Lập tức ly hôn tại vì vợ mất trinh
Hay bây giờ tôi cứ yêu thôi, không lấy chồng nữa!? Hôn nhân là kết quả của tình yêu, nhưng không phải kết quả ấy lúc nào cũng tốt đẹp. Người ta yêu nhau, rồi phấn đấu tới hôn nhân.
Yêu hết mình để rồi hai năm sau ngày cưới, chúng tôi mỗi người một hướng lên tòa ly dị. (ảnh minh họa)
Một đám cưới linh đình là điều mong mỏi nhất của cuộc đời mỗi con người, thế nhưng, với nhiều gia đình, khoảnh khắc hạnh phúc ấy rất nhanh tan biến.
Tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Yêu hết mình để rồi hai năm sau ngày cưới, chúng tôi mỗi người một hướng lên tòa ly dị. Sự thật ấy khiến cha mẹ, người thân, bạn bè đau lòng, còn tôi dửng dưng.
Dửng dưng không phải vì tôi chấp nhận chuyện ấy dễ dàng, mong muốn bỏ chồng mà bởi, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc chia tay. Sống với nhau được 2 năm, đó là quãng thời gian quá dài đối với một người vợ luôn phải chịu cảnh cuồng ghen của chồng. Rồi sự hiểu lầm trong quan hệ chăn gối đã khiến chúng tôi rạn nứt tình cảm.
Đêm tân hôn, chồng phát hiện ra tôi không còn trinh tiết. Tôi cũng không biết tại sao chồng lại coi trọng điều đó như thế dù ngày yêu nhau anh nói, chẳng quan trọng việc còn hay mất. Tôi không còn trong trắng nhưng không có nghĩa tôi hư hỏng, tôi lừa dối chồng. Chỉ vì anh đã mở lời với tôi trước, chẳng quan trọng cái ngàn vàng. Và thế là, sau ngày cưới, anh đổ tội dối trá cho tôi. Cứ thế, tôi sống trong sự dè bỉu của chồng, nhịn nhục mà sống dưới ánh mắt khó chịu của mẹ chồng.
Video đang HOT
Mỗi lần tôi làm gì sai (cũng có thể bị cho là sai), mẹ chồng lại nói: “đấy, tao đã bảo mà”. Cái từ “đã bảo mà” ấy thật ra là ám chỉ tôi, hối tiếc vì con trai mẹ đã lấy tôi. Tôi ngậm đắng nuốt cay, đi sớm về tối vì không muốn giáp mặt ai trong cái gia đình ấy. Chồng khinh tôi ra mặt chỉ vì cái tội tôi mất trinh. Nhưng biết làm sao được, có lẽ lỗi là tại tôi!
Tôi chẳng bi quan, chẳng tự phụ nhưng sống một mình có lẽ tốt hơn. (ảnh minh họa)
Rồi từ đó sinh ra nhiều chuyện. Tôi ăn cơm rơi đũa, chồng bảo tôi: “nếu không tự tin thì ra chỗ khác mà ngồi, ngồi vào góc nhà ấy”. Một người lịch lãm, thư sinh như chồng ngày nào giờ lại có thể phát ra những lời ấy. Tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Phiên tòa kết thúc, ai đi đường nấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Thật may, tôi chưa có con, nếu không tôi sẽ day dứt khổ sở cả đời khi để con tôi thiếu thốn tình cảm.
Thế đấy, tôi chẳng bi quan, chẳng tự phụ nhưng sống một mình có lẽ tốt hơn. Yêu nhau là thế rồi khi lấy nhau về, cuộc sống thật ngắn ngủi. Tại sao lại phải cưới nhau. Nếu chỉ yêu nhau thôi, có khi mọi thứ lại khác, chẳng có cuộc chia ly nào như thế. Hay bây giờ tôi cứ yêu thôi, không lấy chồng nữa?
Theo Eva
Vợ còn trinh, lại nghi làm giả
Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình.
Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng, và vì tôi yêu em. Nếu như may mắn lấy được người trong trắng thì tốt, còn không, tôi vẫn cam lòng.
