Làm vợ bé còn hơn lấy chồng nghèo
Tôi yêu anh ấy nhưng đành chia tay vì anh quá nghèo. Tôi chấp nhận làm vợ hai người khác.
Hiện tại, tôi đang có một gia đình tương đối hạnh phúc. Tôi hài lòng về cuộc sống của mình dù đôi lúc nghĩ về những gì đã qua trong quá khứ, tôi có chút chạnh lòng. Tôi đã đọc những tâm sự, chia sẻ trong mấy bài viết Buồn lòng lấy phải vợ nghèo; Vợ lên giường với sếp để nuôi tôi…và vì thế tôi muốn viết những dòng này để kể về câu chuyện của cuộc đời mình.
Tôi biết, khi tôi viết những dòng này, ai đó đọc có thể sẽ ngay lập tức quy kết tôi và những người như tôi là tham vàng bỏ ngãi, là kẻ hám lợi mà phụ bạc người tình. Nhưng cũng giống như tình cảnh của mấy người trong các bài viết trên, khi cái nghèo bủa vây lấy, khi cuộc sống tù tùng bó hẹp thì cái gọi là tình yêu, giá trị tinh thần nó thực sự khó mà tồn tại được. Tôi đã quyết định đoạn tuyệt với người đàn ông mà tôi yêu thương trong 5 năm trời để làm vợ hai của một người hơn mình nhiều tuổi. Nhưng vào lúc đó, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Xin đừng vội kết luận tôi là kẻ lợi dụng, hám lợi bởi vì nếu như thế thì tôi đã không yêu người đàn ông của mình tới 5 năm trời. Nếu tôi tham lam như vậy thì ngay từ đâu đã không bao giờ tôi đồng ý yêu một người không giàu có như anh ấy. Khi tôi nhận lời yêu anh, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều “mối” khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi. Nhưng thực tế cuộc sống đâu có như vậy.
Khi tôi nhận lời yêu anh, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều “mối” khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi (Ảnh minh họa)
Hơn 5 năm trời yêu anh, tôi không được nhận về những điều gì là bình thường nhất. Không có những đóa hồng, không có những buổi đi chơi, hẹn hò, không có những món quà dù rất nhỏ làm kỉ niệm…Tất cả là bởi vì anh nghèo quá. Tôi không hề đòi hỏi anh nhưng đôi khi cũng thấy chạnh lòng. Ba mẹ tôi dù rất thương tôi nhưng cũng không muốn ngăn cản vì tôi khăng khăng nói đó là hạnh phúc của đời tôi.
Tôi ra trường, đi làm, để tiết kiệm, tôi đã chấp nhận từ bỏ danh dự, danh giá để dọn đến ở cùng anh. Chúng tôi sống như vợ chồng và sự thiệt thòi tôi gánh chịu hết. Tiền lương hàng tháng tôi mang về không đủ thấm vào đâu so với những khoản cần phải chi tiêu. Tôi đã cố gắng, nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn chỉ như muối bỏ bể. Tôi sống với anh như vậy tới hơn 3 năm mà tình hình không có gì khả quan hơn. Lúc đó tôi thực sự mệt mỏi. Vì tiền bạc không có, chúng tôi gằn hắt nhau suốt ngày.
Video đang HOT
Không phải là tôi không cố gắng nhưng gần như tôi cố gắng chỉ trong trong tuyệt vọng mà thôi. Tôi dần dần chán nản và muốn buông xuôi. Cũng đúng thời điểm đó, tôi quen người đàn ông khác. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi, đã từng có một đời vợ. Anh ấy bỏ vợ vì cô ta sống không tốt, không biết lo toan, quán xuyến gia đình. Thú thực, tình cảm của tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh cũng nói muốn tiến tới với tôi vì thấy tôi là người phụ nữ tốt.
Đúng thời điểm đó thì tôi biết mình có bầu. Đứa con là kết quả của mối tình gắn bó bao năm qua của tôi với người mình yêu. Tôi vừa mừng vừa lo khi biết mình được làm mẹ. Tôi mừng vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi nhưng lo nhiều hơn vì không biết chúng tôi sẽ nuôi con như thế nào với kinh tế eo hẹp như vậy.
Khi tôi nói với anh về chuyện đứa con, anh cũng mừng lắm nhưng rồi lại nảy sinh nỗi lo giống tôi. Anh bàn với tôi tạm thời bỏ đứa bé đi, đợi thêm 1, 2 năm nữa ổn định, làm đám cưới rồi sinh con một thể. Lời anh nói khiến tôi rất buồn. Nó khiến tôi phải nhìn thẳng vào một thực tế. Hôn nhân muốn hạnh phúc, tình yêu không thôi là chưa đủ.
