Làm tổn thương bạn gái 15 năm, đến khi cô nói 1 lời khiến tôi chết lặng
Người ta vẫn nói câu “Có không giữ, mất đừng tìm”. Giờ tôi đánh mất người tôi yêu thực lòng chỉ bởi quá ngu ngốc không nhận ra tình cảm của chính mình.
Đây có lẽ là niềm nuối tiếc lớn nhất trong đời của tôi. Tôi quen Thảo từ hồi cấp 2. Nhà hai đứa gần nhau nên tôi thường qua đón Thảo rồi cùng đi học. Cứ thế lâu dần, tình bạn cứ lớn lên, tôi coi Thảo như là “đồng chí”, không hề coi cô ấy như một “cô gái”.
Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi chuyện, từ chuyện học hành, bài vở, cho đến chuyện gia đình, những áp lực học hành, cả những chuyện vớ vẩn, trẻ con hồi ấy. Cứ mỗi khi có lớp học thêm nào tốt tốt là Thảo rủ tôi đi học cùng. Rạp có phim gì hay Thảo cũng gọi tôi đi xem. Hà Nội có món gì mới mới nó cũng rủ tôi ăn thử. Cả những đợt thời tiết đổi mùa, Thảo cũng xách xe đạp qua nhà tôi í ới rủ đi lượn lờ phố xá.
Tôi coi Thảo như là “đồng chí”, không hề coi cô ấy như một “cô gái”. (Ảnh minh họa)
Lớp 11, tôi có người bạn gái đầu tiên, cũng là nhờ có Thảo “quân sư quạt mo” cho tôi biết cách tán tỉnh. Tôi mải mê hẹn hò, những buổi đi chơi vs Thảo cũng mất hẳn. Tôi dường như quên luôn sự tồn tại của Thảo.
Hẹn hò được 1 năm, tôi và tình đầu chia tay, như rất nhiều những mối tình “bọ xít” tuổi học trò. Tôi lại đến nhà Thảo. Dường như lúc nào cô ấy cũng có ở đó để chờ tôi tìm tới. Lại ngồi nói chuyện, tâm sự với nhau như chưa hề có 1 năm xa cách vừa qua. Thảo không hề trách tôi một câu nào, bởi vậy trong lòng tôi càng có cảm giác hối lỗi.
Chúng tôi thân thiết trở lại, cùng nhau ôn luyện để thi đại học. Thời gian cứ thế trôi qua. Trong khi tôi tiếp tục hẹn hò với 2 – 3 cô gái khác thì Thảo vẫn một mình. Nhiều khi tôi cũng thắc mắc tại sao không thấy Thảo yêu ai, dù ngoại hình cô cũng khá và lại rất thông minh. Mỗi lần như vậy Thảo chỉ cười cười bảo: “Tôi có thích, mà toàn thích đơn phương thôi!”.
“Thế thì mấy thằng ấy toàn mù cả rồi!” – Tôi nửa đùa nửa thật.
Video đang HOT
Nhung là người yêu gần đây nhất của tôi và chúng tôi xác định sẽ tiến tới lâu dài. Nhưng không hiểu vì sao Nhung đặc biệt ghét Thảo. Thậm chí, cô ấy còn kiểm soát tin nhắn của tôi với Thảo, không cho chúng tôi đi chơi riêng với nhau. Cứ mỗi khi tôi nhắc đến Thảo là Nhung lại làm loạn lên, rồi nói: “Nếu nó tốt thế, ngoan thế, giỏi thế thì sao anh không yêu nó luôn đi? Làm gì có chuyện chỉ là bạn thân?”
Thảo biết vấn đề của tôi nên cũng tránh không liên lạc với tôi. Nhưng mỗi khi tôi cần đến Thảo đều có mặt để giúp đỡ.