Ngày đó, vợ tôi vốn là cô gái rất cá tính, mạnh mẽ. Vợ nói chuyện cũng bạo mồm lắm, nên tôi thường hay tếu táo vợ. Lâu dần, chúng tôi than quen nhau. Ai cũng bảo tôi là, yêu em thì hợp và nhiều người có ý tác thành cho tôi. Ban đầu tôi phân vân vì với một cô gái uống rượu giỏi, hát hò nhảy múa thỏa thích trên sân khấu lại có vẻ sống hơi suồng sã với bạn bè như em thì có thể là người ngoan hiền được không. Nhiều người nói em ngoan nhưng tôi không tin.
Thi thoảng đi cùng tôi, em có uống rượu say, thậm chí còn nôn tại trận, nhờ bạn bè đưa về. Với người con gái như thế, làm sao tôi có thể tin được là em ngoan ngoãn, hiền lành. Chẳng hạn gặp gã nào đểu cáng thì em chỉ có nước &'đi đời nhà ma'.
Thế nên, dù đã quý mến em nhưng tôi còn do dự, tôi nghĩ rằng, em không thể là người con gái tốt. Nhưng cái tính cách của em khiến nhiều gã đàn ông mê mệt, và khi có nhiều người vây quanh em, tôi mới thấy, mình cần phải kiên trì.
Ngày cưới nhau, tôi đã chuẩn bị một đêm tân hôn đầy lãng mạn. Khi gần gũi em, em sợ, bảo là chưa bao giờ làm chuyện này nên rất run. Lúc đó tôi đã cười nghĩ em cũng khéo đóng kịch.(ảnh minh họa)
Tôi đã theo đuổi em nhiệt tình hơn. Được tầm 2 tháng thì em yêutôi, tôi cũng đã tin tưởng và yêu thương em. Và hơn 1 năm, chúng tôi cưới nhau. Thực tình, thời gian đó, nhiều lần tôi muốn đi quá giới hạn với em nhưng em lại không đồng ý. Nhiều khi tôi nghĩ, có lẽ là em sợ tôi phát hiện em không còn trinh tiết nên không dám nói chuyện quan hệ trước hôn nhân.
Có khi em nói với tôi là em muốn giữ bản thân tới khi về nhà chồng làm tôi có chútkhinh khinh em. Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ, em đã không còn trong trắng nữa, giữ gìn gì chứ. Nhưng lại hiểu tâm lý con gái, sợ bị chồng phát hiện không còn trinh tiết, nên tôi bỏ qua cho em.
Ngày cưới nhau, tôi đã chuẩn bị một đêm tân hôn đầy lãng mạn. Khi gần gũi em, em sợ, bảo là chưa bao giờ làm chuyện này nên rất run. Lúc đó tôi đã cười nghĩ em cũng khéo đóng kịch. Nhưng thật không ngờ, đêm ấy, tôi biết được vợ mình còn trinh. Ban đầu, tôi còn nghi ngờ em dùng màng trinh giả, vì bây giờ, họ có thể lừa gạt người khác bằng chuyện này. Nhưng vì đã có tâm lý chuẩn bị trước, cũng đã cảnh giác nên tôi đã kiểm tra kĩ và đúng là, em còn trinh thật. Chứ nếu đàn ông đã muốn chú ý quan sát thì không có màng trinh giả nào lừa được họ.
Vậy mà thiếu chút nữa thì tôi đã nghi ngờ em. Nhìn những biểu hiện của em khi gần gũi tôi, rồi nỗi sợ hai của em khi được tôi chiều chuộng, tôi đã hiểu, thực sự là em không phải là cô gái hư hỏng. Em đúng là người con gái ngoan ngoãn, vậy mà tôi lại nghi ngờ em. Thật sự tôi quá có lỗi với vợ mình, tôi tin là em thật lòng yêu và dành cho tôi.
Thật may là tôi chưa làm gì dại dột. Từ giờ tôi phải yêu vợ, để bù đắp cho sự nghi ngờ sai lầm của tôi.
Theo VNE
Chấp nhận buông tay để em lấy chồng khác Có lẽ mỗi người ai cũng có số phận mà trời đã dành riêng cho họ, cả anh và em cũng không ngoại lệ. Em à! Có lẽ mỗi người ai cũng có số phận mà trời đã giành riêng cho họ, cả anh và em cũng không ngoại lệ. Mình đã là vợ chồng chung sống đầu ấp tay gối hơn mười...