Lần đầu tiên phát hiện từ quyển bảo tồn sự sống bên ngoài hệ Mặt trời
Khi chúng ta nghĩ về khả năng sinh sống của các ngoại hành tinh, vai trò của từ trường trong việc duy trì môi trường ổn định là điều cần xem xét bên cạnh những thứ như bầu khí quyển và khí hậu.
Từ quyển giúp bảo tồn sự sống của một hành tinh – Ảnh: Internet
Vành đai bức xạ là những cấu trúc từ tính hình vành khuyên bao bọc một hành tinh chứa đầy các electron và hạt tích điện năng lượng cực cao.
Được phát hiện lần đầu tiên xung quanh Trái đất vào năm 1958 với các vệ tinh Explorer 1 và 3, vành đai bức xạ có ở khắp nơi trong hệ Mặt trời: Tất cả các hành tinh có từ trường quy mô lớn —gồm Trái đất, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương và sao Hải Vương – đều có chúng. Tuy nhiên trước giờ, không có vành đai bức xạ nào được quan sát rõ ràng bên ngoài hệ mặt trời của chúng ta.
Phải đến hôm nay, một nhóm nhỏ các nhà thiên văn học, đứng đầu là Melodie Kao, trước đây thuộc Đại học Bang Arizona và hiện là Nghiên cứu tại Đại học California Santa Cruz, với sự cộng tác của cả Giáo sư Evgenya Shkolnik của Viện Khám phá Trái đất và Không gian của Mỹ, đã phát hiện ra vành đai bức xạ đầu tiên bên ngoài của hệ mặt trời của chúng ta. Kết quả được công bố trên tạp chí Nature hôm 15.5.
Khám phá được thực hiện xung quanh “ sao lùn nâu” LSR J1835 3259, có kích thước tương đương sao Mộc nhưng đặc hơn rất nhiều. Nằm cách chòm sao Lyra chỉ 20 năm ánh sáng, nó không đủ nặng để trở thành một ngôi sao, nhưng lại thừa nặng để trở thành một hành tinh. Bởi vì các vành đai bức xạ trước đây chưa bao giờ được nhìn thấy rõ ràng bên ngoài hệ mặt trời của chúng ta, nên chúng ta không biết liệu chúng có thể tồn tại xung quanh các vật thể khác như ngoại hành tinh hay không.
Giáo sư Evgenya Shkolnik, người đang nghiên cứu từ trường và khả năng sinh sống của các ngoại hành tinh trong nhiều năm, cho biết: “Đây là bước quan trọng đầu tiên trong việc tìm kiếm thêm nhiều vật thể như vậy và mài giũa kỹ năng của chúng tôi để tìm kiếm các từ quyển ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng cho phép chúng tôi nghiên cứu các hành tinh có kích thước bằng Trái đất, có khả năng sinh sống được”.
Mặc dù vô hình với mắt người, nhưng vành đai bức xạ mà nhóm nghiên cứu này phát hiện là một cấu trúc khổng lồ. Đường kính ngoài của nó kéo dài ít nhất 18 đường kính sao Mộc và các vùng sáng nhất bên trong có kích thước bằng 9 lần đường kính sao Mộc (cần nhớ đường kính Mặt trời chỉ bằng 10 lần đường kính sao Mộc). Được tạo thành từ các hạt di chuyển gần tốc độ ánh sáng và phát sáng mạnh nhất ở bước sóng vô tuyến, vành đai bức xạ ngoài hệ Mặt trời mới được phát hiện này, có cường độ mạnh hơn gần 10 triệu lần so với sao Mộc. Đồng thời, bản thân nó cũng sáng hơn Trái đất hàng triệu lần và chứa nhiều hạt năng lượng nhất so với bất kỳ hành tinh nào trong hệ Mặt trời.
Nhóm nghiên cứu đã chụp được ba bức ảnh có độ phân giải cao về các electron phát xạ vô tuyến bị mắc kẹt trong từ quyển của sao lùn nâu LSR J1835 3259 trong vòng một năm bằng cách sử dụng một kỹ thuật quan sát trứ danh mà chúng ta đã dùng để chụp ảnh lỗ đen ở trung tâm dải Ngân hà.
