Lập khu “đèn đỏ” ở VN: Ý kiến trái chiều
Hàng năm ở Hà Nội, có thể nói việc bắt, phá các tụ điểm mại dâm phải phát hiện đến hai nghìn người b.án d.âm, nhưng số lượng bắt buộc đưa vào cơ sở giáo dục lao động xã hội chỉ khoảng 200 người.
Càng gần ngày Luật Xử lý vi phạm có hiệu lực, quy định không áp dụng biện pháp quản lý, giáo dục tại địa phương và đưa vào cơ sở chữa bệnh đối với người b.án d.âm càng khiến nhiều người nghi ngại, lo lắng nạn mại dâm sẽ bùng phát, gia tăng đột biến khi tất cả số gái b.án d.âm đang bị quản lý được “tự do”.
Bên lề hội nghị triển khai Luật Xử lý vi phạm hành chính do Bộ Tư pháp vừa tổ chức, bà Nguyễn Thị Phương, Giám đốc Trung tâm giáo dục lao động xã hội số 2 Hà Nội (Trung tâm GDLĐXH số 2) cho rằng, số người b.án d.âm đang bị quản lý chỉ là “muối bỏ bể” so với số người “hành nghề” trên thực tế.
Từ thực tiễn quản lý tại Trung tâm GDLĐXH số 2 trong nhiều năm, theo bà, việc không bắt buộc đưa vào cơ sở chữa bệnh, giáo dục với người b.án d.âm có ảnh hưởng tiêu cực gì với xã hội?
Tại Trung tâm GDLĐXH số 2, để chuẩn bị triển khai qui định mới này, chúng tôi đã rất thận trọng, đã tiến hành các cuộc khảo sát, xem tâm tư nguyện vọng của chị em khi trở về như thế nào. Đa số chị em có mong muốn được gia đình đón nhận. Trung tâm cũng đã có các phương án để đưa chị em trở về, đó là mời các gia đình lên, tư vấn cho gia đình, và hỗ trợ cho các em t.iền đi đường. Chúng tôi cũng phân tích cho các gia đình rằng nhận thức của người b.án d.âm rất hạn chế, nhiều người suy nghĩ rất đơn giản, thậm chí không nhận thức được nguy cơ lây nhiễm các bệnh về t.ình d.ục, nhất là HIV/AIDS. Chúng tôi cũng nói rõ, tuy người b.án d.âm không bị xử lý vi phạm hành chính bằng biện pháp đưa về trung tâm giáo dục nữa, nhưng vẫn bị xử phạt vi phạm hành chính, vì b.án d.âm là hành vi vi phạm.
Nhiều người không biết rằng, số người b.án d.âm được đưa vào các Trung tâm chiếm tỷ lệ rất ít, rất nhỏ so với thực tại. Cho nên số người b.án d.âm nếu thả hết ra ngoài, đưa trở về xã hội, thì lượng người b.án d.âm cũng chẳng tăng lên đáng kể. Thế nên, việc này không có gì xáo trộn cả. Vấn đề quan trọng là làm sao mình tuyên truyền để người b.án d.âm nhận thức rằng, việc họ không bị bắt buộc đưa đi giáo dục nữa không đồng nghĩa với việc được phép hành nghề b.án d.âm, được công nhận b.án d.âm là một nghề.
Bà Nguyễn Thị Phương: Ở Việt Nam cũng nên thí điểm khu “đèn đỏ” tại các khu du lịch
Bà có thể nói cụ thể về tỷ lệ gái b.án d.âm ở trong các trung tâm và ngoài xã hội trên địa bàn Hà Nội?
Hàng năm ở Hà Nội, có thể nói việc bắt, phá các tụ điểm mại dâm phải phát hiện đến hai nghìn người b.án d.âm, nhưng số lượng bắt buộc đưa vào cơ sở giáo dục lao động xã hội chỉ khoảng 200 người thôi. Còn lại, phạt hành chính xong rồi thả. Mà số bị bắt cũng chỉ là số nhỏ, nên 200 người đang quản lý, thả ra chỉ như muối bỏ bể. Ngay cả gái b.án d.âm cũng cho biết “dù tất cả chúng em trong này ra thì cũng chẳng thấm gì với số người b.án d.âm hiện nay cả”. Trung tâm GDLĐXH số 2 hiện quản lý khoảng 1.000 học viên, trong đó có 200 gái b.án d.âm, còn lại là người nghiện m.a t.úy, cả nam lẫn nữ, riêng nữ nghiện m.a t.úy của Hà Nội theo hồ sơ quản lý đã là 500 người.
