Làm sao lấy được trái tim của người đàn ông đã ly dị vợ?
Tôi đợi anh từng giây từng phút và sẵn sàng làm tât cả vì anh và con anh. Nhưng anh không hiêu điêu tôi chờ đợi. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Tôi và anh quen nhau khi tôi qua cơ quan anh liên hê công viêc. Tôi chào anh và từ giã ra vê khi sêp anh đi vắng. Anh mời tôi ở lại và bắt chuyên hỏi tôi rât nhiêu vê cá nhân và gia đình. Tôi thành thât trả lời vì 2 cơ quan tôi và anh phải liên hê công viêc cùng nhau. Cái tên của anh tôi cũng được nghe nhắc nhiêu vì anh giỏi giang lại vừa đi học bên nước ngoài vê.
Tôi hơi thắc mắc vì những câu hỏi của anh nên tìm sô điện thoại của anh tôi đã nhắn tin hỏi anh. Anh bảo muôn làm quen thôi và hẹn rảnh sẽ mời tôi uông cà phê.
Cách môt hôm anh lại nhắn tin hỏi thăm tôi. Tôi cũng tìm hiểu về anh thì mới biết anh đã có 2 con gái, 1 con gái gân 20 tuôi đang sông với vợ anh và môt con gái 10 tuôi đang sông với anh. Còn anh, anh chính thức ly dị vợ được 1 năm. Anh không ngân ngại nói vê cuôc sông đôc thân chỉ có 2 cha con.
Lúc đâu tôi nghe rât ngượng nhưng sau tôi lại thây thương cho hoàn cảnh của anh. Tôi và anh thường xuyên liên lạc qua điện thoại. Anh nói chuyên hơi khô khan nhưng rât âm và luôn chân thât, thực tê và không màu mè. Tôi thích anh cũng chính vì điêu đó.
Bẵng đi một thời gian hơn 1 tháng tôi và anh không liên lạc với nhau. Rôi tôi lại chủ động liên lạc hỏi han sức khỏe của anh, được biêt anh đang chăm nuôi ba tại bênh viên. Chúng tôi lại quan tâm nhau, hỏi thăm vê nhau, chia sẻ công viêc, đi uông cà phê. Tôi và anh hợp tác làm chung 1 đê tài phóng sự nên tôi mời anh ghé nhà dùng bữa cơm. Anh liên nhân lời.
Video đang HOT
Anh ở nhà tôi gân 5 giờ vì trời mưa lớn. Vô tình hay cô ý anh mượn bàn tay tôi nắm và bảo tay tôi rât mêm. Lúc ây trái tim tôi đâp loạn nhịp, anh nắm luôn bàn tay bên kia và ngắm tôi rôi mỉm cười, tôi ngượng ngùng đây tay anh ra vì sợ cha mẹ thây.
Từ ngày hôm đó, tôi biêt là tôi yêu anh, tôi không thê sông thiêu anh. Tôi thao thức từng đêm vì nhớ anh. Anh mời tôi làm viêc buôi trưa qua anh ăn cơm và nghỉ trưa đừng vê nhà sẽ mêt lắm. Tôi rât muôn nhưng ngại nên từ chôi. Có lân tôi hỏi anh nêu có người con gái có học thức, địa vị xã hôi và khá xinh nói muôn đi cùng anh hêt quãng đường còn lại và thương yêu đứa con gái út của anh thì anh sẽ thê nào? Anh trả lời châp nhân liên nhưng không kiêm đâu ra người tôt vây đâu em?
Khi gặp tôi anh nói anh mới 39 tuôi nhưng khi mẹ tôi hỏi anh nói thât đã 43 tuổi. Tôi hơi sôc nhưng yêu anh rôi, tuôi tác giờ không quan trọng nữa. Anh xin lôi và cho tôi biêt ngày giờ sinh của anh, tôi cũng vây. Hôm tôi tiêp khách có uông bia nên tôi vê có nhắn tin cho anh rằng tôi mãi chờ đợi anh và từ chôi những người con trai khác theo đuôi tôi, từ chôi người bác sĩ sắp xem mắt tôi. Anh trả lời tôi là chỉ xem tôi như em gái. Tôi đã khóc sưng cả mắt đêm hôm đó.
