Làm sao đối diện hàng ngày với người đã phản bội mình
Anh ta không dám nhận lỗi lầm của mình. Anh ta ra sức năn nỉ níu kéo người kia nên căm thù em khi em làm người kia biết hết mọi chuyện.
Em mới ra trường, xin việc hết sức khó khăn. Nhờ anh họ quen giám đốc công ty em đang làm nên giới thiệu em vào. Định mệnh đã đến, em và anh gặp nhau. Văn phòng toàn nam, chỉ mình em là nữ. Qua tiếp xúc hằng ngày, anh để ý rồi tán tỉnh em.
Anh rất dễ mến, người cao ráo, cách nói chuyện và cách sống được mọi người trong công ty đánh giá cao. Anh chăm sóc cho em rất nhiều, em rất hạnh phúc. Anh làm đủ thứ không để em buồn về vấn đề gì, anh giúp đỡ em trong công việc rồi cuộc sống.
Bản thân em yêu ai rất chung thủy, luôn xác định tới với nhau. Em tin anh rất nhiều, yêu anh mà không hề nghi ngờ gì. Em đã về xin phép ba mẹ để được quen anh. Ba mẹ không muốn em lấy chồng xa. Anh ở tỉnh miền Trung, cách nhà em 600km.
Em phải nhờ cậu, chú và chị gái thuyết phục để ba mẹ em đồng ý. Anh mừng và cám ơn em rất nhiều. Tình yêu của em và anh lớn dần mỗi ngày.
Hôm đó, anh bị xe tông, không nặng lắm. Em nhắn tin báo chiều đi làm về sẽ xuống thăm anh. Anh nhất định không cho, em vẫn xuống. Anh bảo em về sớm kẻo nhà xa, anh lo.
Ảnh minh họa
Em về vì thái độ anh rất khác. Sáng hôm sau, em nhắn tin bảo anh có chuyện gì thì nói ra, cứ lạnh lùng em thấy khó chịu lắm. Vậy là anh nói chia tay em, lý do em và anh không hòa hợp, không thể hiểu nhau được. Em níu kéo anh nhưng không được.
Ba tuần sau chia tay, em phát hiện mình có thai. Bác sĩ bảo thai ngoài tử cung phải bỏ. Anh rất sợ hãi, bảo bỏ thai. Bác sĩ nói em phải cắt buồng trứng, anh ta cũng nói em cắt. Anh ta từ đó lo cho em, ngày nào cũng chở em đi làm nhưng tình cảm không như xưa nữa.
Video đang HOT
Em nói anh tới với em vì trách nhiệm thì đừng đến, em cần người yêu em. Anh ta khuyên em ráng chữa lành bệnh rồi sẽ nói.
Một tháng rưỡi sau em vô tình đọc được tin nhắn của anh ta với ai đó, xưng hô vợ chồng. Em không nghĩ anh có người con gái khác, vì thời gian anh ta đi làm rất nhiều. Ở công ty, anh ta làm rất nhiều việc, tối về còn chở em, thời gian đâu mà anh ta có người con gái khác.
Trước giờ, không ai trong công ty thấy anh yêu ai. Em với anh ta yêu nhau nhưng giấu không cho mọi người biết.
Anh ta giải thích là người ta thích anh ta, trước hay nhắn tin như vậy nên bây giờ chỉ là thói quen, anh ta không có gì hết em phải tin anh ta.
Anh ta nói suốt đêm, thế là em lại tin, không nghi ngờ gì nữa. Tất niên cuối năm ở công ty, anh ta nhậu say chở em về. Đi trên đường anh ta nói yêu thương em.
Em vui và hạnh phúc nhưng có chút gì đó thấy không ổn. Từ khi anh ta quay lại với em, điện thoại của anh ta không bao giờ em được đụng vào.
Tối hôm đó, anh chở em. Em giả vờ điện thoại mình hết tiền, mượn điện thoại anh để gọi cho bạn. Em vào phần tin nhắn điện thoại anh nhưng không thấy gì. Đúng lúc đó tin nhắn zalo hiện tới xưng vợ chồng nói nhớ thương.
Một lần nữa em hụt hẫng, đau đớn. Một lần nữa anh ta năn nỉ xin lỗi em, thề không có gì, chỉ yêu mình em. Em ghi lại số điện thoại đó về gọi cho người kia. Hóa ra anh ta và người đó quen nhau gần 4 năm rồi. Anh ta tới với em lúc hai người cãi nhau.
Người kia về quê 1 tháng là lúc em bước vào công ty, anh ta tán tỉnh em luôn. Sau này người kia vào, họ vẫn bình thường. Tại sao anh ta lừa dối em như vậy?