Hôm sinh nhật, tôi tổ chức một bữa ăn nhỏ gồm vài người thân thiết, có cả Thảo và Nhung. Dù biết Nhung khó chịu nhưng tôi nghĩ, thà tôi và Thảo công khai gặp nhau còn hơn là bí mật lén lút ăn một buổi riêng. Nhưng không ngờ buổi tiệc đó lại trở thành thảm họa.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà cả quán ăn tự dưng hỗn loạn, tôi chạy đến thì thấy Nhung và Thảo đang túm tóc nhau ở gần khu vệ sinh, 1 cô bạn thân của Nhung đang can ngăn. Tôi quát lớn. Thấy tôi, Nhung lập tức chạy đến khóc lóc: “Cô ta đánh em trước!”
- Tôi không ngờ bà lại hành xử như này! – Tôi nhìn Thảo để chờ một lời giải thích.
(Ảnh minh họa)
Thảo không nói không rằng, vuốt lại quần áo rồi đi về. Nhung ra sức thanh minh rằng mình không hề làm gì, đang rửa tay trong nhà vệ sinh thì Thảo tự nhiên vào tát cô một cái rồi cả hai to tiếng dẫn đến xô xát. Tôi mệt mỏi chỉ ậm ừ.
Về nhà, tôi mở túi quà của Thảo để lại, trong đó là những chiếc bánh quy trang trí, vẽ hình mặt tôi. Thảo luôn luôn ấm áp như thế. Từ ngày hai đứa quen nhau, sinh nhật tôi năm nào Thảo cũng tặng một món quà tự làm. Có năm thì là khăn đan, găng tay, ví tự khâu, bánh trái,… Cô ấy luôn là người thông minh và điềm tĩnh, không bao giờ làm gì mà không có lý do. Đáng ra tôi phải luôn tin tưởng cô ấy.
Sau đó, tôi đòi chia tay Nhung. Cô ta lu loa lên và đòi tính sổ với Thảo vì chắc chắn tôi đòi chia tay là do Thảo tác động. Tôi chỉ đáp: “Em muốn làm sao cũng được. Nếu Thảo gặp vấn đề gì, anh sẽ không để yên cho em đâu.”
Nhưng từ ấy, tôi không cách nào liên lạc được với Thảo. Cửa nhà lúc nào cũng khóa im lìm. Điện thoại thì không gọi được. Đến chỗ làm thì Thảo nhất định không chịu ra. Tôi chợt nhận thấy sự quan trọng của Thảo trong cuộc sống của tôi. Trước giờ Thảo luôn là người ở đó, tôi luôn đinh ninh cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Giờ tôi mới nhận ra mình đã yêu Thảo từ lúc nào.
Giờ tôi mới nhận ra mình đã yêu Thảo từ lúc nào. (Ảnh minh họa)
5 tháng sau, bỗng Thảo gọi điện cho tôi, tôi mừng rỡ bắt máy ngay lập tức: “Tôi gọi điện để nói hết những gì cần nói. Suốt 15 năm nay tôi cứ tưởng người tôi yêu sẽ mãi là ông. Mà tôi không thể kiên nhẫn chờ ông thêm được nữa. Cũng không thể ngày qua ngày nhìn ông yêu hết người này đến người khác.
Còn chuyện ngày hôm đó, con bé Nhung ấy chỉ lợi dụng ông vì ông là trai Hà Nội thôi. Ngoài ông nó còn cưa cẩm mấy người nữa. Tôi đứng ngoài nghe thấy nó nói chuyện với bạn nó thế. Tôi giận vì ông không tin tôi. Dù chỉ một thoáng. Tôi nghĩ giữa chúng ta từ lâu đã không cần có lời thanh minh, giải thích nào. Có thể do tôi quá coi trọng mối quan hệ này nên đã khắt khe với ông. “
Tôi nói mà giọng đã nghẹt lại: “Nhưng mà tôi cũng yêu em mà…”
Thảo dường như cũng đang ngỡ ngàng.
“Giờ tôi mới nhận ra điều đó. Chỉ khi không có em bên cạnh. Có còn cơ hội nào cho tôi nữa không?”
Thảo đáp rành mạch: “Không, Huy ạ. Giờ thì đã quá muộn. Ngày mai tôi cưới rồi.”
