Lặng lẽ kiếm tìm
Gió nhẹ thổi, màn đêm buông xuống và thành phố đã lên đèn. Em lại bắt đầu bằng một cuộc hành trình với những cảm xúc tưởng chừng như muôn thuở.
Đêm Hà nội vẫn đẹp và quyến rũ một cách kỳ lạ! Chỉ có con người giờ đây đã đổi thay để một mình em cô đơn, lầm lũi đi về. Ước gì em được hoà mình vào dòng người đang trôi qua trên phố, được tan biến trong hơi thở của đêm, được trở lại với những ngày xưa yêu dấu và một tình yêu Hà Nội.
Dẫu biết mỗi lần lang thang trên phố, em sẽ lại bắt đầu một tâm sự, một nỗi niềm và xa hơn là cả một trời nhớ mong anh cồn cào, khắc khoải. Con phố thân quen ngày nào vẫn còn in dấu bước chân anh giờ chỉ có một mình em với những bước chân mỏi mòn, dài dặc như trong tưởng tượng. Em miên man với những xúc cảm ban đầu và rồi bất chợt thấy mình dừng lại nơi góc phố quen thuộc, nơi mặt hồ tơ liễu rủ bóng, nơi mùi hoa sữa thơm nồng nàn, nơi chiếc ghế đá thân thương còn lưu lại những xúc cảm nguyên sơ và trong trẻo của mối tình đầu nhiều kỷ niệm. Vẫn biết tất cả rồi đây sẽ trôi vào dĩ vãng, sẽ trở thành kỷ niệm ngày xưa tiếc nuối không bao giờ có thể quay trở lại mà sao em vẫn hoài thương nhớ? Công việc và những lo toan thường ngày đang chiếm giữ hầu như toàn bộ thời gian của em. Những cảm giác lãng mạn, những kỷ niệm không bao giờ quên được về anh và cả những câu thơ tình tứ thủa nào bỗng dưng ùa về nơi góc hồn sâu kín – khoảng trống duy nhất còn lại cho tất cả những suy tư của em, yên bình và thật nhẹ nhõm.
Video đang HOT
Em ngước nhìn lên bầu trời một cảm giác choáng ngợp xâm chiếm, em hít một hơi thở thật sâu để trời đêm Hà Nội hoàn toàn ngự trị. Lâu lắm rồi và cũng có thể chỉ ở bên mặt hồ lung linh, huyền ảo em mới có cảm giác kỳ bí ấy. Đêm Hà Nội bên hồ hiện hữu với những ngôi sao sâu thẳm, với vầng trăng sáng trong, lơ lửng mà sao lại nhạt nhoà trong mắt em nhường ấy. Từ đâu đó, một tâm hồn trong một thể chất yếu, dễ xúc động, một tâm hồn dường như luôn sống với thế giới không phải của thực tại – thế giới của những giấc mơ và của những kỷ niệm về tuổi thơ, về anh, đang tồn tại. Anh biết không? Vầng trăng đó không tròn đầy, không dịu dàng như buổi anh ở bên em mà ngược lại, em thấy nó suông lạnh, cái lạnh như thấm đẫm vào da thịt cho dù trời đêm Hà Nội vẫn đẹp, vẫn lãng mạn đến thi vị. Anh vẫn bảo em thật nhiều cảm xúc và còn hay hờn ghen không đâu nữa. Vâng! Em đã hờn ghen với Hà Nội, đã phụng phịu rằng anh yêu Hà Nội hơn yêu em. Mỗi lần thế, anh chỉ cười và giờ đây, khi em lắng nghe về Hà Nội, em chỉ còn biết lặng lẽ và thấu hiểu.
Tiết trời se lạnh, đêm Hà Nội như lắng dần vào nỗi nhớ, cây hoa sữa cuối mùa vẫn bồi hồi lan toả mùi hương thanh khiết từ những bông hoa cuối cùng còn xót lại. Hương hoa dịu dàng, vừa thơm vừa gợi nhớ để rồi em bỗng giật mình về những tháng năm đã qua. Thời gian đã mang theo bao nhiêu xúc cảm của em về anh và về góc phố Hà Nội êm đềm này như một câu chuyện về những tiếng thì thầm của đất. Em nhặt một bông hoa sữa, hít vào tận trong sâu thẳm trái tim và cài lên mái tóc. Nếu một mai những cành lá um tùm này bỗng dưng cằn cỗi, những bông hoa tinh khôi héo úa và lụi tàn liệu anh có còn đứng đây và thầm nhủ: “Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu”.
