Lao thân vào gã tình nhân
Hễ gặp nhau, tôi lại lao vào anh như một kẻ thiêu thân đang đốt cháy bản năng làm con của mình… (Ảnh minh họa)
Mỗi lần anh đến, chúng tôi lại cuồng dại lao vào nhau trong cơn đam mê thể xác. Đứa con gái lần đầu tiên biết yêu như tôi đã không thể nào kìm lòng trước anh, một người đàn ông từng trải và rất biết chiều chuộng…
Anh là khách hàng của tôi. Tôi, anh và những người bạn chung của chúng tôi thường xuyên đi uống cà phê, hát karaoke với nhau mỗi ngày cuối tuần.
Và rồi bỗng nhiên một ngày, chỉ có 2 chúng tôi đi chơi với nhau, anh đã cầm tay và nói “ Anh nhớ em”. Lúc đó vì bất ngờ trước thái độ của anh nên tôi đã hỏi:
- Tại sao anh lại nhớ em?
- Anh cũng không biết nữa. Anh thấy sao nên nói vậy thôi. – Anh nhìn vào mắt tôi và trả lời.
- Anh làm như thế là anh sai đó, anh có biết không?
- Khi mà người ta không hạnh phúc thì người ta có quyền đi tìm hạnh phúc mới.
Phải, tôi cũng công nhận điều đó. Anh là người đã có gia đình, vợ anh là một kế toán trưởng cho một công ty chuyên nghành bên xuất khẩu lao động, và hạnh phúc hơn khi gia đình anh có tiếng cười của con trẻ, một bé gái 5 tuổi.
Tôi biết điều đó nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy thương anh nhiều đến thế! Nhiều lúc tôi tự nhủ, phải chăng tôi thương anh vì mỗi khi tôi buồn hay khó khăn gì đó thì anh là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh tôi? Anh luôn an ủi tôi mỗi khi gia đình tôi gặp chuyện không hay? Hay mỗi tối anh hay gọi điện trò chuyện cùng tôi?…
Thế rồi, cũng vì những cảm xúc mãnh liệt giữa một người con gái chưa bao giờ yêu với một người đàn ông từng trải nên tôi đã không kìm lòng được trước sự quan tâm và yêu chiều của anh. Để rồi khi ở trong vòng tay anh, tôi ngoan ngoãn dâng hiến sự trinh trắng của người con gái cho anh… và sau những phút giây yêu thương nồng cháy ấy, tôi mới chợt giật mình vì những lỗi lầm mình đã gây ra cho người phụ nữ khác và đứa con thơ của họ.
Tôi ngơ ngác như một chú nai mỗi lúc ở bên cạnh anh! (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau đêm hôm ấy, tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy ghê tởm với bản thân mình, ghê tởm với những điều mình vừa làm với người đàn ông đã có vợ ấy… và tột cùng đau khổ là cảm giác có lỗi với gia đình anh.
Thế nhưng, một đứa con gái vốn lý trí và sống ngoan hiền như tôi chẳng hiểu sao lại trở nên ngơ ngác như một chú nai con khi ở bên cạnh anh. Dù biết được tình cảm của hai người chưa hẳn là tình yêu, dù biết được anh đến bên tôi chỉ vì tìm kiếm những cảm xúc mới… nhưng mỗi khi ở bên anh, được chia sẻ cùng anh, được ở trong vòng tay anh, tôi lại lao vào anh như con thiêu thân với sự đam mê xác thịt và cảm xúc được thăng hoa.
Đã bao lần tôi đề nghị với anh là “Chúng ta nên chấm dứt mọi chuyện ở đây!”… nhưng nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt, đôi mắt anh, tôi lại không nỡ nhẫn tâm từ bỏ anh. Và rồi, anh lại ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói: “ Cảm giác mỗi khi nhìn thấy em là tim anh cứ đập mạnh hơn lúc bình thường”... và rồi anh lại hôn lên mắt, lên môi tôi và ghì tay ôm chặt tôi vào lòng. Lúc đó, xen lẫn trong tâm hồn tôi là hạnh phúc nhỏ nhoi vì được ở bên cạnh anh, được anh yêu thương và vỗ về như một đứa trẻ… nhưng tận sâu đáy lòng, tôi hiểu mình đang lạc lỗi, đang đánh mất nhân phẩm của người con gái và đang là một kẻ thứ ba tồi tệ đang tâm phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác.
“ Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì mọi tội lỗi đều đổ lên đầu em. Vì em thừa biết anh đã có gia đình rồi mà em vẫn thiêu thân lao vào. Em đang là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác…”. Lúc đó, anh đã bịt miệng tôi lại và không cho tôi nói thêm bất cứ điều gì nữa. Rồi anh ôm chặt lấy tôi an ủi: “Em chẳng phá hoại điều gì cả. Anh chăm lo cho vợ con chỉ để làm tròn trách nhiệm với gia đình… nhưng anh yêu em! Anh không thể rời xa em được”…
Tôi chưa kịp được tận hưởng sự ngọt ngào của hạnh phúc thì nỗi đau và sự dằn vặt trong đau khổ lại xâm chiếm lấy tâm can tôi (Ảnh minh họa)
Tôi cũng dần nhận ra rằng, tôi yêu anh… rất yêu anh. Và tôi cảm thấy tủi hờn mỗi lúc ở bên tôi, anh lại nghe điện thoại của vợ, lại ngọt ngào dặn dò vợ con ăn uống, nghỉ ngơi… tôi biết tôi không có quyền cấm đoán anh làm điều đó với gia đình mình, tôi cũng không đòi hỏi bất kì sự đánh đổi nào của anh… nhưng tôi cảm nhận được nỗi đớn đau, khổ sở từ trong trái tim yếu đuối của mình.
Tôi quyết định sẽ không gặp anh nữa… nhưng vì công việc, tôi và anh lại phải gặp nhau. Và rồi, tôi lại mềm lòng trước những câu nói ngọt ngào của anh, lại ngu ngốc lao vào anh như một kẻ thiêu thân đang đốt cháy bản năng làm con của mình… Những lúc như vậy, tôi hạnh phúc lắm! Nhưng niềm hạnh phúc ấy ngắn ngủi quá! Tôi chưa kịp được tận hưởng sự ngọt ngào của hạnh phúc thì nỗi đau và sự dằn vặt trong đau khổ lại xâm chiếm lấy tâm can tôi.
Mới đây, anh đề nghị tôi vào Sài Gòn ở với anh và tiếp tục học thêm nữa. Tôi không biết quyết định như thế nào? Nếu tôi đi theo anh, nghĩa là tôi phải từ bỏ sự nghiệp của mình, từ bỏ người thân để theo anh đến một miền đất mới… nhưng dù anh ở bên tôi thì anh vẫn phải có trách nhiệm với gia đình của mình. Anh vẫn còn vợ, còn đứa con thơ… và liệu rồi, một ngày nào đó, anh có bỏ rơi tôi để quay về với gia đình của mình hay không? Và nếu như anh yêu tôi thật lòng, chân thành muốn chung sống với tôi thì tôi biết nói với gia đình, họ hàng như thế nào khi tôi về chung sống với một người đàn ông khác mà không có lấy một đám cưới? Chẳng nhẽ tôi lại cam chịu làm người tình của anh suốt cuộc đời này sao?
Tôi cảm thấy rất buồn mỗi khi nghĩ đến tương lai của mình, vì thế nên đã rất nhiều lần tôi tìm cách trốn tránh anh. Nhưng rồi, tôi lại không kìm lòng được khi nhận được những cuộc gọi, những tin nhắn đầy ắp tình yêu thương của anh. Tôi phải làm sao đây? Chẳng nhẽ… cuộc đời tôi cứ mãi sống trong bế tắc như thế này sao?
Tôi đau khổ lắm… nhưng anh có hiểu được tôi đâu?
Nga Ly ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Sau một đêm "yêu" thầy
Đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi có nhau trọn vẹn...(Ảnh minh họa)
Sau một đêm ân ái mặn nồng bên nhau, anh đã lặng lẽ ra đi và tìm cho mình một cuộc sống mới. Chỉ còn lại mình tôi nuốt nước mắt vào trong để cảm nhận được nỗi đớn đau khi phải chia tay với anh, người thầy giáo của mình!
