Làm sao thoát cạm bẫy của người tình cũ?
Đôi khi tôi tự trấn an mình, ai trong cuộc đời không một lần phạm sai lầm. Tôi coi đó là một sai lầm của thời tuổi trẻ sốc nổi và không thấu đáo lẽ đời. Đôi khi nhìn hai cô con gái từng ngày lớn lên xinh đẹp, tôi thoáng rùng mình với ý nghĩ về “luật nhân quả”, về định kiến “con gái đức cha”.
Thời học sinh của tôi đã trôi qua cách nay đã lâu. Thỉnh thoảng lại nhớ về thời thanh niên hoa mộng của mình, tôi không khỏi bồi hồi. Trong muôn vàn kỷ niệm với mái trường, với tôi ngoài hình bóng thầy cô thì Thuyên là một dấu ấn in đậm trong ký ức của tôi. Thuyên trong tôi ngoài tình yêu còn là nỗi ân hận, sự tiếc nuối muộn màng. Nó theo tôi suốt bao nhiêu năm, có lúc làm tôi nhớ thắt thẻo ruột gan, có lúc làm tôi ám ảnh sợ hãi.
Tôi và Thuyên là đôi bạn láng giềng. Chúng tôi từng có một thời tuổi thơ êm đềm bên nhau, nơi vùng quê xa tít tận phía bên kia con sông Tiền. Lớn lên cùng chung lớp trường làng, rồi cùng ra tỉnh trọ học cấp ba. Kết quả, đại học tôi đỗ, còn Thuyên rớt. Nàng vật vã khóc hết nước mắt vì việc học bị gián đoạn thì ít, mà vì phải xa tôi thì nhiều. Sau đó vì hoàn cảnh gia đình, Thuyên không được tiếp tục đi học nữa.
Ảnh minh họa.
Ngày chia tay, tôi lên thành phố học đại học, tôi hứa với nàng sẽ cố gắng học tốt, kiếm một công việc ổn định để lo cho tương lai hai đứa. Thật sự lúc ấy tình yêu mà tôi dành cho Thuyên. Mặc dù cách xa hàng trăm cây số nhưng tôi vẫn thường xuyên về thăm nàng. Lần đầu tiên sau bao ngày xa cách gặp lại, chúng tôi đã không vượt qua được nỗi nhớ thương và sự khao khát, thế là chúng tôi đã “quan hệ” với nhau.
Kết quả sau đó là Thuyên có thai, trong khi tôi chưa hết năm nhất. Không còn cách nào khác, tôi chạy về đưa nàng lên bệnh viện tỉnh giải quyết. Được một lần thì sẽ có lần tiếp theo. Năm lần bảy lượt nàng phải đến bệnh viện giải quyết hậu quả mà tôi vẫn chưa ra trường. Năm cuối đại học, tôi xin vào thực tập trong một chi nhánh ngân hàng. May mắn là tôi được anh Thân, trưởng phòng nhiệt tình chỉ dẫn hết lòng. Chúng tôi trở thành bạn.
Trong một lần đến nhà anh chơi, tôi đã gặp Nhung, là em gái anh Thân và là vợ tôi bây giờ. Nhung thuộc típ phụ nữ hiện đại, năng động và có cá tính. Nhung chủ động tấn công tôi trước. Tôi xiêu lòng, thế là tự mình ra đứng giữa ngã ba đường và bắt đầu có sự chọn lựa. Với Thuyên, tôi biết mình sẽ có một cuộc sống êm đềm, có một chỗ dựa an toàn nhưng chắc chắn sẽ phải vất vả bôn ba kiếm tiền, gây dựng từ hai bàn tay trắng. Với Nhung, tôi lập tức có một nền móng vững chãi để làm đà bước lên danh vọng. Nhung chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực cho tôi trong việc xây dựng kinh tế gia đình.
Tôi đã quyết cho mình một lựa chọn. Tôi thưa dần những chuyến về thăm quê với đủ kiểu lý do mà Thuyên không biết đâu là thật, đâu là giả. Tuy vậy, thi thoảng về thăm quê, để Thuyên khỏi nghi ngờ, tôi vẫn duy trì quan hệ với Thuyên như bình thường. Lần sau cùng nàng báo cho tôi nàng có thai là lúc tôi vừa tốt nghiệp đại học. Lý do còn bận chuyện học không còn hợp lý nữa. Tôi hẹn Thuyên thong thả chờ tôi kiếm việc làm ổn định, cưới rồi sẽ sinh con. Một lần nữa, nàng xiêu lòng theo tôi tới bệnh viện. Suy tính nát nước, không còn cách chọn lựa nào khác, tôi đành bỏ nàng ở bệnh viện thoái lui về Sài Gòn và cắt toàn bộ liên lạc. Sau đó không lâu, tôi được anh Thân nhận về làm việc chỗ anh ấy (mà bây giờ anh đã lên chức giám đốc) và gả em gái cho.