Em đã nâng niu từng cánh hoa bé nhỏ ấy để cảm nhận được mùi hương thơm mát trong phòng mỗi độ thu về. Và rồi, hương hoa lại làm vơi nhẹ và xoa dịu mọi nỗi đau trong tim em. Đêm nay, ở nơi xa ấy, nơi mà từng ngày, từng ngày, anh vẫn sống vì một lý tưởng đã được xây nên bằng tình yêu lớn lao hơn tất cả. Anh có nhìn lên bầu trời, có ngắm ánh trăng đầy tâm trạng, có nhớ Hà Nội và nhớ ai đó đã từng một thời cùng anh lặng lẽ đi tìm những làn ánh sáng thẳm sâu của trời đêm Hà Nội.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không thể là người vô hình bên anh
Hấp thương yêu của em! Đã có quá nhiều điều xảy ra ngày hôm qua, chỉ 3 tiếng buổi tối với em đọng lại như cả thế kỷ vậy. Nỗi đau, tình yêu, cay đắng và oán hận làm em không thể quên đi, để sống, để yêu và hận.
Giờ này, một sáng chủ nhật có lẽ anh đang chuẩn bị lên thành phố lào cai để thăm một người con gái, người có thể mang cho anh điều anh muốn. Không như em dù mong cho anh thế nào đi nữa em cũng không thể giúp anh trong cuộc sống, trong sự nghiệp của mình. Đêm qua với em tưởng chừng dài vô tận, khi em mạnh mẽ và cố tỏ ra vui vẻ khi nói với cô ấy rằng anh là người tốt, rằng anh không yêu em, và khi anh đến với cô ấy anh sẽ thủy chung với con đường anh đã chọn. Hạnh phúc đôi khi thật đau đớn anh ah! khi ta mạnh mẽ gán người mình yêu cho người khác, trái tim em tưởng chừng như vỡ vụn ra khi nhớ lời anh nói với em cách đây một ngày "Anh yêu và nhớ em, có những lúc mang thư em viết ra đọc, đưa lên mặt để cảm nhận mùi thư, cảm nhận tấm lòng em, cảm nhận tình yêu nồng nàn của chúng mình. Em không hiểu cảm giác đó của anh đâu".
Anh ơi! Sao em không hiểu chứ? Anh cũng đâu biết hằng đêm, hằng đêm mang ảnh chúng mình ra, đọc những dòng tình yêu anh viết cho em em đều khóc, khóc cho anh, cho em, cho tình yêu chúng mình đã không trọn vẹn khi anh rời xa em chọn con đường khác, con đường mà anh từng nói, có tiền tài, có danh vọng nhưng không có em. Cũng tối qua thôi, 1h đêm, em vẫn nói với cô ấy "Em là người hạnh phúc vì được anh ấy chọn" đúng, cô ấy hạnh phúc hơn em nhiều, dù cô ấy không có tình yêu của anh, nhưng được bên anh, được yêu thương và lo lắng cho anh bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu, được hạnh phúc sánh bước cùng anh trong cuộc đời. Còn em, em có tình yêu của anh, nhưng luôn yêu anh như người vô hình, chỉ dõi theo anh, quan tâm đến anh trong trái tim mình mà thôi.
Nụ cười của anh, ánh mắt của anh không dành cho em nữa, dù em biết trong trái tim anh luôn có em trong đó. Anh ơi! em mạnh mẽ không anh? mạnh mẽ khi tuơi cười cùng anh, vui vẻ cầu chúc cho anh đạt được điều anh muốn, mạnh mẽ để dối gạt cô ấy rằng anh không yêu em nữa. Em nhớ! Nhớ đến quay quắt những giây phút ta bên nhau và tình yêu đong đầy trong đôi mắt. Nhớ đến cháy lòng một cái ôm, một cái nắm tay nói lên tất cả. nhớ những buổi bên nhau mà với cả hai là cả thế giới của nhau. Em sẽ viết, viết thật nhiều nữa để nguôi ngoai đi cảm giác và suy nghĩ muộn phiền khi cùng thời gian em viết những dòng này anh đang vui bên người khác, đang dành cho người khác tất cả sự quan tâm để đạt đc điều a muốn có. Viết để đầu em không có thời gian suy nghĩ, mắt em căng ra để thôi không khóc, để tay bận đánh máy thay vì sẽ cầm điện thoại gọi cho anh. Em sẽ không làm phiền anh lúc này đâu mà sẽ cố giúp anh đạt điều anh muốn. Khi em hỏi anh hạnh phúc là gì, anh bảo hạnh phúc với anh là đạt được những thứ mà anh muốn cho bản thân mình. Buồn thật! Có lẽ câu trả lời của anh chính là đáp án cho sự khác biệt giữa chúng mình, và vì sao ta không bên nhau. Với em hạnh phúc là bên ngườimình yêu thương, làm cho người yêu mình được hạnh phúc, vui cười. Với em anh là cả thế giới, là trung tâm của vũ trụ để em xoay theo.