Tôi chuân bị sinh nhât anh bằng món quà do chính tay tôi làm gần 1 tháng mới xong. Hôm sinh nhât anh, tôi và anh ra quán cà phê uông nước. Tôi chuân bị chiêc bánh kem và món quà do tôi làm. Anh bảo tôi vê nhà cùng anh. Tôi đi theo vì ban ngày mà đôt nên tại quán thì không ôn. Anh ở trong nhà tâp thê công chức, người hàng xóm anh chạy qua hỏi tôi là vợ mới anh đúng không, anh bảo bạn bè, chưa phải vợ.
Tôi im lặng và chào xã giao người hàng xóm này. Sinh nhât anh, tôi bày ra duy nhât cái bánh kem đủ cho 3 người: anh, tôi và cô công chúa nhỏ của anh. Tôi đôt nên cho anh và bảo anh câu nguyên. Anh nhìn tôi và nói lời cảm ơn. Tôi xin lôi anh vì tô chức cho anh đơn điêu quá. Tôi xúc đông câu nói của anh, mới tuân trước anh còn bảo xem tôi như em gái sao hôm nay tôi tô chức cho anh thì anh lại nói vây?
Ba tôi bênh phải nằm viên, anh hứa qua thăm nhưng giờ cuôi anh lại đi rước con gái sang ở với mẹ cháu, tôi giân và trách hờn anh. Hôm sau anh gọi và tôi đưa máy cho mẹ tôi nghe, tôi tránh anh, anh mua quà qua thăm ba, ba mẹ tôi thích anh lắm nhưng tôi thì tránh đi. Khi ra công bênh viên tôi và anh vô tình gặp nhau anh nói: biêt là em tránh anh mà.
Từ lúc quen anh, tôi chưa bao giờ hỏi anh lý do anh và vợ chia tay vì sợ anh buôn. Tôi không biêt hỏi ai vì sợ người ta biêt môi quan hê này. Có người anh họ của tôi biêt anh bảo rằng vợ anh quây lắm, hay tụ tâp bạn bè nhâu và có tình nhân lại vô cơ quan anh quây tưng bừng nên anh chưa được kêt nạp đảng, không lên chức mặc dâu rât giỏi nhưng suýt bị đuôi viêc. Anh cũng thương vợ, vợ nhâu là anh bắt quạt gió, nâu cháo và vắt chanh cho vợ uông,… Có lân tôi vô hỏi anh thì anh nói vợ chêt rôi và bảo tôi đừng nhắc đên cô ây.
Tôi tự hỏi anh có thích tôi không, tôi không xác định được. Tôi thây nhói lòng khi anh chạy về vợ anh để đón con gái vê. Tôi đặt ra nhiều câu hỏi 2 người đó đang làm gì… rôi đau lòng.
Tôi sợ mât anh, vì mât anh tôi đau khô lắm. Hôm tôi lên chức anh chúc mừng cho tôi. Anh bảo: anh bình thường quá, từng tuôi này vẫn là nhân viên bình thường. Em mới 26 tuôi mà địa vị cao rôi. Tôi yêu anh, tôi cô gắng phân đâu đê sau này thành vợ anh, anh sẽ nở mày nở mặt cùng vợ cũ và bà con chòm xóm.
Trong lòng tôi buôn lắm, anh chưa nói lời yêu tôi hay muôn tôi làm bạn gái. Anh vân im lặng, anh cứ quan tâm nhưng tôi cân lời nói danh chính ngôn thuân. Anh vân quan tâm ba tôi bênh, quan tâm gia đình tôi, đi đâu làm gì anh cũng nói cùng tôi nhưng điêu tôi đợi là lời nói yêu tôi và môt đám cưới. Tôi sợ tuôi anh càng lớn, nêu lây nhau khó có con được. Tôi đợi anh từng giây từng phút và sẵn sàng làm tât cả vì anh và con anh. Nhưng anh không hiêu điêu tôi chờ đợi. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em yêu của anh!
Em yêu! Anh có phải là người đàn ông yếu đuối kém cỏi và thiếu bản lĩnh không em? Có lẽ không cần câu trả lời từ em anh cũng đủ biết rồi...