Bước vào cổng trường Đại học, tôi bắt đầu đảm đương chức vụ lớp trưởng của lớp. Cũng từ đó, một cô gái vốn tự ti và rụt rè trong tôi đã trở thành một cô gái năng động, hòa đồng và luôn có thành tích xuất sắc của lớp trong suốt ba năm học.
Năm thứ 4, tôi bắt đầu yêu, đó là thầy giáo trẻ nhất trong khoa của mình. Chúng tôi yêu nhau hầu như chẳng ai biết vì cả tôi và anh đều không muốn có lời qua tiếng lại trong khoa, hơn nữa, cũng chỉ còn một năm nữa tôi ra trường nên đợi khi tôi có công ăn việc làm ổn định thì hai đứa sẽ tổ chức đám cưới.
Tôi yêu anh, yêu cách anh giảng bài say sưa cho sinh viên nghe, yêu cách kể chuyện hóm hỉnh và vui tính của anh, yêu giọng điệu trầm ấm nhưng không kém phần lém lỉnh... mỗi giờ được học môn của anh là mỗi lần lớp chúng tôi sổi nổi và hào hứng hẳn lên, anh đã truyền cho chúng tôi sinh khí để học tập tốt hơn, cũng như định hướng cho chúng tôi về nghề nghiệp tương lai của mình.
Tôi yêu anh vì mỗi lần anh lột xác thành con người bình thường, lột bỏ cách ăn mặc nghiêm túc trên giảng đường để diện những bộ quần áo năng động đi chơi với tôi. Tôi yêu cách anh quan tâm tôi nhẹ nhàng, chăm lo cho tôi từng li từng tí và luôn là người lắng nghe, chia sẻ cùng tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn trong trong cuộc sống.
Tôi làm khóa luận, anh là giảng viên hướng dẫn. Sau hai tháng làm việc không mệt mỏi, thành quả công việc và tình yêu của chúng tôi là điểm mười trọn vẹn cho cái đề tài khóa luận của tôi. Đấy là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của một đứa sinh viên như tôi. Giây phút hạnh phúc ấy, tôi chỉ nghĩ đến anh, người đã luôn ở bên tôi trong suốt thời gian tôi làm khóa luận, đã sửa cho tôi từng câu, từng chữ, từng trang, đã định hướng và giúp tôi làm sao để thuyết phục được hội đồng bảo vệ... và có được thành quả như ngày hôm nay, một phần rất lớn là nhờ công lao của anh - người yêu tôi - người thầy giáo trẻ đầy nhiệt huyết và cần mẫn - người đã dõi theo tôi trong suốt một năm qua... và người ngỡ sẽ là chồng của tôi trong một thời gian không xa nữa...
Tôi yêu cách anh quan tâm tôi nhẹ nhàng, chăm lo cho tôi từng li từng tí... (Ảnh minh họa)
Sau gần một năm yêu nhau, tôi chủ động tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chỉ có hai người tại căn phòng ấm cúng của mình. Tôi háo hức trang trí nhà cửa, cắm một lọ hoa hồng trên bàn, rồi vào bếp làm bánh và nấu những món ăn anh thích... Trước khi anh đến, tôi thắp những ánh nến lung linh trong phòng, xức mùi nước hoa oải hương thơm dịu và chờ đợi anh để cùng tận hưởng những giây phút lãng mạn và ngọt ngào của tình yêu.
Anh đến. Nhìn căn phòng được trang trí bởi bàn tay khéo léo của tôi, thưởng thức những món ăn tôi nấu, anh dịu dàng nhìn tôi trìu mến với vẻ biết ơn và rất cảm động. Tôi rất vui khi anh khen tôi nấu ăn ngon và khéo léo... Anh cười hiền bảo: " Lấy được một người vợ hoàn hảo như em là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời anh!". Tôi nép vào lòng anh mỉm cười hạnh phúc. Đấy là điều tôi luôn mong muốn được nghe nhất từ anh và tôi tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa, cố gắng trở thành một người phụ nữ thành đạt và biết chăm lo cho hạnh phúc gia đình khi đã là vợ, là mẹ của những đứa con anh!
Một năm qua ở bên nhau, chưa bao giờ anh đòi hỏi tôi điều gì mà trái lại, anh luôn chăm lo và vun vén cho hạnh phúc của hai đứa... nhưng đêm nay, trong không gian lãng mạn tràn ngập ánh nên và mùi thoang thoảng dịu nhẹ của nước hoa oải hương trong căn phòng nhỏ ấm cúng này, anh đã chủ động đề nghị được ở lại cùng tôi. Tôi đã rất run và lo lắng... nhưng trong lòng tôi lúc ấy cũng dấy lên một cảm xúc thật khó tả. Tôi hiểu vì sao anh muốn ở lại bên tôi, vì sao anh lại muốn được tận hưởng sự ngọt ngào trọn vẹn của tình yêu đêm nay... và tôi cũng vậy, tôi khao khát được trở thành người đàn bà đầu tiên của anh, khao khát được ở trong vòng tay anh ấm nồng, khao khát được một lần hòa quyện với anh trong niềm hạnh phúc thăng hoa...
Đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi thuộc về nhau, được tận hưởng sự thăng hoa của hạnh phúc, được nếm vị da thịt của người mình yêu thương... Tôi nép vào lòng anh như một đứa trẻ ngoan ngoãn nép vào lòng mẹ để cảm nhận được tình yêu thương và sự chở che. Đấy cũng là lần đầu tiên, tôi nghĩ mình đã thuộc về anh trọn vẹn và anh cũng đã là của tôi, chỉ mình tôi thôi... và chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ có một đám cưới hạnh phúc, một mái ấm gia đình tràn ngập tiếng cười và có những đứa con thơ xinh đẹp, đáng yêu...
Thế nhưng... lại là cái "thế nhưng" muôn thuở của người đàn ông cổ hủ. Sau một đêm ân ái mặn nồng, anh buồn bã hỏi tôi:
- Vì sao em không còn trinh?
- Em không biết. Có thể bẩm sinh em vốn không có, hoặc cũng có thể ngày nhỏ em bị trượt ngã xe đạp... em không nhớ lắm! - Tôi vẫn ngây ngô đáp.
- Có thật thế không? - Anh trân trân nhìn vào mắt tôi.
- Anh không tin em sao? - Tôi bắt đầu hoài nghi về tình yêu của anh.
- Anh nghĩ em chưa thành thật với anh. Điều anh muốn ở em là sự chân thành và thẳng thắn... Nếu như... có sự thật như thế... Anh mong em hãy thành thật...
- Em chưa bao giờ lừa dối anh điều gì cả. Hơn nữa, anh là mối tình đầu của em, là người đầu tiên em ôm, hôn... và cũng là người đầu tiên em tự nguyện dâng hiến hết mình... Tại sao anh lại...?
- Anh chỉ hỏi em thế thôi... không sao cả đâu em ạ! Anh xin lỗi...
Nhìn ánh mắt buồn bã của anh, tôi hiểu anh rất thất vọng khi không tìm kiếm được ở tôi cái màng trinh mong manh như anh mong đợi. Có lẽ trong suy nghĩ của anh, tôi là một người con gái hư hỏng, tôi đã phản bội lòng tin yêu của anh, đã không thành thật nói cho anh tất cả mọi chuyện về cái sự trinh trắng ấy... nhưng đến ngay cả bản thân tôi, tôi cũng không hiểu được điều đó, thì làm sao tôi có thể giải thích cho anh tin?
Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu với cuộc sống của mình...(Ảnh minh họa)
Kể từ ngày đó, anh dần dần lánh xa tôi... và rồi đột nhiên anh mất tích, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Tôi nhắn tin thì anh không trả lời, gọi điện anh cũng chẳng nghe máy, đến nhà để tìm gặp anh cũng chẳng thấy đâu... và cuối cùng, tôi chỉ nhận được những dòng tin nhắn ngắn ngủi qua mail: "Thực sự, anh rấy thất vọng về em! Giá như em thành thật? Giá như em nói cho anh biết tất cả khi cả hai mới đến với nhau thì có lẽ giờ đây, anh không đau khổ và thất vọng như thế này! Anh đang không được vui... anh muốn sang Trung Quốc một thời gian để giảng dạy, cũng như để cố quên đi những khoảng thời gian ở bên em! Anh xin lỗi vì không thể ở bên em được như lời anh đã hứa... Em hãy kiếm cho mình một công việc tốt, rồi sau hãy đó tìm cho mình một người yêu em và rộng lượng tha thứ cho những lỗi lầm của em trong quá khứ... Một cô gái tốt như em, chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình".
Đọc những dòng tin của anh, tôi không khóc... nhưng cảm giác nhói đau trong trái tim mình. Tôi nhếch mép cười và tự hỏi mình: Tôi không thành thật với anh sao? Tôi lừa dối anh như thế nào? Tôi đã gây ra tội lỗi gì để không được anh tha thứ?... Nực cười quá! Tình yêu của tôi đây ư? Người đàn ông đã gắn bó với tôi suốt một năm qua đây ư? Người thầy giáo tôi từng tôn sùng với những câu chuyện rất hay và ý nghĩa trong cuộc sống đây sao? Vậy... những dòng tin nhắn này là của ai? Phải chăng là của một người xa lạ? Của một kẻ bội bạc nào đó?... Tôi không muốn tin, ngàn lần không muốn tin đấy là những dòng tin nhắn của người tôi đã từng yêu thương và thương yêu tôi hết mực.
Dù còn rất yêu... nhưng tôi không muốn níu kéo một người đàn ông ích kỉ như anh. Và tôi chỉ nhắn lại vài dòng vỏn vẹn: "Em không còn điều gì để nói với anh cả. Em đã sai... sai ngay từ ngày đầu mới yêu anh, anh ạ! Chúc anh đi công tác bình an!"... Chỉ thế thôi, tôi không mong anh hiểu...
Sau một tuần tự dày vò bản thân mình trong căn phòng lạnh lẽo, ngẫm lại những kỉ niệm êm đềm đã qua, đến những hạnh phúc của hai đứa ngày bên nhau, tôi cũng đã cố gắng lấy lại tinh thần để bắt đầu cho mình một cuộc sống mới... Và việc đầu tiên tôi muốn làm là đến bệnh viện để khám và tìm hiểu vì sao tôi lại không có màng trinh.
Cô bác sĩ đưa cho tôi tờ giấy xét nghiệm và cười bảo: " Bẩm sinh cháu vốn đã không có màng trinh nên lần giao hợp đầu tiên của cháu sẽ không có máu như các bạn gái khác". Tôi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay vừa vui, vừa buồn... Giây phút đó, tôi tự hỏi bản thân mình: "Liệu mình có nên cho anh biết được sự thật này không?". Nhưng rồi... tôi lại rụt ngay ý nghĩ ấy lại, cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay và bỏ ngay vào ví.
Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu với cuộc sống của mình... và những kỉ niệm, những yêu đương ngày nào bên anh sẽ chỉ còn là những kỉ niệm. Dù những kỉ niệm ấy chỉ còn trong quá vãng, dù anh đã không còn bên cạnh cuộc đời mình... nhưng tôi vẫn trân trọng những kỉ niệm ấy, vẫn giữ hình ảnh của anh một góc trong trái tim mình, vẫn nhớ về anh như một kỉ niệm đẹp, dù tình yêu ấy không được trọn vẹn như tôi mong muốn...
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bị anh họ... cưỡng đoạt Tôi khóc cả đêm trong sự nhục nhã, ê chề... (Ảnh minh họa) Tôi năm nay bước vào tuổi 20, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Tôi vốn là một cô bé hồn nhiên, vô tư, yêu đời nhưng giờ biến thành kẻ suốt ngày âu sầu. Tôi đang bị strees nặng vì một chuyện thật kinh hoàng. Tôi được bố mẹ...