Còn với anh uh? Với anh, anh lại là trung tâm của vũ trụ! Em trêu bảo anh khôn, anh lý trí. Đúng thật! Khi con người ta xem cá nhân là trên hết thì sẽ làm tất cả để bản thân mình có điều mình muốn, còn với em, em sống theo tình cảm của mình nên luôn xoay vòng bên anh, đặt những điều làm anh hạnh phúc lên tất cả, fải vậy mà em xa anh.... Anh bảo không thể nào hết yêu em, không thể quên giây phút mình hạnh phúc bên nhau, vì vậy em đồng ý làm người tình của anh nhé! "Người tình" một câu anh thốt ra làm tim em tê tái. Là con gái ai chẳng mong bên người mình yêu thương. Anh chọn đúng điểm yếu của em để nói, nhưng anh ah! Em có thể yêu anh đến rồ dại, mê muội, có thể vì anh mà làm tất cả thậm chí bán rẻ danh dự của mình, và trà đạp lên người khác. nhưng anh ơi, làm sao em có thể sẻ chia anh với một người con gái khác, làm sao em có thể đi bên anh như người vô hình, làm sao em có thể được quan tâm đến anh những khi anh muốn, nắm tay anh khi em cần??? Không! Em thà rời xa anh, đau đớn với tình yêu của chính mình còn hơn làm người lặng lẽ bên anh. Anh bảo thành công của người đàn ông luôn có sự hy sinh của người phụ nữ và với anh người đó là em. Em chấp nhận, chấp nhận im lặng rời xa anh, từ bỏ tình yêu chúng mình để anh mưu cầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhưng em không chấp nhận, không c hấp nhận đi bên lề cuộc sống của anh, lặng lẽ không danh phận như anh nói. Vì em cần không phải giàu có, không phải bà lớn...cái em cần chỉ đơn giản cái nắm tay của anh khi em khóc, nụ cười của anh khi em vui, tình yêu, tâm hồn hay thể xác...tất cả chỉ duy nhất cho em mà thôi! Anh có hiểu không? Hay anh chỉ quan niệm cuộc sống chỉ vui khi có đầy đủ vật chất, tiền tài. Khi anh nắm chặt tay nói một ngày kia chức đồn trưởng phải là của anh, em biết mình mất anh từ đó.
Lại thêm một ngày em sống trong nỗi đau của chính mình, yêu và được yêu nhưng không thể bên người mình yêu thương. Anh bảo đợi anh tết về, để làm gì hở anh? Để em có anh trong phút chốc rồi anh lại xa em bên một người con gái khác hay sao? Để em mãi quẩn quanh với nỗi đau và tình yêu của chúng mình sao/ Để cuộc sống của em thành địa ngục khi xa anh sao? Không. Em thà lãng quên đi tất cả, chỉ nhớ anh trong tim mình còn hơn là con dã tràng xe cát biển đông, xe mãi tình yêu của chính mình rồi cũng bị bọt sóng cuộc đời cuốn trôi đi. Vui nhiều anh nhé. em tin, tin anh sẽ vui vì những gì anh mong muốn đang dần dần đạt được. Em cũng tin, tin một lúc nào đó trong cuộc đời em sẽ bình yên, sẽ lại là em với nụ cười trên môi, lại yêu, lại sống với những gì mình cho là hạnh phúc. Em yêu anh ếch con ahj và điều này không thể nào thay đổi. Hướng về anh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đông se sắt lùa vào miền nhớ Những luồng gió bấc lạnh buốt thốc vào tim tê dại khiến lòng em miên man chìm đắm trong nỗi nhớ khôn nguôi hình bóng cũ. Những tưởng thời gian sẽ xóa nhòa những kỷ niệm ngọt ngào và đớn đau mà vô tình hay hữu ý mình đã để lại trong nhau. Đằng đẳng mười năm rồi anh nhỉ, mười năm em...