Làm sao với lầm lỡ?
Tôi là một cô bé hồn nhiên yêu đời, chuẩn bị du học ở Pháp – đất nước tôi đã mong muốn từ lâu. Anh là anh trai đứa bạn thân của tôi, đẹp trai, thành đạt. Với sự nhạy cảm của một cô bé mới lớn, tôi biết anh đã thích tôi từ lâu. Từ trước tới nay, hai gia đình chúng tôi vẫn thân thiết với nhau vì vậy người lớn vẫn mong hai nhà có thể trở thành thông gia.
Thế nhưng, tôi lại chỉ coi anh như người anh trai đáng kính, vả lại hiện giờ tôi cũng không muốn chuyện tình cảm chen ngang vào công việc học hành. Tôi muốn khẳng định sự khác biệt, tôi không muốn sống cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt như mẹ, như bà, như bao thế hệ người phụ nữ chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường chật hẹp và hàng tá việc nhà đổ dồn lên đầu. Tôi phải ra bên ngoài đi mở mang, khám phá cuộc sống này.
Niềm tin trong tôi đã vụn vỡ, tôi phải làm gì đây? Nên thuận theo mong muốn của mọi người hay sống theo ý mình?
Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc đã tới ngày tôi lên đường. Cũng thật lạ cách đây vài tháng tôi còn muốn ngày này tới thật nhanh, vậy mà bây giờ tôi lại ước thời gian trôi càng chậm càng tốt. Đang sắp xếp lại những thứ cuối cùng cho vào vali tôi nhận được tin nhắn từ Hiền – đứa bạn thân của tôi:
- Mày, qua nhà tao làm bữa chia tay đi, bọn tao chuẩn bị hết rồi.
Tôi biết “bọn tao” ở đây bao gồm cả anh nữa nhưng tôi vẫn tới. Khóa học của tôi kéo dài bốn năm, điều đó đồng nghĩa trong bốn năm tới, đây là cơ hội cuối cùng cho chúng tôi gặp mặt nhau.
Suốt cả buổi tiệc chia tay, thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp ánh mắt anh dành cho mình. Vừa da diết, vừa đau đớn, có đôi khi còn có cả sự thù hận. Tôi không cảm thấy mình có lỗi trong việc này, chỉ thấy có chút áy náy. Giá như anh dứt được ra khỏi cuộc tình này, giá như anh chịu mở lòng, anh đã có thể sống hạnh phúc hơn bây giờ.
Video đang HOT
Lúc chuẩn bị ra về, Hiền đưa cho tôi một chai nước, bảo:
- Uống đi, để tao lấy mũ bảo hiểm rồi về. Qua bên ấy nhớ gọi điện về cho tao.
Tôi hồn nhiên cầm chai nước uống. Được một lúc, tôi bỗng thấy đầu óc chênh chao rồi ngất đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ và nằm ngay bên cạnh tôi – là anh. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Tôi ôm mặt khóc thì anh tỉnh dậy. Anh quỳ trước mặt tôi:
- Em, mong em hãy tha lỗi cho anh, chỉ vì anh yêu em quá nên,… Hãy lấy anh, anh yêu em và không muốn em rời xa anh.
Tôi tát cho anh một cái rồi chạy về nhà, gọi điện hủy chuyến bay. Một tháng sau, tôi phát hiện mình có thai, câu chuyện giữa tôi và anh gia đình hai bên cũng biết. Họ đều muốn chúng tôi lấy nhau song tôi không muốn, nhất là sau khi tôi biết, người đứng sau tất cả những việc này là Hiền. Họ đều khuyên tôi hãy vì đứa con trong bụng nhưng niềm tin trong tôi đã vụn vỡ, tôi phải làm gì đây? Nên thuận theo mong muốn của mọi người hay sống theo ý mình?
Theo VNE
Không dám gần vợ vì trót lầm lỡ một lần
Chỉ một lần lầm lỡ mà suốt mấy tháng qua, tôi cảm thấy ăn năn hối hận, không dám động vào người vợ dù rằng nhiều lần vợ vẫn chủ động muốn ôm ấp tôi.
Bản thân tôi cảm thấy mình thật là một kẻ đê tiện, vô liêm sỉ, một người vợ tốt như vậy mà không biết trân trọng lại khiến vợ chịu ấm ức, khiến vợ buồn tủi.
Thật ra, chuyện tôi lén lút bên ngoài vợ không hề hay biết. Vì từ trước tới giờ, chúng tôi tôn thờ nhau. Cả hai cùng tin tưởng nhau tuyệt đối, không có bất cứ suy nghĩ gì về chuyện lăng nhăng, ngoại tình cả. Vợ tôi lại là một người phụ nữ tuyệt vời, một người mà tôi không có gì phải chê trách.
Ngày yêu nhau, tôi và vợ cũng đã vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách. Cũng có rất nhiều lần hai người giận dỗi nhau nhưng vẫn kiên định với tình yêu này. Vợ luôn là một cô gái ân cần, chu đáo. Nếu không có vợ đồng hành trong thời gian ấy, nhiều khó khăn của tôi không thể giải quyết. Tôi vừa yêu vừa biết ơn vợ.
