từng người. Trong khi đó, những lời thoại kể trên lại như tấm gương mà khán giả nào cũng có thể soi chiếu, để thấy phần nào những gì đã ra với mình, cha mẹ và cuộc sống xung quanh.
Bi kịch người mẹ 70 t.uổi bị con cái bỏ rơi, sống neo đơn trong "Lật Mặt 7" của Lý Hải Lý Hải viết tiếp câu chuyện của thương hiệu L.ật M.ặt với phần 7 về người mẹ 70 t.uổi bị con cái bỏ rơi, sống neo đơn ở vùng quê hẻo lánh. Ngày 13/3, Lý Hải tung ra teaser và những hình ảnh đầu tiên của L.ật M.ặt 7: Một Điều Ước. Theo bật mí từ ekip, tác phẩm lần này thuộc thể...