Làm thế nào để vạch tội ô sin diễn kịch lấy cắp nhẫn cưới?
Đang cất xe và ngó xem chị ta đâu thì thấy chị ta phăng phăng cầm ngay cái chổi lau nhà nhúi vào vặt con tôi, miệng chửi “cha bố mày, im ngay cái mồm đi không?”. Tôi thề rằng, chính mắt tôi chứng kiến cảnh cái chổi lau nhà đã chạm vào mặt nó.
Phải nói rằng, lúc này đây tôi thật sự ân hận vì ngày xưa đã đồng ý với quyết định thuê ô sin của vợ. Tôi không hiểu sao lúc đó mình mềm lòng đến vậy? Giờ đây tôi không biết phải làm sao để tống cổ ô sin, mang mác chị họ vợ ra khỏi nhà một cách êm xuôi được.
Chuyện là, cách đây 5 tháng, khi con tôi tròn 1 tuổi. Mẹ tôi và mẹ vợ đều xin phép về nghỉ ngơi sau 12 tháng trông cháu. Khi hai mẹ nói, không ai ra trông được, và khuyên vợ chồng tôi nên tìm một cô ô sin hiền lành, chất phác mà gửi con. Lòng tôi buồn vô hạn, phải nói là thế, vì với tôi “chẳng tin được ai ngoài các mẹ cả”. Tôi đã nghĩ tới hai phương án: một là gửi cho bé đi học, hai là thuê ô sin. Bản thân tôi nghiêng về phương án thứ nhất hơn, nhưng còn vợ tôi cô ấy lại nhất quyết tìm ô sin.
Chẳng hay, theo thông tin từ đâu mà sau 2 tuần tìm kiếm vợ tôi dẫn về một cô ô sin. Và nói rằng có họ hàng quen biết gì đó với bố mẹ vợ ở quê và nói rằng “tin tưởng được 95%”. Tôi nghe vợ nói thế nên đã gật đầu đồng ý.
Nói thật, vợ chồng tôi có con hơi muộn, nên trong tâm trí tôi thằng cu con quý hơn cả một núi vàng, quý hơn tất cả những thứ gì mà tôi có trên đời. Tôi cũng như bao ông bố khác, dành cho con mình một tình yêu mãnh liệt. Nhưng vợ tôi thì yêu con theo kiểu khác, cô ấy cứ nghĩ, có người trông nom, bế ẵm hàng ngày là yên tâm lắm rồi.
Từ ngày có ô sin làm việc nhà, vợ tôi bỗng dưng thay đổi. Cô ấy thường ỷ lại vào người ta, từ cho con ăn tới tắm giặt cho con. Thậm chí cả việc gội đầu cô ấy cũng mua hẳn cái ghế như ở tiệm gội đầu về sai ô sin làm. Theo nhìn nhận của tôi, chị ô sin này làm cái gì cũng cẩu thả, qua loa và không thể yên tâm được.
Video đang HOT
Có lần tôi nhìn thấy góp ý, thì vợ lại kéo tôi ra ngoài dặn dò “Nói gì thì nói, chứ chị ấy là họ hàng nhà em đó nha. Đừng để chị phật ý không hay đâu”. Tôi thấy vậy đành im lặng nín nhịn. Cũng vì được vợ tôi “bảo kê” mà chị ấy ngày càng quá đáng và coi khinh tôi ra mặt.
Chuyện chẳng có gì đáng nói, nếu một ngày tôi không tận mắt chứng kiến cách cho con tôi ăn của chị ta. Nhìn hình dáng người phụ nữ nhỏ bé vừa bế thằng cu, vừa cố đổ bát cháo cho chó hàng xóm ăn mà tôi ứa nước mắt. Tận mắt là thế, nhưng khi tôi lại gần chị ta chối bay chối biến, nói rằng tôi nhìn nhầm. Không chỉ một lần, mà tôi còn chứng kiến cảnh tượng đó nhiều lần khác nữa.
Có hôm tôi đã có to tiếng chỉ trích chị ta. Vợ tôi đi làm về, chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, thấy ô sin khóc lóc lại quay ra chửi tôi. Khi tôi nói rõ sự tình, ô sin lại làm cao làm cành bỏ về quê. Tôi thấy vậy, cũng chẳng thèm nói gì. Còn vợ tôi chạy theo van xin, nhưng rồi trở về với khuôn mặt hậm hực “Chỉ tại cái mặt anh khó tính đấy, giờ chị ấy bỏ đi rồi, ai trông con cho tôi đi làm đây”.
Tôi thầm nghĩ: “Ừ thì tôi khó tính, nhưng phen này tôi quyết cho con đi gửi trẻ chẳng cần ai trông nom cả”. Thế mà, chỉ vài hôm sau, vợ tôi lặn lội về tận quê để nài nỉ. Cũng khổ lắm cơ, khi thằng con tôi bện hơi chị ta nên quấy khóc suốt. Vợ tôi mất ăn mất ngủ mấy hôm liền. Cũng chẳng hiểu vợ hứa ra làm sao mà chị ta lại lên thật. Lần này còn tỏ ra khinh khỉnh và nguy hiểm hơn trước.