Khi biết mọi chuyện, anh ta không xin lỗi em, không một lời giải thich, còn chửi em, nói em phá tình yêu của anh ta, nói em sống không biết điều, có chết anh ta cũng không quan tâm. Em như người chết, tổn thương, hụt hẫng.
Em trao cả đời con gái cho anh ta, người kia cũng cho anh ta đời con gái. Em thật sự tuyệt vọng và bế tắc, ghét bản thân mình vì đã tin anh ta, yêu quá đâm ra ngu xuẩn.
Em vẫn đi làm, hai người như hai kẻ xa lạ. Đôi lúc anh ta làm khó dễ em trong công việc. Anh ta hèn mọn, không dám nhận lỗi lầm của mình với người kia. Ra sức năn nỉ níu kéo người kia nên anh ta căm thù em khi em làm người kia biết hết mọi chuyện.
Tinh thần em giờ cũng ổn, em lo chữa bệnh nhưng đi làm nhìn thấy anh ta trái tim lại đau đớn. Em định xin nghỉ việc mới có thể quên anh ta và sống lại cuộc sống mới, nhưng công việc hiện tại tốt, phải chọn sao đây.
Nhiều đêm em khóc, và suy nghĩ vì sao một người từng thương em như vậy sao có thể quay lưng nói không hề có tình cảm với em?
Mỗi ngày đi làm em lại rớt nước mắt khi nhìn thấy anh ta nhưng không để anh ta thấy em buồn. Em mong mọi người cho lời khuyên và cách nào để trả thù anh ta đây. Em xin chân thành cám ơn.
Theo VNE
Đau lòng với mối tình đồng tính thầm lặng
Đêm đó chị ôm tôi vào lòng tâm sự, thì ra ba ép chị lấy chồng, người ấy không ai xa lạ chính là anh chàng người yêu cũ. Nếu chị không đồng ý ba sẽ từ chị và cấm không được phép về nhà. Tôi chết lặng, biết sẽ mất chị mãi mãi.
Tôi sinh ra, lớn lên tại miền Trung nắng gió, thời học cấp 3 cũng cảm mến và thương một anh học cùng trường, cả hai chỉ dừng lại ở mức nói chuyện, chở nhau đi những quán gần trường vào giờ nghỉ tiết. Thời đó làm gì có chuyện đi chơi đêm và hò hẹn như những cặp trai gái bây giờ. Cho đến một hôm, trường tôi chuyển về cô giáo dạy Sử mới ra trường, với bộ dạng ngây ngô và bỡ ngỡ khi đứng lớp làm tôi không nhịn được cười, lớp tôi thường trêu chọc, nhìn cô ngượng ngùng đến phát tội.
Nhóm tôi chơi thân ba đứa, dần dần nhóm kết thân với cô, kể chuyện và tâm sự những chuyện trong lớp để cô đỡ bối rối, những buổi cuối tuần chúng tôi và cô tập trung ra quán gần trường ăn kem, chè, thật vui vẻ. Các buổi tôi gặp riêng cô thường xuyên hơn, nhà tôi lúc ấy có chiếc xe 78, cuối tuần chạy xe ra ký túc xá của trường đèo cô đi khắp phố phường, tôi chợt nhận ra mình yêu cô. Từ khi đó tôi để ý đến cô nhiều hơn, những buổi đến lớp tôi nhìn cô giảng bài, say sưa nghe cô nói và ngắm nhìn khi cô đi khỏi lớp.
Tôi và cô vẫn vui vẻ cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3, không dám thổ lộ tình cảm của mình vì sợ cô khinh thường, hoặc nếu cô không chấp nhận tôi sẽ mất cô mãi mãi. Tôi âm thầm theo dõi cô suốt thời gian ấy, rất hạnh phúc khi được cô vuốt tóc hay một cái ôm nhẹ ngang eo. Ngày sinh nhật năm cuối cấp cô tổ chức cho tôi, lúc tiệc tàn cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, những cử chỉ ấy làm tôi say sưa và có khi ngộ nhận cô cũng yêu mình.
Khi tôi vào Sài Gòn học, tôi vẫn nhớ và mong gặp lại cô, thời ấy tôi không có điện thoại nên thỉnh thoảng cũng viết thư về trường gửi cô, vài tháng tôi về nhà đều chạy ù ra trường để được gặp, nghe cô nói rồi lặng lẽ chia tay, tiếp tục lên Sài Gòn. Gần một năm sau cô đã chuyển trường, tôi mất liên lạc từ đó.