Video đang HOT
Thấm thoát đã mười năm trôi qua, câu chuyện về Thuyên không còn làm tôi bận tâm nữa thì tình cờ nàng xuất hiện. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi tiệc. Thuyên bây giờ khác hẳn, không còn là cô gái quê mùa của hơn mười năm trước. Nàng vẫn chưa có gia đình. Gặp lại Thuyên, bao nhiêu hình ảnh ngày xưa ùa về. Tình cũ không rủ cũng tới. Một lần nữa, chúng tôi lại lao vào nhau.
Thuyên không nhắc nhở hay trách cứ gì chuyện tôi đối xử tệ bạc với nàng ngày trước, cho nên tôi càng thấy mình phải có trách nhiệm bù đắp. Tôi mua hẳn cho nàng một căn nhà nho nhỏ với đầy đủ tiện nghi. Chúng tôi dùng nơi này làm nơi hò hẹn. Một thời gian sau, tôi nhận ra tôi rất mù mờ về cuộc sống thực tại của Thuyên. Nàng hình như cũng không thường xuyên ở căn nhà ấy. Tôi hỏi thì nàng thoái thác quanh co. Thời gian gặp nhau không nhiều nên tôi cũng bỏ qua những thắc mắc ấy. Nhưng càng ngày Thuyên càng đòi hỏi tôi phải cung phụng cho nàng đủ thứ. Vợ tôi bắt đầu nghi ngờ về các khoản chi tiêu của tôi. Vượt quá sức chịu đựng, chúng tôi bắt đầu to tiếng cãi vã.
Tôi chán nản ít lui tới thì nàng de dọa, khủng bố tôi bằng các cuộc gọi và tinnhắn. Đỉnh điểm là mới đây, nàng dắt đến cho tôi gặp một bé gái bảo là con gái tôi. Thuyên nói rằng cái lần tôi bỏ rơi nàng ở bệnh viện, Thuyên đã quyết định ra về, sau đó bỏ lên Long Khánh sinh con và lập nghiệp. Nàng vô Sài Gòn là cố ý tìm cơ hội gặp lại tôi để… trả thù. Nhìn con gái giống tôi như đúc, tôi không thể chối cãi. Nhưng tôi vẫn cố tình chống chế. Đó là sai lầm của tuổi trẻ, bất quá tôi sẽ lãnh trách nhiệm cấp dưỡng nuôi con.
Thuyên cười ngạo nghễ, tiếp tục chìa ra trước mặt tôi cái thẻ nhớ, toàn bộ các cảnh ái ân của tôi và nàng mới đây đều nằm trong đó. Tôi điếng hồn, bủn rủn chân tay. Tôi hỏi Thuyên muốn gì, tôi sẽ đáp ứng đầy đủ. Nàng nói nàng không muốn gì hết, chỉ muốn trả thù, muốn làm cho tôi thân bại danh liệt, tan nhà nát cửa. Tôi vừa xuống nước cầu xin, vừa cao giọng dọa dẫm đủ kiểu nàng vẫn không lung lay ý định. Bây giờ tôi thật bối rối không biết làm sao!
Theo VNE
Phải nhận làm gái thì mới được ở với con
Những tưởng cuộc sống tôi sang trang mới từ ngày lấy chồng, không ngờ đời tôi trở nên khốn đốn vì vớ phải người chồng ghen tuông quá độ. Cuộc sống hôn nhân của tôi đang rơi vào vực thẳm, không lối thoát.
Đã thế tôi còn bị cả gia đình chồng hùa theo chồng tôi vu khống cho tôi những tội mà đến nhắm mắt tôi cũng không nằm mơ được. Có phải vì tôi chưa xin được việc làm, từ một cô gái nông thôn lấy chồng được về thành phố nên chồng tôi đã không tôn trọng tôi mà có những suy nghĩ điên rồ đến vậy. Tự dung trong mắt chồng và gia đình chồng, tôi hóa thành một con đàn bà lăng loàn, đàn điếm.
Sau khi tốt nghiệp trung cấp dược, tôi không xin được việc nên ở nhà làm việc đồng áng. Bố mẹ tôi đánh tiếng nhờ người mai mối tìm đám nào tốt thì cho tôi xuất giá.
