“Lần đầu tiên của em cũng không sao, cứ nằm ngửa lên, dạng rộng hai chân ra thì anh mới làm được”
Sự chuyên nghiệp từ tác phong đến cả câu từ của vị bác sĩ trẻ khiến Hồng tái mặt. Cũng may đây là phòng khám phụ khoa đấy, chứ nếu nó mà ở trong một nơi khác thì Hồng sẽ không dám đảm bảo có vài ý tưởng đen tối được lóe lên đâu.
27 tuổi, ở cái độ tuổi mà nhiều bạn bè của Hồng đã lên xe hoa về nhà chồng, con bồng con bế hoặc đang tận hưởng tình yêu ngọt ngào. Còn Hồng thì vẫn chưa thoát nổi khỏi cái kiếp FA. Người ta nghe thì thấy buồn thay cho Hồng nhưng với bản thân Hồng thì lại không. Mọi thứ với Hồng đều ổn, ít nhất là đến lúc này.
Tự do cũng có cái thú của nó. Được thoải mái làm những điều mình thích, không bị ai quản lý, đi đâu, làm gì cũng không phải báo cáo ai hết. Tha hồ được ngủ nướng mà không bị làm phiền. Và đôi khi là luộm thuộm cũng không sợ bị ai nhòm ngó. Đấy, FA sướng thế kia mà. Cuộc đời vẫn vô cùng tươi đẹp với Hồng.
Vừa dựng xe trước sân, Hồng đã nghe thấy mẹ Hồng đang nói chuyện cùng ai đó. Chẳng cần phải nghe kĩ hơn, Hồng cũng biết được mẹ Hồng đang muốn làm gì. Vẫn là chuyện mai mối của Hồng chứ sao nữa. Khổ lắm, Hồng đã nói bao nhiêu lần rồi mà mẹ Hồng vẫn không chịu nghe. Mai mối làm gì cho vất vả, Hồng muốn mọi thứ tự nhiên, phải thật tự nhiên. Nhưng thôi kệ, đó là thú vui tao nhã của mẹ Hồng mà.
Bước vào nhà, Hồng lễ phép chào mẹ và người phụ nữ kia. Bà ta nhìn Hồng rồi nở nụ cười rạng rỡ, ra điều ưng lòng lắm. Nghe loáng thoáng thì hình như bà ta đang có gã con trai ế vợ. Hồng bật cười, bác sĩ phụ khoa thì lại chả ế vợ. Chợt nhớ ra điều gì, Hồng nhanh chóng vào tắm rửa, thay quần áo rồi lao nhanh đến nơi hẹn. Đấy, Hồng cũng bận rộn lắm chứ:
- Nó đều không?
- Không đều lắm, lúc nhanh lúc chậm?
- Không ổn rồi, lên bàn đi.
“Lần đầu tiên của em cũng không sao, cứ nằm ngửa lên, dạng rộng hai chân ra thì anh mới làm được”. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đúng kiểu trò chuyện cũng bác sĩ, ngắn gọn, súc tích đến kiệm lời. Hồng có hẹn với bác sĩ phòng khám phụ khoa. Dạo này bạn hàng tháng của Hồng tự dung dở chứng, khiến Hồng cảm thấy khó chịu và có đôi phần lo lắng. Lần đầu tiên đi khám phụ khoa, ngượng ngùng đã khó nói, lại còn vớ ngay phải gã bác sĩ nam. Khuôn mặt lạnh lùng, nam tính, cao ráo mà lại làm bác sĩ phụ khoa. Hồng chẹp miệng tiếc rẻ. Và rồi.
- Sao cô không lên đi, còn đợi tôi bế lên chắc.
- Tôi… Xin lỗi anh… Tôi…
- Lần đầu tiên của em cũng không sao, cứ nằm ngửa lên, dạng rộng hai chân ra thì anh mới làm được.
Sự chuyên nghiệp từ tác phong đến cả câu từ của vị bác sĩ trẻ khiến Hồng tái mặt. Cũng may đây là phòng khám phụ khoa đấy, chứ nếu nó mà ở trong một nơi khác thì Hồng sẽ không dám đảm bảo có vài ý tưởng đen tối được lóe lên đâu.
Hóa ra hắn chính là kẻ được mai mối cho Hồng đấy sao. (Ảnh minh họa)
Mặt Hồng đỏ bừng hết cả, leo lên giường mà tim đập, chân run.
- Khiếp, cô em làm gì mà căng thẳng thế. Cứ làm như sắp bị ăn thịt vậy. Yên tâm, cô em không phải mẫu người tôi thích.
- Tôi nghĩ anh nên chuyển sang khoa tâm thần đi, anh đang hoang tưởng quá rồi đấy!
Cuối cùng thì chuyện mục khám cũng kết thúc. Chốt lại chỉ là không sao đâu, về nhà nghỉ ngơi, cho tinh thần thoải mái và kèm thêm câu nói:
- Cô nên kiếm người yêu đi là vừa.
Tay bác sĩ nhìn Hồng cười hỉ hả. Hồng ném về phía anh ta câu cảm ơn nặng giọng rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Bởi nếu không nhanh, Hồng sợ Hồng sẽ làm ảnh hưởng đến tính mạng của anh ta mất.
Trên đường về nhà, Hồng vẫn thấy hậm hực quá, cái gã đó, có gì cao siêu đâu mà dám mỉa mai Hồng chứ. Thật đáng ghét. Đang đi thì Hồng nhận được điện thoại của mẹ, báo phải về nhà gấp, có việc cần. Gì chứ cái việc gấp kia Hồng thừa hiểu là gì. Lại xem mặt. Hồng xem đến mòn mặt luôn rồi. Vậy là cô tự cho mình lang thang một lúc, tận hưởng vài cơn gió mát dịu rồi mới về nhà.
- Anh… Sao lại ở đây? – Hồng há hốc miệng
- Là cô sao…
Thật không thể tin nổi, tay bác sĩ phụ khoa kia tại sao lại xuất hiện ở đây được chứ. Hóa ra hắn chính là kẻ được mai mối cho Hồng đấy sao. Hai bà mẹ nhìn nhau ngơ ngác bởi con trai và con gái của mình đanh dành cho đối phương những cái nhìn tóe lửa. Nhưng biết đâu, nó lại là một cái kết đẹp cho câu chuyện này thì sao.
Theo Một thế giới
Cãi nhau với mẹ chồng vì của hồi môn
Nếu mẹ thật sự nghĩ rằng, lấy con dâu giàu có để mong có của hồi môn, nhờ vả tiền bạc của nhà con dâu thì mẹ đã nhầm.
Bây giờ, tôi đã trở thành cô con dâu khó ưa trong mắt mẹ chồng chỉ vì dám nói thẳng, nói thật. Ngày tôi về nhà chồng, những tưởng sẽ có một gia đình yên ấm, một người mẹ chồng quan tâm, yêu thương mình như cái ngày đầu tôi về ra mắt, vậy mà...
Ngày tôi ra mắt nhà chồng, anh có nói với mẹ anh rằng, gia đình tôi khá giả, bố mẹ đều công nhân viên chức. Thế nên, mẹ anh có vẻ hài lòng lắm. Chắc nghĩ, tôi có điều kiện nên rất thuận tâm. Mẹ anh có nói, con trai mẹ lấy được người như tôi là may mắn. Tôi cũng thấy vui lắm vì mẹ chồng tương lai rất vui vẻ, thoải mái.
Ngày về nhà chồng, tôi rất vui vẻ, thoải mái và nghĩ chắc chắn mình sẽ có một gia đình hạnh phúc. Vì mẹ chồng dễ tính thì chẳng lo gì mình không đối đãi tốt với gia đình chồng.
Ngày cưới là ngày hạnh phúc nhất đời của tôi, có mấy người phụ nữ lấy được người đàn ông mình yêu thương và được nhà chồng ưu ái như vậy? Thế nhưng, tôi đã sai lầm và vô cùng thất vọng...
Nghe mẹ nói mà tôi choáng. Hóa ra, thứ mẹ cần chính là của hồi môn, tiền của con dâu. Mẹ hi vọng gia đình khá giả như nhà tôi sẽ cho con dâu nhiều thứ khi về nhà chồng. (ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi, ngay trong đêm tân hôn đã gọi tôi vào và hỏi, nhà tôi cho tôi những gì làm của hồi môn? Tôi cười bảo &'con không lấy thứ gì của bố mẹ con, mẹ ạ. Vì con nghĩ, phận mình là con gái, chưa giúp bố mẹ được gì đã đến tuổi lấy chồng, thế nên, con không nhận của hồi môn của bố mẹ, coi như đó là món quà gửi lại bố mẹ. Con có thể lo được cho mình, nên không nhận của bố mẹ gì hết'. Sau khi nghe tôi nói vậy, mặt mẹ tôi trắng bệch, nhìn tôi hồi lâu rồi tức tối đi lên nhà, không nói chẳng rằng.
Tôi liếc nhìn chồng, không hiểu thái độ của mẹ là như thế nào. Sau hôm ấy, tôi thấy thái độ của mẹ khác hẳn, không vui vẻ, cởi mở như ngày nào. Mẹ cau có, khó chịu với tôi. Mẹ không nhìn tôi bằng con mắt thiện cảm. Mẹ cứ soi mói tôi hết thứ này đến thứ khác. Cái gì tôi làm mẹ cũng không hài lòng, bắt tôi làm lại. Tôi tức tối lắm, nhưng mà không dám cãi mẹ chồng, vì nghĩ, mới về làm dâu, mẹ chồng con dâu đã cãi vã nhau, thật chẳng vui tí nào. Rồi chồng tôi sẽ lại khó xử giữa hai người.
Ngày hôm sau, tôi lại thấy mẹ chồng gọi tôi vào và hỏi &'thế, bố mẹ con không cho con thứ gì hay là con không lấy thật? Con về nhà này không thể không có của hồi môn gì được. Con phải có ý thức, đi lấy chồng thì phải có của hồi môn. Bằng không, tiền mừng cưới của hai con, mẹ sẽ giữ, mẹ không để cho các con đồng nào cả, cũng coi như bù lại công lao bố mẹ đã bỏ ra tổ chức đám cưới cho hai đứa'.
Nghe mẹ nói mà tôi choáng. Hóa ra, thứ mẹ cần chính là của hồi môn, tiền của con dâu. Mẹ hi vọng gia đình khá giả như nhà tôi sẽ cho con dâu nhiều thứ khi về nhà chồng. Bây giờ, không có gì nên mẹ thất vọng. Mẹ khiến tôi vô cùng buồn chán. Tại sao người mẹ chồng bao lâu nay tôi nghĩ sẽ là người phụ nữ tốt bụng, nhân hậu lại thành ra chỉ là một người ham tiền bạc tầm thường như thế này. Tôi có đôi co với mẹ, nói rằng, tiền của chúng tôi, chúng tôi phải giữ lại một ít, chỉ biếu bố mẹ một chút coi như là góp thêm với bố mẹ. Ai ngờ...
Vì tôi luôn quan niệm, con gái lấy chồng, bố mẹ có con gái đã thiệt thòi vì chưa được cung phụng, phụng dưỡng gì, nên bây giờ, con gái không nên lấy gì của bố mẹ và sau này phải có trách nhiệm lớn lao với bố mẹ của mình. Nếu mẹ thật sự không nghĩ vậy và tính toán tiền bạc với tôi thì xem ra, hai mẹ con thật sự khó hòa thuận rồi. Tôi có lẽ phải tính ra ở riêng, chứ không thể cứ ở chung với nhà chồng trong tình cảnh này.
Chỉ là, tôi quá buồn và thất vọng. Chẳng lẽ, thật sự không có người mẹ chồng thật tâm, thật lòng với con dâu và không toan tính chút gì khi con dâu về nhà chồng hay sao? Mới cưới đã cãi nhau vì của hồi môn, tiền bạc, thật là, chuyện chẳng ra sao cả, thật buồn, chán nản cho cuộc sống trước mắt của tôi.
Theo Khám phá
24 năm ròng tôi phải chịu đau đớn vì bệnh Nhiêu luc không muôn đê gia đinh lo lắng, đau đơn tôi vân cô găng cươi noi ma giâu nươc măt vao trong. Tôi sinh ra ơ Nghê An, vung đât đây năng gio va khăc nghiêt, la con ut trong nha co 4 chi em gai, bô mât khi tôi con nho, môt minh me bươn chai, vât va nuôi cac con....