Nói thêm về anh bạn của tôi, lúc tôi gặp cô thì thời gian dành cho anh ấy không còn, dần dần không gặp nữa. Anh cũng có bạn gái cùng lớp, thật lòng tôi chỉ có cảm giác khi ở bên cô. Tốt nghiệp ra trường tôi vào làm việc công ty nước ngoài, biết chị, người tuyển dụng tôi vào công ty. Gần 2 năm làm việc tôi và chị trở thành bạn thân. Tôi làm chi nhánh còn chị làm văn phòng, chỉ gặp nhau khi có việc tôi về văn phòng hay chị xuống chi nhánh. Bù lại chúng tôi thường điện thoại và nhắn tin cho nhau mỗi đêm.
Từ lúc đi làm tôi có nhiều anh chàng theo đuổi. Tôi dễ nhìn, theo nhận xét mọi người thuộc dạng xinh xắn, chẳng hiểu sao tôi không có tình cảm với anh nào cả. Đến khi gặp và thương chị, phải chăng tôi là người đồng tính? Làm việc được vài năm tôi có ít vốn, các anh chị cho vay thêm nên mua được nhà ở Sài Gòn, căn nhà cũng khang trang nhưng chỉ mình tôi ở. Sau đó tôi được công ty chuyển về văn phòng để theo dõi dự án lớn, cũng vì thế thời gian gặp chị nhiều hơn.
Tôi và chị đi cùng nhau như hai tình nhân, bất cứ dịp nào chúng tôi cũng sánh bước bên nhau, mọi người công ty đùa "hai đứa nhanh tìm lang quân, già ế mà cứ đi cùng nhau thế chẳng lẽ les". Ngày nọ có anh chàng đến công ty tìm chị, khi tôi hỏi chị nói anh là người yêu cũ dưới quê, chia tay nhau lâu rồi, nay anh có việc lên đây nên tìm. Từ đó trong đầu tôi ganh ghét và ghen mỗi khi có anh nào đó nói chuyện với chị.
Cuộc sống chị hơi khó khăn, còn phải lo cho cậu em trai đang học đại học, ở nhà thuê. Những hôm chị sang nhà tôi chơi rồi ngủ lại, tôi đề cập đến việc chị dọn về sống cùng cho bớt chi phí, vì điều kiện tôi tốt hơn chị, tôi sẽ lo lắng và giảm áp lực chi phí cho chị, chị không đồng ý.
Tôi yêu chị, yêu say đắm từ đôi mắt, mái tóc, có những hôm đứng cùng nhau trong nhà bếp tôi muốn quàng tay ôm lấy chị, nhưng không dám vì sợ chị sẽ bỏ tôi. Cứ thế tôi vẫn âm thầm chăm sóc và lo lắng cho chị. Chị rất yếu lòng, không mạnh mẽ, dễ bị tổn thương khi xảy ra chuyện, điều này càng làm tôi yêu chị nhiều hơn.
Rồi một hôm chị chạy sang nhà ôm tôi khóc như chưa từng được khóc. Tôi hơi ngỡ ngàng nhưng không hỏi, sau hồi lâu chị vào lấy rượu ngồi uống. Tôi không biết thế nào nên đành uống cùng chị. Chị vừa uống vừa khóc, tôi an ủi và lần đầu tiên hôn lên má chị. Chị đón nhận và sẵn sàng đáp lại, tôi không hiểu chị hành động theo phản xạ hay rượu làm chị như vậy, nhưng đều đó đối với tôi thật hạnh phúc.
Đêm đó chị ôm tôi vào lòng tâm sự, thì ra ba ép chị lấy chồng, người ấy không ai xa lạ chính là anh chàng người yêu cũ. Nếu chị không đồng ý ba sẽ từ chị và cấm không được phép về nhà. Chị đau khổ không biết thế nào. Tôi chết lặng, biết sẽ mất chị mãi mãi.
Tôi có nên nói thẳng tình cảm dành cho chị, mong chị bên tôi mãi mãi? Hay tôi lặng im để chị ra đi như cô giáo trước đó của mình? Giờ tôi phải làm sao, phải chăng tôi đã ngộ nhận trong hai mối quan hệ này?
Theo VNE
Chị hàng xóm công khai tán tỉnh chồng tôi Chị ta mới xa xả rủa tôi ngày thứ tư, đến chiều thứ năm chồng tôi đã sang nhà chị thưởng thức những món ăn do chị ta nấu để mừng vợ chồng chị ta đi xa trở về. Chị ấy lớn hơn chồng tôi 8 tuổi, có hai con gái xinh xắn. Bề ngoài chị trông cũng bình thường như bao phụ...