Tôi nhịn, nhưng cũng chỉ được mấy hôm là lại nổi điên khi một ngày đi làm về sớm, nghe tiếng con khóc. Đang cất xe và ngó xem chị ta đâu thì thấy chị ta phăng phăng cầm ngay cái chổi lau nhà nhúi vào vặt con tôi, miệng chửi “cha bố mày, im ngay cái mồm đi không?”. Tôi thề rằng, chính mắt tôi chứng kiến cảnh cái chổi lau nhà chạm vào mặt nó. Ba chân bốn cẳng tôi chạy vào bế con, còn chị ta đứng đó mắt tròn mắt dẹt.
Cứ nghĩ là có chứng cớ rõ ràng và có thể tống cổ chị ta êm xuôi. Nhưng nào ngờ, chị ta lại chối, còn khóc than kêu tôi vu oan với vợ. Tôi chẳng hiểu vợ tôi nghĩ gì, mà cứ cho rằng tôi đang hằn học, cố tình trả đũa chị ta chuyện hôm trước. Thế có khổ không cơ chứ? Ai đời vợ tin người ngoài hơn cả tin chồng vậy?
Tôi chẳng hiểu vợ tôi nghĩ gì, mà cứ cho rằng tôi đang hằn học, cố tình trả đũa chị ta chuyện hôm trước (Ảnh minh họa).
Chuyện chưa đâu vào đâu, khi không khí gia đình tôi ngày một căng thẳng bỗng xảy ra chuyện mất của tày đình, mà thủ phạm thì chưa rõ là ai? Sáng nay, khi tôi để chiếc nhẫn cưới đắt tiền trong nhà tắm. Cũng bởi trời xui đất khiến ra sao mà tôi tháo nó ra, ấy vậy mà 15 phút sau chạy vào nó đã không cánh mà bay. Khi tôi và vợ hốt hoảng đi tìm, thì chị giúp việc cũng hớt hơ hớt hải kêu rằng “Cửa không khóa, có khi trộm vào lấy mất của chú rồi đấy chứ. Chết thật, giờ tìm sao được đây?”. Nhưng thân tâm tôi nhớ, trước khi tắm tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi.
Thật trùng lặp khi buổi chiều, chị giúp việc cũng vội vàng xin về quê có giỗ bà nội. Linh cảm cho thấy chị ta là người đã lấy cắp chiếc nhẫn của tôi. Nhưng nói thật với mọi người, tôi thật sự bế tắc khi không chứng minh được với vợ tôi rằng, chị ta không phải là người tốt, chị ta là một kẻ xảo trá, khôn lỏi và có tài diễn kịch? Giờ tôi biết phải làm sao để vạch mặt chị ta đây? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo ĐSPL
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi biết chồng ngoại tình
Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại anh vẫn im lặng. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích, anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra hỏi chuyện cũ, mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì không thể làm gì khác. Anh chỉ nói hết những suy nghĩ và tâm sự của mình với người khác để tìm sự an ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm gì nhỉ? Anh nói không thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng, là niềm ao ước đến thèm khát của nhiều người. Anh làm gì cho hành trình xây dựng này hả anh?
Tôi lao động cật lực, vừa làm cha vừa làm mẹ, xoay trong vòng xoáy công việc, gia đình, con cái, để rồi nhận lại sự phản bội. Quan trọng hơn, tôi đã học tha thứ cả năm trời, cuối cùng anh vẫn tìm sự giải thoát "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi, anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.
Anh nhậu nhẹt, bỏ bê nhà cửa, dành thời gian lo lắng cho người ngoài, tôi chỉ câm nín, buồn não lòng, nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột cùng cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà không thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm, cho dù cơ hội cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách cư xử của tôi là rào cản, vậy tại sao anh chần chừ một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh, anh luôn có thể tâm sự rất nhiều với bạn bè mà không thể làm được điều này với tôi.
Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho vừa ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh, anh không ưng lại đem nói với người ngoài. Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại vẫn im lặng, không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi nói chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh nói gia đình cô ta, bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng chắc chắn họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh cuống cuồng sợ người tình bé bỏng tổn thương mặc cho tôi huyết áp tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó trong sáng, vậy tại sao tôi không được biết? Trong sáng mà phải giấu tôi?
Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ chấm dứt sự trong sáng kia nhưng lừa dối vẫn tiếp tục, tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ, rảnh rỗi là tâm trí tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới, chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có thể chấm dứt mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Làm "chuyện ấy" với nhiều người vì chồng yêu sinh lý Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn, không nhắc gì chuyện tôi ngoại tình nữa, chuyện chăn gối vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi 32 tuổi, có chồng và một bé gái 5 tuổi, ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thật ra không như mọi người nghĩ, tôi và chồng suýt...