Tuy không có nghề nghiệp nhưng được cái xinh xắn, cao ráo lại ăn nói có duyên nên tôi được nhiều chàng trai săn đón. Ở quê tôi, con gái mà nhiều người đeo đuổi thì có khi lại bị dính vào những điều tiếng không hay. Tôi cố gắng lắm nhưng cũng không thể nào bịt miệng được thiên hạ. Nhiều khi những điều ong, tiếng ve làm bố mẹ tôi thêm phiền lòng.
May mắn cho tôi là do môi giới mà tôi kiếm được một tấm chồng ở Hà Nội, có nhà riêng, công việc làm ăn thuận lợi, thu nhập cũng khá. Những tưởng cuộc sống tôi sang trang mới từ ngày lấy chồng, không ngờ đời tôi trở nên khốn đốn vì vớ phải người chồng ghen tuông quá độ. Cuộc sống hôn nhâncủa tôi đang rơi vào vực thẳm, không lối thoát.
Tôi và anh tiến hành đám cưới sau vài ba tháng tìm hiểu. Với tôi, người đàn ông như anh là quá tốt. Anh vừa là người có trách nhiệm với gia đình, đồng thời rất yêu chiều vợ. Việc anh yêu và cưới một cô gái nông thôn, công việc chưa đâu vào đâu chứng tỏ anh không phải là người hẹp hòi, coi trọng bằng cấp để khoe mẽ cùng với thiên hạ. Bạn bè anh toàn cưới vợ đẹp, học hành tử tế chứ không ai như anh.
Cưới nhau được 1 tháng thì tôi có bầu nên chồng tôi bảo ở nhà dưỡng thai và nuôi con. "Khi nào tìm được công việc phù hợp thì em hãy xin đi làm. Tạm thời em cứ ở nhà làm nội trợ". Công việc của anh tháng nào cũng phải đi công tác xa nhà. Nhiều lúc ở nhà tôi thấy hẫng hụt và buồn lắm. Cuộc sống trên thành phố tuy nhộn nhịp và đông đúc nhưng tôi lại không có bạn bè nhiều nên không tránh khỏi tủi thân.
Từ khi biết tôi có bầu con trai, cả nhà chồng tôi háo hức và mừng lắm. Khỏi phải nói là chồng tôi vui như thế nào khi biết vợ sắp sinh con trai. Anh gọi điện thông báo cho cả họ hàng, bạn bè để khoe việc mình sắp có thằng cu nối dõi. Chả là chồng tôi là con trai trưởng. Mà ở quê anh thì việc phải có con trai nối dõi cũng khiến bao nhà phải đẻ xòn xòn liên tục 3, 4 đứa liền, cố mong kiếm được mụn con trai. Thế nên khi con đầu lòng là con trai, chồng tôi mừng đến thế nào.
Sau khi sinh con, dù rất muốn xin việc gì đó để đi làm nhưng chồng tôi gạt đi. Anh bảo tôi nên ở nhà chăm sóc con, việc kiếm tiền để mình anh lo.
Tôi biết là chồng tôi không muốn tôi đi làm còn vì anh rất hay ghen. Từ khi sinh con đầu lòng tôi như trẻ ra và ngày càng đẹp hơn thời mới cưới. Anh lại đi công tác thường xuyên nên sợ nhỡ có ai ve vãn vợ mình. Dù tôi rất ý tứ nhưng không tránh khỏi những trận cãi vã vì anh ghen quá độ. Có lúc anh còn ghen với cả những người thu tiền điện, tiền nước nếu thấy tôi đứng nói chuyện quá lâu.
Hồi mới cưới, chồng tôi cũng bảo là do số tôi đào hoa nên anh phải cẩn thận. Nhất là những chàng trai đồng nghiệp của tôi. Có phải vì thế mà anh đã rào hết mọi khả năng và không cho tôi đi làm.
Có một lần, chồng tôi đi công tác nước ngoài 2 tuần. Có đứa em họ của tôi ở quê ra chơi. Do nhà rộng nên tôi mới bảo nó ở lại, chứ đi thuê khách sạn thì tốn tiền. Mải mê với con nên tôi không báo cho chồng biết.
Chẳng may khi đang đưa con đi chơi thì chồng gọi điện về. Máy điện thoạicủa tôi vứt ở nhà không nghe nên chồng tôi gọi sang máy bàn. Do đang ngồi xem ti vi nên đứa em tôi cầm máy nói chuyện. Chẳng hiểu chồng tôi nói gì với nó mà nhất định đòi ra ngoài thuê nhà. Tôi hỏi mãi nhưng nó không nói câu nào. Về sau tôi mới biết là chồng tôi đã chửi bới nó với những lời lẽ nặng nề và xúc phạm.
