Làm vợ của anh nhé…như thế anh mới yên tâm được!
Bấy lâu nay chị luôn là cánh tay phải đắc lực của sếp. Cũng phải, bởi chị vừa đẹp, vừa có tài thì việc nhận được sự ưu ái hơn rất nhiều so với các nhân viên khác trong công ty cũng được xem như là lẽ đương nhiên.
ảnh minh họa
Đi đâu sếp cũng dẫn chị theo, chị ăn nói rất có duyên, nhẹ nhàng đấy mà cũng đanh thép đấy, chị lại còn uống rượu giỏi mà vẫn rất tỉnh táo nữa thì đưa đi theo là quá hợp lý rồi.
Trong công ty chị giữ chức giám đốc tài chính, sếp đề nghị chị làm thư ký riêng nhưng chị nhất quyết không chịu, chị không muốn nhận sự gièm pha từ phía người khác. Chị không chịu làm thư ký riêng thì sếp phải tuyển người mới thôi. Tại sếp bận và rất khó tính nên chỉ ra chỉ tiêu khoanh vùng trong 5 ứng cử viên nặng ký nhất.
Trong 5 cô thì có 4 cô ngoại hình rất bình thường, nhìn ảnh hồ sơ long lanh là thế mà ở ngoài thì thật chẳng có gì nổi bật. Bây giờ đến ảnh hồ sơ mà còn lừa tình được thì không biết còn nên tin vào cái gì đây.
4 cô này vào phỏng vấn vội vã và cũng phải rời khỏi phòng một cách nhanh chóng. Không biết sếp hỏi han gì nhưng thấy chưa đầy 5 phút đã thấy phỏng vấn xong rồi, mặt cô nào cũng căng thẳng.
Còn một cô cuối cùng, đúng chuẩn ứng cử viên nặng ký đây. Cô ta trẻ hơn chị, xinh hơn chị và chân dài hơn chị. Cánh cửa phòng sếp đóng kín và thời gian chậm rãi trôi qua. Đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa thấy ra. Tự dưng chị thấy nóng ruột, chị tò mò không biết những gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa phòng đó.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, chị cảm thấy thất vọng. Hóa ra sếp chị cũng chỉ tầm thường vậy thôi. Hiển nhiên là cô ta được nhận vào làm.
Video đang HOT
Vì phải chia sẻ mối quan tâm cho cả cô nhân viên mới nên thời gian sếp dành cho chị cũng ít hơn. Đi tiếp khách thì chỉ duy nhất lần đầu là sếp dẫn cả chị và cô nhân viên mới theo. Như sếp nói với cô bé ấy là: “Em cố gắng quan sát học hỏi cách chị Mai nói chuyện với khách nhé, nếu học nhanh thì lần sau anh dẫn em đi một mình thôi”. Câu nói của sếp làm chị nóng mặt.
Chị nhớ lại những lần sếp phải năn nỉ chị đi tiếp khách cùng, rủ chị đi uống cà phê riêng, thuyết phục chị học đánh tennis để có thể có nhiều thời gian bên chị hơn. Sếp để ý từng bộ quần áo chị mặc, cách trang điểm của chị, chú ý cả quầng thâm trên mắt chị dù trong công ty số lượng nhân viên sếp nhớ được tên chắc không quá 10 người.
Bấy lâu nay sống quen trong sự sủng ái và bây giờ bỗng dưng bị gạt sang một bên khiến chị cảm thấy tự ái. Thỉnh thoảng chị cũng chạm mặt với cô bé nhân viên mới. Tuy là mới nhưng cô nàng cũng chả tỏ ra e dè hay nhún nhường gì. Nhìn thái độ vậy thì cũng đủ để suy ra độ sủng ái của sếp lớn đến mức nào rồi.
Rồi chị bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ với sếp. Chị hay chọn lúc sếp đến để đi vệ sinh hoặc đến lúc sếp về thì chị lần ra một chỗ nào đó. Thỉnh thoảng, chị nghe thấy sếp hỏi mấy cô nhân viên trong phòng: “Ơ, thế chị Mai chưa đi làm à?” hoặc “Dạo này sao chị Mai về sớm thế em?”. Thì ra, anh cũng nhận ra sự biến mất của chị cơ đấy!