Bằng cách phối hợp 39 đĩa vô tuyến trải dài từ Hawaii đến Đức để tạo ra một chiếc kính viễn vọng cỡ Trái đất, nhóm nghiên cứu đã giải quyết được môi trường từ tính động của sao lùn nâu, được gọi là “tầng từ”, để lần đầu tiên quan sát thấy từ quyền một vật thể bên ngoài hệ mặt trời. Họ thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng của từ trường này đủ rõ ràng để suy luận rằng nó có khả năng là một từ trường lưỡng cực giống như của Trái đất và sao Mộc.
Video đang HOT
Giáo sư Jackie Villadsen của Đại học Bucknell thuộc nhóm nghiên cứu cho biết “Bằng cách kết hợp các đĩa vô tuyến từ khắp nơi trên thế giới, chúng tôi có thể tạo ra những hình ảnh có độ phân giải cực cao để nhìn thấy những thứ chưa ai từng thấy. Độ mạnh trong hệ thống quan sát của chúng tôi có thể so sánh với chiếc kính giúp một người đứng ở Washington D.C, đọc rõ hàng trên cùng của biểu đồ đo thị lực đặt tại California”.
Thực ra, nhóm của Kao trước đó đã có manh mối rằng họ sẽ tìm thấy một vành đai bức xạ xung quanh ngôi sao lùn nâu này. Vào thời điểm nhóm thực hiện các quan sát này vào năm 2021, các nhà thiên văn vô tuyến đã quan sát thấy sao lùn nâu LSR J1835 3259 phát ra hai loại phát xạ vô tuyến có thể phát hiện được. Bản thân Kao sáu năm trước, khi còn ở trong một nhóm nghiên cứu khác đã xác nhận rằng phát xạ vô tuyến nhấp nháy định kỳ của nó, tương tự như ngọn hải đăng, là cực quang ở tần số vô tuyến.
Nhưng sao lùn nâu LSR J1835 3259 cũng có phát xạ vô tuyến ổn định hơn và yếu hơn. Dữ liệu cho thấy những phát xạ mờ hơn này không thể đến từ các vệt sáng của sao và trên thực tế nó rất giống với các vành đai bức xạ của sao Mộc.
Phát hiện này của nhóm cho thấy hiện tượng như vậy có thể phổ biến hơn so với suy nghĩ ban đầu – xảy ra không chỉ trên các hành tinh mà còn trên các sao lùn nâu, các ngôi sao có khối lượng thấp và thậm chí có thể là các ngôi sao có khối lượng rất cao.
Vùng xung quanh từ trường của một hành tinh hay còn từ quyển —gồm cả từ trường của Trái đất, có thể bảo vệ bầu khí quyển và các bề mặt của hành tinh khỏi bị tàn phá bởi các hạt vi sóng của Mặt trời và vũ trụ.
Kao nói: “Khi chúng ta nghĩ về khả năng sinh sống của các ngoại hành tinh, vai trò của từ trường trong việc duy trì môi trường ổn định là điều cần xem xét bên cạnh những thứ như bầu khí quyển và khí hậu”.
Ngoài vành đai bức xạ đã được quan sát, nghiên cứu của nhóm Kao cho thấy sự khác biệt về “hình dạng” và vị trí không gian của cực quang (tương tự như cực quang của Trái đất) so với vành đai bức xạ từ một vật thể bên ngoài hệ Mặt trời của chúng ta.
Kao nói: “Cực quang có thể được dùng để đo cường độ từ trường, nhưng không đo được hình dạng. Chúng tôi đã thiết kế thí nghiệm này để giới thiệu một phương pháp đánh giá hình dạng của từ trường trên các sao lùn nâu và cuối cùng là các ngoại hành tinh.