Sáng hôm sau anh bay về nhà. Mở cửa xong vào phòng với một thái độ hung hãn và đầy tức giận, anh xông vào tát vào mặt tôi và hét lên với những từ tục tĩu. Anh không ngừng mắng tôi với những lời lẽ đay nghiến. Anh giằng lấy con và gào lên: "Loại gái lăng loàn như cô thì không xứng mà ôm con tôi. Tôi lăn lộn kiếm tiền về để cho cô ăn sung mặc sướng rồi còn rước trai về nhà thế này à?" Mặc dù tôi cố hết sức thanh minh nhưng chồng tôi không nghe lọt một từ nào. Anh ôm thằng bé rồi phi xe về nhà nội.
Tôi cũng vội vàng bắt xe về nhà chồng. Con trai tôi mới có 15 tháng, cháu còn đang bú mẹ. Với lại nhìn thái độ chồng tôi đang như thế, tôi sợ con tôi sẽ kinh hãi, bố mẹ chồng lại nghĩ sai về tôi.
Thế nhưng tôi không ngờ là chị chồng tôi mở cửa cho tôi với một thái độ khinh khỉnh. Bố mẹ chồng lườm nguýt: "Tưởng béo bở lắm, ai ngờ vớ phải đứa con dâu trốn chúa lộn chồng. Nuôi cho ăn trắng mặc trơn để rồi lại làm cái trò mèo mả gà đồng như thế". Tôi cứng họng trước những lời buộc tội phũ phàng của nhà chồng.
Nước mắt tôi trào ra, nghẹn cả cổ họng, tôi không thốt lên được một lời nào. Vừa nhục nhã, đau đớn, tủi hổ vì bị xúc phạm nhưng tôi không thể giải thích vì chẳng có ai trong nhà chồng muốn nghe tôi thanh minh.
Tôi không thể đứng ở đây để cho cả nhà chồng nhục mạ như thế. Nhưng còn con tôi, thằng bé đang khóc vì đòi mẹ, nó đang đói. Bản năng làm mẹtrong tôi trỗi dậy.Từ sáng tới giờ nó đã rúc mẹ tí nào đâu. Tôi lao vào dằng lấy thằng bé khỏi tay bà mẹ chồng và định cho con bú thì bị chồng ngăn lại. Anh dành lại thằng bé và tát tôi chảy máu mồm rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh hét vào tai tôi: "Cái ngữ như cô không xứng đáng làm mẹ nó. Tôi thà kiếm gái bao về làm mẹ nó còn hơn là người đàn bà như cô. Nếu cô muốn nuôi con thì phải quỳ xuống đây xin cả dòng họ tôi xin tha thứ may ra tôi còn suy nghĩ lại. Còn không thì đừng bao giờ bước chân vào nhà này nữa và cũng đừng bao giờ hi vọng gặp lại thằng bé".
Tôi như tàu lá bị đánh ngang thân. Gục xuống vì oan ức và phẫn uất. Tại sao đến cả bố mẹ anh cũng không cho tôi một cơ hội để giải thích. Tôi có làm gì nên tội đâu mà họ lại đối xử với tôi như vậy. Có phải vì từ lâu họ vẫn cho rằng lấy con trai họ đã là một ân huệ cho đời tôi nên khi có bất cứ chuyện gì họ cũng đều đổ tội cho tôi. Hay tại vì tôi quá nhẫn nhịn, chịu đựng những ghen tuông của chồng nên giờ mới phải trả giá.
Một bên là đứa con đứt ruột đẻ ra đang khóc ngằn ngặt, xé cả lòng tôi, một bên là yêu sách kinh hoàng của chồng. Tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua. Chẳng lẽ phải thừa nhận cả những lỗi mà mình không mắc phải để được ở bên con, làm cái bóng trong nhà cho chồng. Hay là rời bỏ núm ruột của mình mà đi để giữ danh dự, phẩm giá.
Tôi lao ra bờ sông và không còn biết vị mặn ngọt của nước như thế nào nữa.
Theo Phunutoday
Phụ tình rồi mới hay biết về thân thế thật của người yêu Dáng vẻ sang trọng, đài các của em khiến tôi phải dụi mắt mấy lần mới dám tin vào mắt mình. Nhưng điều đó còn không gây sốc với tôi bằng việc khi đi ngang qua đó, tôi nghe thấy em xưng hô với người đàn ông kia là "Bố". Tôi và em gặp nhau trên giảng đường đại học. Khi đó, nhìn...