Lần đầu đi du lịch cùng công ty chồng, tôi choáng váng khi nhìn thấy đứa trẻ giống y chang con mình
Tôi tiến thẳng đến cô gái đó mà hỏi: “Đứa trẻ này sao giống con trai chị thế?”. Cô ta trả lời vẻ kênh kiệu đắc thắng: “Cùng một lò đúc không giống sao được hả chị?”.
Tôi từng là một giáo viên nhưng chỉ dạy hợp đồng, sau khi sinh con công việc không được suôn sẻ nên ở nhà chăm con luôn. Chồng tôi có công ty riêng và mọi thu nhập đều phụ thuộc vào tay chồng. Nhiều lần tôi ngỏ ý muốn đến công ty của chồng làm để anh ấy bớt gánh nặng nhưng đều bị từ chối.
Chồng không muốn tôi đi làm chỉ mong vợ là hậu phương vững chắc để cho anh ấy tự do kiếm tiền. Thương chồng vất vả ngày đêm và thương các con nheo nhóc, tôi chấp nhận ở nhà làm bà nội trợ.
Thay vì ngửa tay ra xin tiền thì tháng nào chồng cũng chủ động đưa cho vợ 100 triệu đồng để chi tiêu và cất giữ quỹ giúp anh ấy. Tuy bận công việc là vậy nhưng mỗi khi rảnh rỗi là anh lại dành hết tình cảm cho mẹ con tôi. Trong mắt vợ, chồng luôn là người đàn ông lý tưởng, may mắn lắm cuộc đời tôi mới có được anh.
Thảo nào chồng không muốn cho con trai tôi đi cùng là vì đứa trẻ này. (Ảnh minh họa)
Công ty chồng làm ăn rất phát đạt nên năm nào cũng cho nhân viên đi du lịch. Do con còn nhỏ nên mỗi lần công ty của chồng đi du lịch tôi đều không thể tham gia được.
Năm nay hai nhỏ cũng 3 – 4 tuổi rồi nên muốn cho một đứa đi du lịch cùng bố mẹ. Thấy vợ muốn đi cùng, chồng tôi không tỏ ra vui vẻ mà lại bối rối và khuyên tôi nên ở nhà thêm một năm nữa, sang năm con lớn hơn thì đi. Nhưng vì đã chuẩn bị hết quần áo lẫn tinh thần rồi nên tôi vẫn quyết định đi.
Không ngăn cản được vợ anh bảo: “Thôi em đi cũng được nhưng con còn nhỏ biết gì mà đi, để nó ở nhà cho có anh có em, hai vợ chồng mình đi cho thảnh thơi”. Nghe chồng nói có lí thế là đành phải gửi hai đứa cho ông bà ngoại ở quê.
Video đang HOT
Vừa lên xe tôi đã say ngay tại trận và cố nhắm mắt nhắm mũi để vượt qua 4 tiếng ngồi trên xe ô tô. Vào khách sạn nghỉ tôi nằm ngủ li bì chỉ khi đến giờ ăn thì cô nhân viên công ty chồng gọi đi ăn.
Chưa kịp lấy lại sự tỉnh táo, tôi đã choáng váng nhìn thấy đứa trẻ chạy tung tăng trong phòng ăn của khách sạn. Nó là con ai mà giống con trai tôi đến vậy? Tôi hỏi một nhân viên đang đứng bên cạnh thì cô ấy bảo con trai của chị làm trong phòng hành chính. Tôi nghi ngờ về cha của đứa trẻ nên hỏi khéo: “Thế chồng cô ta làm gì vậy em?”.
Khi biết được cô gái kia không có chồng mà có con thì tôi đã hiểu hết mọi chuyện. Thảo nào chồng không muốn cho con trai tôi đi cùng là vì đứa trẻ này. Tôi tiến thẳng đến cô gái đó mà hỏi: “Đứa trẻ này sao giống con trai chị thế?”. Cô ta trả lời vẻ kênh kiệu đắc thắng: “Cùng một lò đúc không giống sao được hả chị?”.
Trái tim tôi tan nát, chẳng lẽ tôi phải chia sẻ chồng mình hết cuộc đời này sao. (Ảnh minh họa)
Nghe xong tôi nóng mặt định mắng cô ta nhưng cô gái đó ghé vào tai tôi mà nói: “Chị mà không giữ bình tĩnh cẩn thận mất chồng và phá hỏng sự nghiệp của anh ấy đó. Hôm nay đi cùng công ty mình còn có những khách hàng nữa đấy”.
Cô ta nói đúng, vậy là suốt chuyến du lịch tuy đứng bên cạnh chồng nhưng mắt tôi luôn nhìn về phía hai mẹ con cô nhân viên đó với vẻ căm tức hận thù. Không ngờ người chồng mình tin yêu nhất lại lừa dối trắng trợn đến vậy. Thà anh cứ li dị vợ đi để đến với cô ta cho xong đằng này anh tỏ ra đức độ để rồi bây giờ làm mẹ con tôi phải khổ.
Chuyến du lịch đã kết thúc, về nhà tôi nói chuyện với chồng về đứa nhỏ giống y chang con trai mình. Không ngờ chồng nói một câu khiến tôi lặng người đi: “Đó là con của anh, nếu em im lặng thì vẫn có tiền hàng tháng và anh vẫn yêu thương vợ con, còn em mà làm rùm beng lên thì chúng ta li dị giải thoát cho nhau”.
Trái tim tôi tan nát, chẳng lẽ tôi phải chia sẻ chồng mình hết cuộc đời này sao. Nhưng nếu chia tay tôi không làm ra tiền thì cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp hơn. Mọi người ơi tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Tôi li dị vợ vì vợ quá hỗn láo
Bất kể trong gia đình ai nói câu gì trái ý, làm điều gì khiến cô ấy không hài lòng là cô ấy "bật". Thậm chí với thái độ rất khó chịu, kênh kiệu và láo xược. Tôi đã chịu đựng cô ấy quá đủ rồi...
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi cưới nhau được gần 4 năm. Đó có lẽ không phải là quãng thời gian quá dài. Thậm chí lẽ ra, nó phải là giai đoạn hạnh phúc nhất của một đôi vợ chồng trẻ mới phải. Thế nhưng giờ nhìn lại, ngần ấy thời gian chung sống chỉ là những cuộc cãi vã, nhưng lần đập bàn đập ghế và chửi nhau không tiếc lời. Thử hỏi, cuộc hôn nhân như thế có đáng để giữ gìn hay không?
Ngày trước, khi quyết định cưới vợ, tôi đã chủ trương không lấy mấy cô ăn học cao quá. Tôi xác định mình là đàn ông, đã bận với sự nghiệp rồi, điều tôi mong mỏi là vợ chỉ làm việc gì ở nhà, nhàn một chút, kiếm tiền ít một chút cũng được nhưng có thời gian cho con cái. Bởi thế, sau này, khi gặp được vợ tôi bây giờ, tôi đã chủ động làm quen rồi xin hỏi cưới.
Vợ tôi không học hành nhiều, cô ấy theo nghiệp gia đình, kinh doanh buôn bán tại nhà. Phải nói vợ tôi là người cực kì đảm, tháo vát, miệng nói tay làm... Hơn nữa cô ấy cũng lại khá xinh đẹp. Chỉ có điều, nhiều người cũng cảnh báo tôi là vợ tôi khá ghê gớm, đanh đá, một phần do tính cách, phần khác là do nghề nghiệp kinh doanh nó buộc phải thế... Nhưng rồi nhìn cái cửa hàng, cơ ngơi to đùng ấy, lại thấy việc bán buôn thuận lợi, cô ấy chỉ việc ở nhà điều hành, không phải đi làm... tôi quyết định cưới vì nghĩ đây sẽ là hậu phương tốt cho mình.
Bố mẹ tôi trước ở quê. Song hơn 3 năm nay, ông bà có theo vợ chồng tôi lên thành phố để chăm nom cháu và phụ việc nhà giúp vợ chồng tôi. Vợ chồng tôi cưới xong được bố mẹ tôi mua nhà trên thành phố khá rộng. Nhà tôi hơn 70m2 và có 3 tầng nên khá rộng rãi. Vì thế, khi vợ tôi sinh bé, ông bà ra trông mon cũng không có gì phiền toái nhiều.
Hàng ngày vợ chồng tôi đi làm, công việc của cả hai đều khá bận rộn. Mọi việc cơm nước, chợ búa, chăm cháu đều do một tay bố mẹ tôi đảm nhiệm. Đi làm về là vợ tôi chỉ việc ăn và nằm nghỉ. Thậm chí, buổi tối con tôi vẫn ngủ với ông bà mà chẳng thèm ngủ với bố mẹ.
Có lẽ vì được chiều chuộng như thế, nên em cứ nghĩ đi làm và mang tiền về lo cho gia đình đã ổn. Do đó, mẹ chồng có phàn nàn gì thì em đáp lại như chém chả. Mẹ tôi là người phụ nữ làm nhiều hơn ít, bà rất thương con cháu và luôn vun vén cho các con.
Đỉnh điểm của sự việc là buổi tối cách đây 1 tuần. Trong khi mẹ tôi hì hụi nấu bữa cơm cả buổi chiều mới xong thì cô ấy ngồi ăn chê bai không tiếc lời: "Lần sau mẹ nấu được thì nấu, không thì bảo con. Làm ra đồng tiền đã khó, mẹ nấu nướng thế này ăn không nuốt được đâu...". Nhìn thấy mẹ mặt trùng xuống, tôi đã lừ mắt vợ im đi nhưng cô ấy lại tiếp tục: "Anh lừ cái gì. Em nói không đúng hay sao mà còn lừ. Tiền có phải lá bàng đâu, bà nấu ăn chán không ai nuốt nổi đâu, phí cả tiền của mua đồ ăn..."
Cứ thế vợ tôi thao thao bất tuyệt nói không nể mặt bố mẹ chồng. Mẹ tôi bật khóc, lên phòng nằm. Tôi cay cú quá quát tháo ầm ĩ. Vậy là vợ tôi đã không nhịn đi cho xong lại còn lớn tiếng cãi lại: "Anh bênh mẹ anh cái nỗi gì. Tôi nói có gì sai mà anh còn nổi khùng lên. Tôi thẳng tính không nhịn được...".
Mấy hôm rồi, khi vào bếp lấy thức ăn, tôi để ý mẹ tôi buồn và bà âm thầm khóc suốt. Hôm qua, mẹ còn bảo với vợ chồng tôi, hết tháng này ông bà không ở đây nữa mà sẽ về quê. Hai đứa tự lo cuộc sống và nuôi dạy con vì ở đây, con dâu không xem trọng mẹ chồng, coi đồng tiền kiếm ra còn hơn cả mẹ, ăn nói thì hỗn hào không ý tứ làm mẹ đau lòng.
Vợ tôi thì cứ nhơn nhơn như không có chuyện gì. Nhiều lúc tôi nghĩ em đúng là một cô vợ hàng tôm hàng cá. Còn thiếu nước là em chưa chửi thẳng vào mặt bố mẹ tôi là thằng là con thôi.
Tôi đã làm sẵn đơn li dị, tôi không thể chấp nhận thêm người phụ nữ này một ngày nào nữa rồi.
Theo Phunutoday
Sau 2 năm ném tiền vào mặt tôi, người đàn bà ấy đã dẫn con đến xin đón tôi về làm con dâu Tất cả trái đất như sụp đổ khi người đàn bà ghê gớm ấy cầm cả xấp tiền ném vào mặt tôi rồi kênh kiệu: Nếu nghèo quá không nuôi nổi con thì cầm lấy và đừng làm phiền con trai tôi nữa. Tôi và anh học cùng nhau cấp 3, tình yêu tuổi học trò mới đẹp đẽ và mãnh liệt. Yêu...