Các tính chất cụ thể của mỗi vành đai bức xạ cho chúng ta biết điều gì đó về nguồn năng lượng, từ tính và hạt của hành tinh đó: nó quay nhanh như thế nào, từ trường của nó mạnh đến mức nào, nó ở gần sao mẹ đến mức nào, liệu nó có các mặt trăng có thể cung cấp nhiều hạt hơn không, hoặc liệu có các vành đai như kiểu sao Thổ sẽ hấp thụ chúng, v.v. Tôi rất vui mừng về ngày mà chúng ta có thể tìm hiểu về các ngoại hành tinh có từ quyển, đồng nghĩa với khả năng bảo tồn sự sống”.
Thực sự có sự sống tồn tại trên Kepler 69c không?
Kepler 69c là một siêu Trái Đất ngoài hệ Mặt Trời được xác nhận có khả năng là hành tinh đất đá, quay quanh ngôi sao giống như Mặt Trời là Kepler 69, nằm ngoài cùng trong số 2 hành tinh được phát hiện bởi tàu vũ trụ Kepler của NASA.
Cách Trái Đất hàng nghìn năm ánh sáng, có thể tồn tại một hành tinh khác có sự sống. Và Kepler 69c, một siêu Trái Đất ngoài hệ Mặt Trời được nhiều người cho là một nơi có thể như vậy.
Nằm cách Trái Đất 2.383 năm ánh sáng, trong chòm sao Cygnus, Kepler 69c là một siêu Trái Đất tiềm năng. Ít nhất đó là những gì mà các nhà thiên văn học nhận định.
Kepler 69c là một ngoại hành tinh lớn hơn hành tinh của chúng ta khoảng 1,7 lần, nó quay quanh ngôi sao giống như Mặt Trời là Kepler-69. Tuy nhiên ở thời điểm hiện tại, chúng ta không thực sự biết liệu hành tinh này có nằm trong vùng có thể ở được hay không.
Siêu Trái Đất có thể là dạng hành tinh phổ biến nhất trong thiên hà của chúng ta. Kể từ năm 2009, Kính viễn vọng Không gian Kepler đã phát hiện ra khoảng 4.000 ngoại hành tinh. 30% trong số đó là siêu Trái Đất. Và một vài phần trăm các siêu Trái Đất trong số đó quay quanh khu vực có thể sống được của ngôi sao chủ của chúng.
Nếu ở quá gần ngôi sao chủ, Kepler 69c sẽ quá nóng để nước lỏng tồn tại trên bề mặt. Nếu nó ở quá xa mặt trời của nó, thì nó sẽ chẳng là gì ngoài một thế giới lạnh giá. Những gì chúng ta biết là Kepler 69c quay quanh ngôi sao của nó gần hơn khoảng 40% so với khoảng cách Trái Đất quay quanh Mặt Trời. Và điều đó có thể có nghĩa là Kepler 69c không thực sự là một siêu Trái Đất, thay vào đó nó có thể là một siêu Sao Kim.
Hành tinh này nằm quá xa chúng ta, nên mọi thứ cho tới nay vẫn chỉ là suy đoán. Nhưng nếu bạn có ý định tới thăm hành tinh này, thì hãy bỏ ngay suy nghĩ đó đi vì ngay cả khi bạn có thể di chuyển bằng 1% tốc độ ánh sáng, bạn sẽ không thể đến đó sớm được. Với tốc độ này, bạn có thể bay vòng quanh Trái Đất chỉ trong hơn 13 giây. Nhưng để đến được Kepler 69c, bạn sẽ mất khoảng 238.000 năm.
Khu vực có thể sống được là nơi mà bề mặt hành tinh có nhiệt độ thích hợp cho nước ở thể lỏng, không quá lạnh hoặc quá nóng. Tuy nhiên, có khả năng một số siêu Trái Đất này không phải là cấu tạo từ đất đá như Trái Đất. Chúng có thể được tạo ra chủ yếu bằng khí hydro và heli như Sao Mộc và Sao Thổ, nên sẽ không thích hợp cho sự sống.
Dựa trên khoảng cách của hành tinh với ngôi sao của nó, chúng ta biết rằng Kepler 69c nhận được lượng ánh sáng mặt trời tương tự như Sao Kim. Và mặc dù lớn hơn Trái Đất, nhưng nó có mật độ tương đối thấp. Tất cả điều này có nghĩa là thay vì kim loại, hành tinh đá này được tạo thành từ các khoáng chất silicat và cacbonat.