Tôi chia tay mối tình với người đàn ông mình yêu để làm vợ hai kẻ khác (Ảnh minh họa)
Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và quyết định chấm dứt tình yêu với người đó. Anh ấy đã khóc lóc, cầu xin tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi không muốn con mình sau này sinh ra phải sống trong cảnh thiếu thốn, túng thiếu, bố mẹ thì cãi lộn suốt ngày vì tiền. Tình yêu đó tôi trân trọng nhưng tôi không có niềm tin là sẽ sống hạnh phúc được bên anh. Tôi dứt tình mặc cho mọi người chửi bới tôi là kẻ tham vàng phụ ngãi.
Khoảng 4 tháng sau tôi kết hôn và trở thành vợ hai của một người đàn ông mà tôi gặp. Anh ấy có điều kiện kinh tế vững vàng, gia đình khá giả nên cuộc sống của vợ chồng tôi rất nhẹ nhàng. Lúc đầu tôi không yêu anh nhưng khi đời sống vợ chồng diễn ra êm ả, hòa thuận, nhất là khi tôi sinh xong đứa con thì tình cảm của tôi dành cho chồng ngày một nhiều hơn. Chúng tôi đang sống hạnh phúc. Nhờ anh có tiền mà tôi không phải vất vả, con tôi cũng được sống sung sướng. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng được nhờ cậy nhiều khi vợ chồng tôi dư giả về kinh tế. Tôi cảm thấy mình đã bước đi đúng đắn.
Quả thực, tình yêu là điều quan trọng nhưng không vì thế mà phủ nhận vai trò của kinh tế. Sẽ khó mà hạnh phúc được nếu như hai vợ chồng túng thiếu triền miên. Bởi thế cho nên tôi nghĩ rằng đừng vội vàng đánh giá những người quay đầu lại để rẽ sang một con đường khác. Ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn vì thế đừng kết luận họ tham tiền mà phụ tình.
Theo VNE
Vợ lên giường với sếp để nuôi tôi
Tôi biết vợ đang cặp bồ với sếp nhưng đành nhắm mắt cho qua vì điều đó giúp ích cho chúng tôi.
Anh L.T thân mến!
Tôi đã đọc những lời tâm sự, chia sẻ của anh "Buồn lòng lấy phải vợ nghèo" và tôi muốn viết ngay cho anh những dòng này vì tôi và anh có cùng hoàn cảnh. Hi vọng rằng, những lời tôi nói sau đây sẽ phần nào đó giúp anh giải quyết được tình huống của mình!
Vợ chồng tôi lấy nhau tới giờ đã hơn chục năm nhưng tôi chưa thấy một ngày nào hạnh phúc vì kinh tế của hai vợ chồng quá eo hẹp, nhất là khi chúng tôi sinh con xong. Trước đây, cũng giống như anh, khi yêu chúng tôi cũng chỉ biết yêu chứ không tính toán hơn thiệt gì. Ngày sinh viên, tình yêu thường mơ mộng nên chỉ làm theo trái tim chứ không dùng cái đầu để nghĩ. Vợ tôi là người có nhan sắc nên tôi mê lắm. Chính vì mê nên tôi cũng không nghĩ được rằng quê quán xa nhau, cả hai gia đình lại nghèo, tôi và vợ thân cô thế cô trên thành phố lấy nhau sẽ rất khổ. Lúc đó, chúng tôi chỉ mê mải chạy theo tiếng gọi ái tình thôi.
Yêu nhau được hơn một năm thì chúng tôi dọn về ở cùng nhau. Thực ra lúc đó tính toán như vậy vừa là để được gần nhau, vừa là tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Về sống cùng nhau, tiền bạc không có chúng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Cuộc sống không có tiền quả thật khó khăn vô cùng. Cãi nhau mãi khiến tình yêu cũng chẳng còn nữa. Quá chán nhau, chúng tôi cũng quyết định chia tay. Nhưng đúng vào lúc đó thì cô ấy có bầu.