Theo bà, việc đưa người b.án d.âm trở lại cộng đồng có khó khăn gì không?
Video đang HOT
Trên thực tế thì những em có gia đình và gia đình sẵn sàng đón về thì thuận lợi, nhưng cũng không ít trong số các em ở trung tâm là người không nơi nương tựa, không có nơi để trở về. Không ít người b.án d.âm khi vào Trung tâm cho biết họ mong muốn được CA bắt để có thể thoát khỏi sự bảo kê, chủ chứa. Nghĩa là, nhiều người đã không muốn hành nghề này nữa, nhưng không có nơi để trở về.
Ví dụ, trường hợp một em bị bán sang Trung Quốc từ năm 14 t.uổi, đến năm 18 t.uổi trốn thoát được về Việt Nam, thì lại bị lừa bán tiếp vào các ổ chứa ở Việt Nam. Trong 1 trận truy quét, em bị bắt và đưa vào Trung tâm. Em này gia đình hoàn cảnh, bố mẹ bỏ nhau, bố đã lấy vợ khác ở một tỉnh miền núi rất xa, gần như em không có thông tin gì về bố. Còn mẹ cũng đã lấy chồng ở Hòa Bình, có với bố dượng một người con trai. Khi về Việt Nam rồi, có hai lần em đi tìm được mẹ thì bị con trai của bố dượng đ.ánh d.ã m.an và đuổi đi. Cuộc sống của mẹ em khó khăn nên chẳng giúp gì cho em được. Em nói với tôi rằng “nếu cô cho em ra, thì em không biết đi đâu về đâu!”.
Hay tại Trung tâm chúng tôi có khoảng 20 chị nhiễm HIV, gia đình kỳ thị, xã hội kỳ thị, không có cơ hội trở về gia đình nữa. Họ cũng không muốn đi b.án d.âm nữa vì sẽ lây bệnh cho người khác. Số này, hiện Trung tâm bố trí để chăm sóc, nuôi dưỡng những trẻ do con của những người b.án d.âm sinh ra. Tuy nhiên, đây chỉ là số ít, còn số đông thì giải quyết thế nào?
Vì vậy, điều quan trọng là làm sao để giúp đỡ được những người b.án d.âm có hoàn cảnh yếu thế. Chúng ta không bắt, không xử lý nhưng phải có những biện pháp để đưa những người có bệnh vào cơ sở chữa bệnh, người không nơi nương tựa vào cơ sở bảo trợ xã hội, xem các Trung tâm như nhà tạm lánh, giúp chữa bệnh và tạo công ăn việc làm tại chỗ để người ta tự nuôi sống bản thân, tương tự như xử lý người lang thang, cơ nhỡ. Thay bằng bắt buộc như trước đây, thì phải tuyên truyền, tư vấn để người b.án d.âm biết nếu họ mắc bệnh và tự nguyện đi chữa bệnh thì họ sẽ được đưa vào các Trung tâm. Khi họ tự nguyện vào chữa bệnh thì họ không mất bất cứ “quyền” gì, tất nhiên là không thể vừa chữa bệnh vừa đi b.án d.âm vì như thế thì không thể chữa khỏi được. Về thời gian chữa bệnh thì chỉ qui định thời gian tối thiểu theo phác đồ điều trị của ngành y tế, còn thời gian tối đa thì cho họ lựa chọn.
Nhìn chung, người b.án d.âm có trình độ nhận thức vô cùng thấp, chỉ học hết cấp 1, cấp 2 thôi, nên nói đào tạo nghề cho họ thì hơi “cao sang”, mà chỉ mang tính chất là truyền nghề, cầm tay chỉ việc. Khi họ đã ở trong Trung tâm, không mất t.iền nhà ở, thì chỉ cần thu nhập tầm 1 triệu – 1,5 triệu đồng là đủ sống.
Nhiều người cho rằng để hạn chế nạn mại dâm, phải xử phạt nguồn “cầu” chứ không phải phạt nguồn “cung”?
Đừng nên hiểu như vậy. Phải nói thật với nhau một điều rằng là đã là nhu cầu thì không thể hạn chế triệt để được, với cả nam và nữ. Cái gì không thể làm được thì không nên cố làm, trong việc này, chỉ nên làm sao để ngăn chặn được bệnh tật lây truyền thôi, xử lý nghiêm với đối tượng bảo kê và chủ chứa…
Vậy theo bà, Việt Nam có nên lập khu “đèn đỏ”?
Nếu nói Việt Nam nên lập khu “đèn đỏ”, thì chắc chắn 80% phụ nữ sẽ phản đối, và phần lớn nam giới sẽ đồng tình. Tôi đã sang thăm khu đèn đỏ ở Thái Lan. Người ta có khu đèn đỏ, và khu chữa bệnh cho người b.án d.âm với số lượng gần 700 phụ nữ. Những người này định kỳ phải đi khám, có bệnh phải chữa khỏi mới được cấp phép hành nghề tiếp. Còn ở Việt Nam, vì vấn đề thuần phong mỹ tục và nhận thức nên còn khó khăn, nhưng cũng nên thí điểm, có thể là tại các khu du lịch.
Khi quản lý được họ, những trường hợp mắc bệnh lậu, nhiễm HIV mà cố tình hành nghề, lây bệnh cho người khác thì sẽ dễ dàng bị xử lý, không theo xử lý vi phạm hành chính, mà theo các luật chuyên ngành, do đó, sẽ hạn chế được bệnh tật lây lan.
Chân thành cảm ơn bà về cuộc trao đổi này!
Theo 24h
"Bóc mẽ" chiêu trò đặc dị làm khó công an của gái gọi sinh viên (P 10)
Với đủ những "chiêu trò" ma quái, gái gọi sinh viên khiến các cơ quan điều tra nhiều lúc cũng phải đau đầu...
"Gắp lửa bỏ tay người"
Nhiều n.ữ s.inh viên khi đã trót "nhúng chàm" dính vào nghề gái gọi đều biết được rằng, khi đã bước vào cái "nghề" bị xã hội kì thị này có rất nhiều những "thách thức". Chính vì vậy, nhiều cô gái gọi sinh viên đã tự trang bị cho mình hàng mớ kiến thức về luật pháp và đương nhiên "tự chế" ra những chiêu trò để tránh bị bắt khá công phu và bài bản khiến việc điều tra tìm thông tin lý lịch thật sự của các cô gái này không đơn giản.
Đa phần, khi bị bắt, dù có là gái gọi sinh viên hay gái gọi thông thường, việc khai man thông tin cá nhân là bước đầu tiên phải thực hiện với những cô gái này. Rất ít trường hợp dám khai thật. Cũng dễ hiểu được điều này vì phần lớn những cô gái gọi này đều đã có chủ định từ trước khi bị bắt.
Không chỉ thế, các cô gái gọi sinh viên có thể đang học trường này, trường kia nên khi trả lời lực lượng chức năng thường phải khai man và sau đó chờ chính các tay "bố mì" đến bảo lãnh ra sớm nhất.
Một gái mại dâm tự nhận là sinh viên năm cuối một trường nghệ thuật tại quận Cầu Giấy (Hà Nội)
Mục đích của việc khai man này đơn giản là lấp liếm được danh tính thực sự để tránh ảnh hưởng đến việc học ở trường sau này. Do đó, dường như việc thuộc lòng các lớp, khoa của một số trường Đại học lớn nào đó là chuyện "thiết yếu" với các cô gái gọi sinh viên để đến khi bị bắt lập tức, những cô gái này "quăng bom" để làm khó công an điều tra.
Bằng chứng là mặc dù con số thống kê từ cơ quan công an cung cấp cho chúng tôi rất đầy đủ tên t.uổi, ngày sinh, quê quán thậm chí là học ở các khoa của các trường này, trường kia nhưng khi lần theo những con số thống kê đó, chúng tôi tìm đến tận các trường thì chỉ nhận được những cái lắc đầu ngao ngán.
Theo như Đại tá Đặng Hùng Thắng, Trưởng phòng tham mưu hành chính, trường Đại học Văn hóa Nghệ thuật Quân đội cho biết: "Chúng tôi cũng đã nhận được thông tin về trường hợp gái mại dâm nhận là sinh viên của trường. Trước đó, phía công an đã đến điều tra làm rõ như trong hồ sơ mà các cô gái khai nhận. Tuy nhiên, trong trường lại không có một cô sinh viên nào có danh tính như vậy. Việc khai man tên trường không những là thông tin khai báo không đúng sự thật mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của trường. Thời gian gần đây, tất nhiên cũng có một số gái gọi khi bị bắt họ đã mượn danh trường để nhằm thoát thân. Có một số trường hợp trước, họ cũng là sinh viên của trường nhưng hiện tại thì họ đã ra trường thì việc quản lý đó không thuộc của trường nữa".
Không ít các cô gái gọi sinh viên còn "gắp lửa bỏ tay người" bằng cách khi bị bắt, họ đã thay đổi tên thật của mình bằng một cái tên của người... hàng xóm.