Anh yêu em mà không biết bao lần làm em khóc và lo lắng vì anh, giá như anh và em học cùng trường có lẽ anh sẽ không vậy đâu. Người ta nói xa nhau đôi lúc hay nghĩ lung tung và sinh ra nghi ngờ đúng không em? Đối với anh niềm tin mà anh dành cho em là tuyệt đối, đôi lúc có giận hờn vu vơ nhưng thật ra anh rất thương em. Đúng là thương nhau nhiều cắn nhau đau phải không em? Một điều mà anh chưa bao giờ nghĩ tới là một người đàn ông xấu xí, thấp bé như anh lại có một người yêu xinh đẹp và thùy mị, đoan trang biết suy nghĩ chu đáo là em, đúng là anh thật diễm phúc không một từ nào diễn tả được.
Em đã bước vào trái tim anh như một màu hồng, một trái tim luôn hòa cùng nhịp đập với anh, như cùng chung điều gì đó sao mà hạnh phúc sung sướng vậy. Đôi lúc anh thật giống trẻ con em nhỉ, yêu một người mà không bảo vệ và giữ được trái tim họ bên cạnh mình, có lẽ khi nói ra em sẽ buồn lắm đây. Thật lòng anh luôn muốn em gần anh chứ không muốn xa đâu, nhưng làm sao ngăn được em nhỉ, chúng ta đành chấp nhận số phận thôi. Anh cũng không hiểu vì sao trước bao nhiêu người anh không có một cảm giác sợ sệt rụt rè là gì mà trước em anh lại giống cậu bé vậy nữa. Không phải vì anh quá hiền, cũng không phải giả tạo, mà khi gần em anh hạnh phúc không thể nói nên lời được nữa.
Xem như chúng ta có duyên mà không có nợ vậy... (Ảnh minh họa)
Anh cũng biết lá thư tay cuối cùng ấy em đọc sẽ cảm động mà khóc cũng nên. Nhưng em đừng khóc em nhé, khóc nước mắt chảy dài sẽ xấu gò má xinh đẹp đó nhớ chưa. Anh nói anh viết lá thư đó không nhớ gì nhưng thật sự anh đã dồn nén hết tình cảm của anh vào đó rồi đấy em ạ. Anh viết mà như chưa từng được viết ấy, vội vã và cứ run run đôi tay, anh cứ nghĩ cảm giác khi em ra trường rồi anh có muốn gởi cũng không đến nữa. Có lẽ vì yêu rồi cảm giác khi xa nhau nhớ nhau vậy chăng? Anh luôn có cảm giác yếu đuối vì anh giống bác anh - luôn điềm đạm, nhẹ nhàng sâu lắng tình cảm nữa.
Em biết không, anh không phải là một người yếu đuối và không biết bon chen đâu, anh đã trải nghiệm rất nhiều trong xã hội, giờ đối với anh cái gì anh cũng biết làm cả nhưng có một điều anh chán vì gia đình anh còn nhiều vấn đề mệt lắm. Anh có cảm giác luôn thương mẹ và em gái rất nhiều nên giờ anh có người yêu rồi cũng vậy, anh không muốn ai khổ hết, tội nghiệp lắm em ạ. Anh luôn luôn bất mãn và mâu thuẫn với suy nghĩ của chính mình, anh không biết mình đang làm gì và vì sao vậy nữa.
Đôi lúc yêu một ai đó anh luôn mong người đó bên anh mãi mãi và anh có thể chở che cho người đó, bảo vệ suốt đời, nhưng cũng có lúc anh thấy bi quan, vì anh mặc cảm với chính mình, với gia đình anh. Anh sợ em lại khổ nữa, nên đành chúc em ra đi có một người con trai tốt và luôn yêu thương em mà thôi. Mặc dù anh rất yêu thương em, nhưng thôi xem như chúng ta có duyên mà không có nợ vậy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tình yêu của anh Em thân yêu! Đây có lẽ là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em kể từ ngày mình yêu nhau em nhỉ và có lẽ cũng là bức thư cuối cùng. Anh không biết nói gì ngoài nỗi nhớ em da diết mỗi ngày, nỗi nhớ cứ đeo đẳng hành hạ anh thật tàn nhẫn. Anh cũng không đủ dũng cảm...