Với tất cả những khoáng chất này trong lớp vỏ, Kepler 69c có thể có một bầu khí quyển thực sự dày. Bầu không khí này sẽ bao gồm chủ yếu là carbon dioxide. Nếu Kepler 69c giống như Sao Kim, thì đó sẽ là một hành tinh khá nóng - Bầu khí quyển của Kepler 69c sẽ rơi vào một chu kỳ bất tận ngày càng dày hơn và nóng hơn.
Nhiệt độ bề mặt của hành tinh này có thể cao tới 475 độ C. Và áp suất khí quyển sẽ cao gấp hơn 90 lần so với Trái Đất - áp suất này sẽ giống như đang ở độ sâu 900 m trong đại dương.
Kepler 69c, lớn hơn Trái Đất khoảng 1,7 lần. Hành tinh này quay quanh một ngôi sao tương tự như Mặt Trời của chúng ta. Các nhà thiên văn học không chắc chắn về thành phần cấu tạo của Kepler 69c nhưng cho biết, quỹ đạo của hành tinh này vào khoảng 242 ngày quay xung quanh một ngôi sao giống Mặt Trời và có những điều kiện tương tự như hành tinh láng giềng của chúng ta là Sao Kim.
Với những điều kiện như thế này, bạn có thể sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì giống như đại dương ở đây. Giống như trên Sao Kim, nhiệt độ cao sẽ làm sôi tất cả nước. Bất kể sự sống nào bạn có khả năng gặp phải trên hành tinh này, nó cần phải có khả năng tồn tại trong những điều kiện khắc nghiệt nêu trên. Hoặc nó sẽ phải tồn tại ở một nơi nào khác ngoài bề mặt.
Tuy nhiên, nếu thực sự có sự sống trên Kepler 69c, thì có lẽ chúng sẽ tồn tại ở trên mây. Ở độ cao khoảng 50 km, nhiệt độ sẽ mát hơn rất nhiều. Chúng sẽ dao động từ khoảng 30 đến 70 độ C. Và với vị trí này, có thể có lực hấp dẫn tại đây chỉ bằng hơn 70% so với lực hấp dẫn được tìm thấy trên Trái Đất.
Lực hấp dẫn yếu hơn này có thể cho phép các dạng sống phát triển mạnh trên bầu trời. Theo đó sự sống chỉ có thể trôi nổi tự do trong bầu khí quyển. Đây sẽ là một cách khác mà hành tinh này có thể có nhiều điểm chung với Sao Kim hơn là với Trái Đất. Các tàu thăm dò xung quanh Sao Kim đã thu được dấu vết của một loại khí có thể là dấu hiệu tiềm năng của sự sống - phosphine.
NASA cho biết, cho đến nay, các nhà khoa học vẫn chưa biết liệu sự sống có tồn tại trên Kepler 69c hay không. Tuy nhiên, những phát hiện của họ giúp có thể sẽ con người tiến thêm một bước trong việc tìm kiếm một thế giới có sự sống tương tự như Trái Đất.
Nếu phát hiện ra phosphine trong bầu khí quyển của Kepler 69c, thì đó có thể là kết quả của vi khuẩn không cần oxy để tồn tại. Nhưng loại khí có mùi tương tự như mùi cá thối rữa. Trên Trái Đất, vi khuẩn tạo ra phosphine thường sống ở đầm lầy hoặc vùng đất ngập nước. Nhưng trên Sao Kim hoặc Kepler 69c, vi khuẩn này có thể tồn tại trong chính bầu khí quyển dày và ít oxy.
Con người chuẩn bị ngắm rõ dung nhan mặt trăng nhiều núi lửa nhất hệ Mặt trời Tàu vũ trụ Juno của NASA sẽ bay qua mặt trăng núi lửa Io của Sao Mộc vào hôm nay 16.5 (theo giờ Mỹ) và sau đó là bay qua hành tinh khí khổng lồ. Mặt trăng Io và sao Mộc Quãng đường bay ngang qua mặt trăng của sao Mộc lần này sẽ là lần bay sát bề mặt nhất cho đến...