Về "tuyệt chiêu" này của gái gọi sinh viên, trong một lần tâm sự về thân nhân của các học viên tại Trung tâm Bảo trợ Xã hội số 2, một cán bộ thuộc trung tâm cho hay: "Có một trường hợp đã xảy ra ở trung tâm khi cô gái gọi đó qua đời, phía trung tâm về báo tin cho gia đình thì mới tá hỏa vì tên đó là một người đang sống khỏe mạnh".
Uyên ương... "lởm"
Nếu như các trường hợp trên, các cô gái gọi tự nhận là sinh viên và thậm chí, cả sinh viên thật giấu mặt bằng những cái mác giả thì theo như những gì mà cô gái gọi sinh viên "xịn" tên H. tôi gặp được ở Trung tâm Bảo trợ Xã Hội số II kể lại, tôi được biết thêm rằng, gái gọi sinh viên còn có một "tuyệt chiêu" rất quái khác để lách luật công an nếu bị bắt. Đặc biệt, "tuyệt chiêu" này thực hiện được cũng không đơn giản vì lực lượng chức năng có nhiều biện pháp nghiệp vụ để lần ra được.
Thông thường, lực lượng chức năng sẽ ập bất ngờ vào một nhà nghỉ nào đó để bắt quả tang các đôi nam nữ đang mua b.án d.âm. Qua các biện pháp nghiệp vụ, lực lượng chức năng sẽ xác minh được các đôi nam nữ này là tình nhân hay các đối tượng mua b.án d.âm.
Với kinh nghiệm trong nghề, H. cho biết, trái ngược hoàn toàn với những cô gái gọi sinh viên trẻ mới đi khách thường không mang giấy tờ vì sợ bị lộ danh tính nếu bị bắt, các "lão làng" như H. lại thường xuyên mang giấy tờ tùy thân đầy đủ để còn có "phao" qua mặt lực lượng chức năng.
H. nháy mắt ranh mãnh nói với tôi rằng, lúc còn hành nghề, thậm chí H. còn mang cả thẻ sinh viên, chứng minh thư và các thứ "hầm bà làng" khác bên mình để phòng khi bị bắt sẽ có cái phao chạy tội.
Để thực hiện được điều này, H. cũng phải đi những loại khách đặc biệt đã biết qua qua về nhau để khai cho chuẩn nếu bị công an bắt. Những khách làng chơi mà H. ngụ ý muốn nói đến ở đây là những tay chơi thích chăn dắt sinh viên.
Lý giải thêm cho cơ hội qua mặt được lực lượng chức năng của những gái gọi sinh viên "xịn" đã đạt đến hàng "ma quái", cô gái gọi sinh viên tên H. này khẳng định rằng, thậm chí đi "tàu nhanh", các cô gái này nhiều khi thống nhất với khách làng chơi một câu chuyện giả như thật để cùng khai báo như nhau.
Gái gọi sinh viên rất lắm chiêu trò
Đương nhiên, nếu bị bắt, các cô gái gọi và các tay khách làng chơi có thể nói mới yêu nhau, mới quen nhau và cả hai đều có giấy tờ tùy thân đầy đủ thì rất khó xử lý. Nhưng H, nhấn mạnh rằng, cái khó nhất là cần phải... "già mồm" và có bản lĩnh thực sự nếu cơ quan chức năng nghi ngờ và hỏi xoáy. Với những "chiêu trò" này, đôi khi cũng bị phản tác dụng nếu cả hai bên phối hợp không ăn ý và có thể do... đen.
Tuy nhiên, H. rất tự tin khẳng định rằng, chưa bị bắt vì tội mại dâm bao giờ. Bằng chứng là trong hai lần vào Trung tâm Bảo trợ Xã hội số II, H. đều bị dính tội chơi và tàng trữ m.a t.úy đá chứ không liên quan đến mại dâm.
Qua lời kể của H., tôi thấy thực sự ngạc nhiên về những chiêu trò tinh quái của giới gái gọi, trong đó có cả gái gọi sinh viên. Vì t.iền, những cô gái này có thể bán thân để nuôi những cuộc vui chơi hoan lạc và rồi mãi mãi không còn đường để trở về...
Theo GDVN
Sinh hoạt trong màn vì ruồi nhiều bất thường Hơn nửa tháng qua, cuộc sống của gần 200 người tại Trung tâm Bảo trợ xã hội Đà Nẵng (phường Hòa Khánh Nam, quận Liên Chiểu, TP. Đà Nẵng) bị đảo lộn vì ruồi xuất hiện dày đặc một cách bất thường. Ông Nguyễn Đức Liên, Giám đốc Trung tâm Bảo trợ xã hội TP. Đà Nẵng cho biết, liên tục nửa tháng...