Chúng tôi cưới nhau sau gần 3 năm mặn nồng, tình cảm ngọt ngào. Đúng là, tôi chưa từng nghi ngờ vợ, vợ cũng vậy. Chúng tôi vì nhau, quan tâm nhau, yêu thương nhau. Phải nói, vợ tôi là một người rất tốt. Từ ngày về làm dâu, bố mẹ tôi hết lời khen ngợi. Cô ấy dịu dàng, nhẹ nhàng, mọi việc trong nhà đều tươm tất, kể chuyện công việc. Tiền kiếm được cũng kha khá dù chưa thể bằng tôi, nội trợ thì cực kì đảm. Mẹ tôi khen em lắm, vì từ ngày có em làm dâu, mẹ tôi không phải động tay động chân việc gì vì việc nhà em săm sắn hết. Tôi rất hài lòng về vợ, được hàng xóm khen ngợi bởi cách đối nhân xử thế, được mẹ chồng yêu quý, còn gì bằng nữa. Ít ra, người làm con trai như tôi không phải khó xử giữa mẹ chồng và con dâu.
Chúng tôi cưới nhau sau gần 3 năm mặn nồng, tình cảm ngọt ngào. (ảnh minh họa)
Tôi được vợ quan tâm vô cùng, lúc nào đi làm về, tôi thích món gì là vợ đều phải hỏi trước rồi nấu cho tôi ăn. Vợ chuẩn bị đồ đạc quần áo cho tôi mọi chuyến đi công tác. Chưa bao giờ em to tiếng quát tháo tôi, nói chung có việc gì, em cũng đôn đáo. Nếu em không hài lòng điều gì đó, em sẽ nói với tôi một câu, tôi có thể thông cảm và hiểu cho em. Hai vợ chồng cùng nhau bàn bạc chứ không bao giờ cãi vã nhau.
Sống với nhau 2 năm thì chúng tôi sinh con, một cô con gái kháu khỉnh vô cùng. Ông bà quý mến và yêu thương cháu, tôi cảm thấy hạnh phúc lắm vì cuối cùng tôi cũng có một mái ấm riêng của gia đình. Nhìn vợ ngày sinh con, tôi cảm thấy thương vợ vô cùng. Trải qua bao nhiêu tháng ngày mang nặng đẻ đau, thật sự không thể nghĩ, vợ lại nghị lực kiên cường như vậy. Có nhiều lần ốm, tôi cũng lo cho vợ lắm nhưng mà phải động viên vợ, phải khiến vợ cảm thấy tin tưởng vào người chồng như tôi.
Con gái lớn, quấn bố, ngoan lắm, còn gì hạnh phúc hơn thế. Vợ chồng cũng cố gắng kiếm tiền để dành dụm cho tương lai sau này. Thời gian đó, tôi nai lưng làm việc, chỉ nghĩ sau này cho vợ con một cuộc sống vui vẻ, đầm ấm hơn là tôi hạnh phúc lắm rồi. Thật không ngờ, trong thời gian đó, trong một lần đi công tác, bị anh bạn đồng nghiệp dụ dỗ bảo &'yêu vợ thương con thì đã đành, ai chẳng vậy nhưng làm đàn ông cũng phải biết mùi vị đời tí, chơi bời tí'. Tôi nghe lời anh này, trong một lần uống rượu đã lầm lỡ, qua đêm với một cô gái.
Và sau lần ấy, tôi sống không yên. Tôi có cảm giác mình là một kẻ không ra gì, là kẻ bội bạc đã lừa dối vợ. Chuyện này tôi giấu vợ nhưng cứ thấy ghê ghê khi nghĩ lại. Tôi tưởng tượng một ngày vợ phát hiện ra tôi có lén lút bên ngoài, chắc vợ chết mất. Vợ chồng tin tưởng nhau tuyệt đối, không chút nghi ngờ. Thế mà tôi lại bị một lời dụ dỗ ngon ngọt phá hoại đi tình yêu trọn vẹn bao nhiêu năm trời.
Tôi thề rằng, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ
phạm phải sai lầm nữa. (ảnh minh họa)
Giờ, mỗi lần tôi về nhà, vợ đều chuẩn bị cơm nước, vẫn ngọt ngào chu đáo với tôi và muốn được ôm tôi khi đi ngủ, nhưng càng như vậy, tôi càng cảm thấy áy náy. Tôi cảm thấy mình không xứng với vợ, bản thân mình đã dơ bẩn. Có phải tôi là một kẻ vô liêm sỉ, không ra gì hay không? Vợ cứ hỏi tại sao tôi thờ ơ, lãnh đạm, tôi chẳng nói gì. Nhưng phải mấy tháng rồi, sao tôi cứ sợ gần vợ, sợ được vợ chiều chuộng yêu thương. Dường như, một lần sai lầm đã khiến bản thân tôi cảm thấy day dứt không thôi, không biết bao giờ mới thoát khỏi cảm giác tội lỗi này. Giá như không có lần đi công tác ấy, giá như không có đêm ấy thì tôi đã không phải sống khổ tâm như bây giờ!
Tôi thề rằng, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa. Tôi sẽ yêu thương và chăm sóc vợ con cả đời này để bù đắp cho chuyện đã qua trong quá khứ.
Theo Ngoisao
Một lần lầm lỡ, dang dở cả cuộc đời Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình khá gải. bố tôi là cháu đích tôn của một dòng họ lớn, khi bố lấy mẹ tôi, ông bà nội cắt cho bố một khu vườn ruộng lớn để bố mẹ tôi ở riêng. ảnh minh họa Rồi như lộc Trời dành sẵn, khi tôi học lớp 12, em trai vào lớp 10...