Điện thoại rung lên, sếp gọi, chị từ chối cuộc gọi một cách không thương tiếc. Sếp lại goi, chị thầm nghĩ: “Đúng là dai như đỉa”. Nghĩ ngợi một lúc, chị nhấn nút nghe. “Em đang ở đâu đấy, sao anh gọi lại tắt máy hả?”. Chị im lặng. “Ơ, anh hỏi sao em không trả lời? Đi cà phê với anh đi, lâu lắm rồi 2 anh em mình không đi cùng nhau rồi”. Chị trả lời lạnh nhạt: “Không, em bận rồi”. Nói xong chị tắt máy, quay trở lại phòng để nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chị muốn rời khỏi đây ngay lập tức trước khi sếp về.
Chị đi như chạy ra chỗ thang máy, bấm nút xuống tầng hầm chỗ lấy xe. Bỗng chị khựng lại, sếp đang đứng ngay chỗ xe chị. Không hiểu sao trong một rừng xe để dưới tầng hầm và trong một đống xe nhìn giống xe chị mà sếp vẫn nhận ra. Chẳng nhẽ sếp nhớ cả biển số xe?
Mặc nhân viên bảo vệ trố mắt ra nhìn, sếp kéo tay chị lôi ra xe. Quá bất ngờ, chưa kịp phản ứng gì chị đã thấy mình đang ngồi trong xe của sếp. Sếp vòng tay thắt dây an toàn cho chị và nói: “Em giận anh đấy à?”. Chị im lặng. “Anh cho cô nhân viên mới nghỉ việc rồi”. Chị vẫn im lặng. “Nếu vì cô ấy mà em lạnh nhạt với anh thì anh còn giữ lại làm gì?”.
Giọng chị vẫn lạnh lẽo: “Anh hay nhỉ, anh có thật sự là sếp một công ty không đấy, anh có nhu cầu thì mới phải tuyển người, chẳng nhẽ chỉ vì những lý do lãng xẹt như thế mà anh cho người ta nghỉ?”.
- Đâu có, tại cô ấy không giỏi được bằng em hồi mới vào chứ đừng nói là so với cả bây giờ. Anh cho một tháng thử việc mà, nếu không làm được thì thôi chứ sao. Rất đúng luật đấy thôi!”.
Chị lại im lặng, chả hiểu sao chị chả còn muốn đôi co với anh nữa.
Đột nhiên anh dừng xe và nắm lấy tay chị nói:
- Em này, em làm vợ anh đi, em lấy anh rồi thì sau này có giận anh thì em vẫn phải quay về nhà, chứ thế này em giận anh chả biết tìm em ở đâu cả.
- Em hỏi anh, hôm đấy anh với cô nhân viên mới làm gì trong phòng kín những hơn 1 tiếng thế hả?
- Đừng nói là em ghen nhá. Hôm đấy anh cho cô ấy soạn 1 lúc 2 hợp đồng kinh tế trong 45 phút đấy, thêm 10 phút để giới thiệu bản thân, sơ qua về công việc cộng ra đề, 10 phút để rà soát nữa nên mới lâu vậy đó. Đấy, em đã tin là chồng tương lai của em hoàn toàn trong sạch chưa?
- Hứ, ai là chồng tương lai chứ?
Chị quay đi và nhìn hình ảnh mình hiện lên trên cửa kính xe đang nở nụ cười thật rạng rỡ
Theo blogtamsu
Người cũ chỉ để nhớ chứ không thể nào yêu...
Gửi để cho người đọc được, rồi thôi, không đòi hỏi gì khác. Cứ thế mà quá khứ được vỗ về an ủi, yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.