Tôi biết vợ mình đang cặp bồ với sếp (Ảnh minh họa)
Đau khổ là ở chỗ cô ấy lại mang song thai. Nghĩ đến việc phá bỏ cái thai để chia tay thì quá tàn nhẫn nên chúng tôi đành đánh liều cưới nhau trong khi chưa có một thứ gì. Cưới xong được vài tháng thì vợ tôi sinh con, hai bên gia đình vì vốn không ủng hộ (do xa quê) vả lại cũng không có tiền nên không ai giúp chuyện tiền nong. Chúng tôi cãi nhau triền miên vì không có tiền. Tôi đi làm còng lưng từ sáng tới tối không đủ tiền cho ba mẹ con cô ấy. Cô ấy thì chửi tôi bất tài, vô dụng không nuôi nổi vợ con. Nhưng nào có phải thế, vừa mới ra trường đã có hai con, kinh tế đè nặng, đi đâu xin việc người ta cũng ái ngại, lại chưa kinh nghiệm nên lương thấp là chuyện đương nhiên.
Khi con lớn hơn một chút, cô ấy gửi con cho nhà trẻ để bắt đầu đi làm. Vợ tôi đẹp nên cô ấy cũng không quá khó khăn để kiếm được một công việc. Lúc đầu tôi cũng mừng vì vợ kiếm được việc làm vì như thế cô ấy có thể san sẻ cùng tôi gánh nặng kinh tế. Tiền lương hàng tháng cô ấy đưa về cho tôi đều rất nhiều, thậm chí gấp 3,4 lần thu nhập của tôi. Không những vậy cô ấy lại có tiền trưng diện nữa. Từ ngày cô ấy đi làm, hai con tôi có điều kiện được ăn uống, chăm sóc đầy đủ hơn (tất nhiên là cô ấy thuê người chăm chứ không có ở nhà để chăm con). Nhưng rồi khi cô ấy đi tối ngày, nửa đêm mới về trong tình trạng say mèm tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vợ tôi làm thư kí cho một ông giám đốc. Hầu như không có một ngày nào cô ấy ăn bữa cơm tối với gia đình mà toàn về khi đã rất khuya. Rồi những buổi đi "công tác" dài ngày triền miên của vợ khiến tôi nhận ra rằng đã có sự bất thường.
Tôi đã hỏi và vợ tôi dương dương tự đắc: "Anh không phải người đần để hiểu chuyện gì đang diễn ra đúng không? Kiếm tiền của thiên hạ bây giờ khó lắm, anh lại không nuôi nổi mẹ con tôi thì tôi mới phải làm cái trò mạt hạng đó, chứ nếu anh lo được cho mẹ con tôi cuộc sống sung túc thì tooi đâu đến nỗi phải bỏ chồng, bỏ con ở nhà mà đi hầu người khác". Nghe vợ nói mà tôi cay đắng lắm. Tôi yêu cầu vợ nghỉ làm nhưng cô ấy không chịu vì nghỉ là đồng nghĩa với miếng cơm manh áo của gia đình lại khổ sở. Cô ấy nói cô ấy quá hãi chuyện bữa ăn cũng phải thòm thèm rồi.
Vì thương các con, tôi đành chấp nhận để vợ "cắm sừng" (Ảnh minh họa)
Tôi biết vợ mình đã ngủ với sếp vì chỉ có như vậy cô ấy mới kiếm được nhiều tiền như thế. Tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện bỏ vợ nhưng thương hai đứa con còn chưa đi học mà bố mẹ đã chia đôi ngả nên tôi đành cam phận, chấp nhận là một thằng đàn ông hèn hạ để vợ cắm sừng. Một vài năm nữa, cô ấy có chút của nả tích cóp vào thì tôi sẽ bắt vợ tôi bỏ công việc đó. Dẫu sao tôi cũng muốn gia đình mình được êm ấm và đành chấp nhận hi sinh, chịu thiệt thòi.
Đã hơn 2 năm kể từ khi tôi biết vợ mình có quan hệ bất chính với sếp nhưng tôi vãn im lặng. Cuộc sống ỏ thành phố với quá nhiều khoản tiền và vì không muốn để con khổ nên tôi đành giả câm, giả điếc chấp nhận cho vợ lên giường với kẻ khác, hi vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu và quay về hoàn toàn bên tôi.
Tôi kể cho anh nghe câu chuyện gaid dình tôi để anh thấy được rằng cuộc sống không mộng tưởng như anh nghĩ đâu. Nếu chỉ yêu nhau không thôi mà không có tiền để sính ống thì tình yêu đó cũng sẽ dần chết đi thôi. Tới lúc đó lại gằn hắt nhau không nuôi được vợ con, chỉ có anh là khổ. Bởi vậy thà tàn nhẫn một lần, bỏ ngay từ đầu để không ai phải khổ còn hơn. Tôi thành thật khuyên anh hãy cân nhắc thật kĩ! Hi vọng anh sẽ được hạnh phúc chú không giống như tôi.
Theo VNE
Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại...