Lãng quên một người
Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó – bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng em hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm – muộn!
Làm người phải biết cách từ bỏ và lãng quên – từ bỏ thứ tình cảm đã không thuộc về mình và lãng quên người đã từ bỏ mình…
Em không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng em lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ em, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối em rằng anh đã từng yêu em. Em nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy.
Em biết thế, nhưng hình như để quên anh thì khó quá, có vẻ em không làm được. Em không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi em sẽ không bao giờ phải khóc thế này”. Nhưng, bây giờ anh đã phản bội lại lời nói đấy rồi, em vẫn khóc… nhưng không thể quên anh.
Video đang HOT
Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc em vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào blog của anh rồi nhảy từ trang ấy sang trang “người mới”, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt em trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy hai người vui vẻ bên nhau. Em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?
Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó – bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng em hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm – muộn!
Và anh yên tâm, rồi em sẽ quên được, sớm thôi, bởi…
Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Em vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến em cảm thấy ấm lòng hơn.
Em biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa… Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất… Vì vậy em sẽ không cố quên anh nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.
Em sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, em sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy. Còn anh, anh sẽ phải hối hận vì đã để cho một ngươi khác có cơ hội làm cho em hạnh phúc!
Và anh à,
Em vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với em, tình yêu là mãi mãi… chỉ có điều người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh nữa!
Theo Guu
Thả tình về với sự bình yên
Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẩn. Rồi tự an ủi mình không có phận có duyên.
Sương giăng mờ se lạnh, cho màu nắng bớt hồng, cho em về với những ký ức vui buồn, ngọt ngào, giờ đã nhạt nhòa phủ một màu thời gian... Từng coi nhau như là một phần cuộc sống của mình, không phải là một phần yêu đâu, mà là một phần chia sẻ. Lúc tâm sự buồn chán, cô đơn, vấp ngã, tìm đến nhau để mong có một điểm tựa lắng nghe.
Ngày đó, khi những tia nắng cuối cùng của mùa thu đã rớt lại - bắt đầu mùa đông đầy lạnh giá, trắng xóa nơi xứ xa - em tưởng mình là tuyết trắng phủ lên đời một màu giá băng. Giá như mọi thứ có thể bỏ lại sau lưng và ngủ sâu trong miền ký ức.
Em buông lơi để thả rơi cảm xúc, thả tình về với bình yên, thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được thì em sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Em những mong một cuộc sống bình yên giữa chốn vô thường, bình yên theo cách nghĩ của em. Có lẽ khi bình yên là khoảng trống được lấp đầy, hạnh phúc xa xỉ bỗng dần hóa hư không, những góc chứa niềm vui đều vắng lặng. Tình yêu không đơn thuần, đơn điệu đâu mà là một quá trình hợp tình, hợp ý, hợp duyên. Vậy phải cần bao lâu là đủ cho một trái tim ngừng khô héo - để tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản, thôi bâng khuâng với những tháng ngày miên du...
Theo Guu
Là định mệnh Anh có tin hay không? "Đau đớn nhất không phải là khi ta phải khóc đến một lít nước mắt, mà đau đớn nhất là khi ta cảm nhận tim mình đang thắt lại nhưng nước mắt không thể nào rơi". Em từng sợ một ngày nào đó rồi mỗi buổi sáng khi thức dậy em sẽ chẳng cần phải gọi anh dậy cùng, sợ mỗi tối cứ...