Rồi điện thoại tắt máy. Tôi ngồi thẫn thờ như đã chết rồi. Cũng do tôi ngu ngốc, suốt nhiều năm qua, tôi không hề nhận ra tình cảm của Thảo cũng như của chính mình. Tôi như người điên ngồi chờ tàu thủy ở sân bay vậy. Tôi đã bỏ lỡ người con gái tuyệt vời nhất đã ở bên tôi những năm thanh xuân ấy. Giờ tôi phải sống sao khi không còn cô ấy ở bên cạnh?
Theo Eva
Ly hôn đã 5 năm vẫn không thể quên chồng cũ
Vợ chồng tôi đã ở bên nhau 16 năm. Chúng tôi rất yêu nhau. Tình yêu bắt đầu từ khi cả hai đều 19 tuổi và chưa bao giờ phai nhạt trong những năm tháng sau này. Nhưng đời sống gối chăn của chúng tôi lại không được rực lửa, nhiều lúc tôi cứ ngỡ như mình đang sống trong một cuộc hôn nhân không sex.
Có thời điểm tôi phát điên vì sự thiếu thốn đó và đã có quan hệ ngoài luồng. Mối quan hệ kéo dài trong khoảng 3 tuần nhưng tôi muốn dừng lại. Tôi đã khóc và thú nhận với chồng, tất cả vì đời sống gối chăn của chúng tôi không được như ý. Chồng tôi khi đó, thay vì hiểu và cảm thông, đã xua đuổi tôi. Anh gọi tôi là người phụ nữ lăng loàn coi thân xác nhục dục hơn tình cảm. Tôi hiểu mình đã phản bội và anh có quyền gọi tên tất cả những từ ngữ bẩn thỉu nhất dành cho kẻ đã phản bội mình. Nhưng điều làm tôi đau đớn hơn cả là anh lạnh lùng kiên quyết ly hôn.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất, đen tối nhất của tôi. Nếu không vì gia đình cha mẹ và các con, tôi đã nhảy cầu tự tử. Chuyện xảy ra đã 5 năm rồi.
Sau ly hôn, chồng cũ của tôi nói anh ấy hối hận vì những gì đã quyết định trong cơn nóng giận, rằng chúng tôi nên quay lại với nhau. Tôi tất nhiên là không mong gì hơn điều đó, tôi nói anh ấy chia tay bạn gái đi (cô ấy là một đồng nghiệp rất "thân thiết" với anh) để chúng tôi có thể làm lại từ đầu, nhưng anh nói không thể kết thúc với cô ấy, không thể làm cô ấy tổn thương.
Thời gian trôi đi, anh ấy vẫn ở bên người bạn gái ấy còn tôi đã có bạn trai mới. Nhưng tôi biết chồng cũ vẫn yêu mình và trái tim tôi còn tràn ngập hình bóng của anh ấy. Mỗi ngày trôi qua đều thật chậm, mỗi khi chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau về những gì đã trải qua, chỉ có đầy nuối tiếc và day dứt, nhưng chúng tôi không thể thừa nhận tình yêu dành cho nhau nữa.
Mỗi khi chỉ còn có một mình, tôi lại nhớ anh ấy khủng khiếp, tôi tự hỏi bản thân sao mọi việc lại đến nông nỗi này. Chúng tôi đều cần hoặc quay lại với nhau hoặc quên đi mà sống tiếp, tìm một người mới để ổn định gia đình, nhưng cả hai đều không làm được. Tôi phải làm sao?
Theo Dân trí
Tôi tiếc nuối khi không đáp lại nụ cười tươi của cô gái ở sân bay Tôi trách khi đó đã không làm một việc đơn giản là nở nụ cười tươi, cúi chào thân thiện, hoặc vài câu hỏi xã giao với cô ấy. Câu chuyện của tôi cách đây một năm, hôm đó là ngày tôi làm thủ tục checkin tại sân bay Nội Bài để quay lại nơi làm việc. Sau khi hoàn tất thủ tục...