ảnh minh họa
Dạo này lại hay nhớ về người cũ. Có những câu người cũ nói mà thời điểm lúc bấy giờ ta cảm thấy rất bình thường, như thể ai cũng nói được với mình những điều đó. Nhưng lúc chia tay rồi, trí não tự nhiên nhắc lại, thấy câu nói thấm đến tận cùng gan ruột, đau đến đến độ có thể xé nát trái tim nơi lồng ngực trái. Mà cứ thế, nước mắt lại tự nhiên rơi. Như kiểu nỗi nhớ về người cũ là một nỗi nhớ không thể xóa nhòa, không kìm chế được, cũng không chối bỏ được.
Người cũ vì lẽ gì đó mà không hợp, rồi thì chia tay. Chuyện cũng yên bình như lúc bắt đầu. Nghĩa là cả hai đều biết sẽ có một ngày kết thúc, không ai oán, không giận hờn, không làm gì để ảnh hưởng tới nhau. Một thời gian sau chia tay cũng có đôi lúc yếu lòng mà gửi cho nhau những dòng tin nhắn vẻn vẹn vài ba chữ:
"Chưa ngủ sao ?"
Gửi để cho người đọc được, rồi thôi, không đòi hỏi gì khác. Cứ thế mà quá khứ được vỗ về an ủi, yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành. Nỗi nhớ, dù có giấu kín đến đâu thì cũng sẽ có một ngày bung ra. Nhưng chỉ cần gửi đến người cần gửi, nói những điều cần nói thì tự giác sẽ an tâm thôi.
Cũng có đôi lúc, lấy cớ này, việc kia chỉ để ra ngoài được nhìn thấy hình bóng từng quen thuộc. Nhưng cho dù có thấy thì cũng làm được gì? Bởi, có còn là gì của nhau nữa đâu. Có chăng thì cũng chỉ là bạn cũ. Mà cái gì cũ rồi, cũng chỉ có thể lôi ra ngắm nhìn hoài niệm, không thể ôm khư khư trong tim mình, khi ngăn tim trống rỗng.
Dạo gần đây mưa nhiều, được thể nhớ tới người cũ nhiều hơn lúc trước. Bởi vô thức nhận ra rằng, trong những ngày mưa, có những ngày người cũ đứng ngồi không yên lắng lo cho mình, hỏi han chuyện nhà cửa có sao không? Hỏi han chuyện sấm chớp có sợ không? Hỏi han ở một mình có thấy cô đơn lắm không? Cứ thế mà bật lên khóc tức tưởi. Hiện tại không có ai dành những quan tâm ấy đến cho mình, nên chạnh lòng sao số phận cứ hẩm hiu. Cũng thấy buồn man mác, như kiểu vừa mới chia tay nhau, còn dai dẳng chưa nguôi dù nó vốn đã hết hạn mất rồi.
Nhưng rồi cũng không còn nhắn tin nhắc nhở nhau nữa. Cũng không lấy cớ để có thể níu kéo chút gì về nhau nữa. Bởi biết, có thế nào chăng nữa cũng sẽ tìm thấy người mới đến sau. Cả hai người đều đặt tương lai chạy về hướng sẽ tới, không đặt tương lai lùi về thời quá khứ vốn đã xa. Cũng vì vậy, dù trời có mưa to lúc nửa đêm, sấm chớp ầm trời, ngồi co mình vào góc như con mèo ốm bị ướt sũng nước, có nhớ người cũ cũng chỉ mỉm cười. Trên khóe môi dù có đắng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui. Vì ít nhất cũng tự chủ được bản thân, không làm phiền tới cuộc sống của nhau nữa. Tự dặn lòng, đã dứt tình với nhau rồi, trở thành hai đường thẳng song song cách biệt, chỉ để nhớ chứ không thể yêu.
Theo blogtamsu
Mất niềm tin vào tình yêu khi bị gia đình chồng tương lai phản đối vì bố mẹ ly hôn Thực lòng tôi không có ý dấu giếm, che đậy gia thế của mình, chỉ là mẹ anh chưa khi nào hỏi đến. Và đơn giản tôi nghĩ, quan trọng bản thân tôi tốt chứ có ai chọn được gia đình, xuất thân của mình đâu. Sự vô tư của tôi cũng chính là lý do để hôm đó, mẹ anh có cớ...