Làm sao để “qua mắt” mẹ chồng, gửi tiền cho mẹ đẻ?
Tôi là con gái đầu trong một gia đình chỉ còn mẹ và đứa em gái. Em gái tôi nhỏ hơn tôi 10 tuổi, vẫn đang học năm thứ hai đại học. Mẹ tôi hơn 50 tuổi, cuộc sống trước nay chỉ dựa vào gánh bánh gai. Tốt nghiệp cấp 3 xong, tôi nghỉ học phụ giúp mẹ làm và giao bánh nhờ các cửa hàng bán giùm một thời gian.
Sau tôi xin vào làm đầu bếp phụ tại một nhà hàng lớn ở Hà Nội. Mẹ và em gái tôi vẫn sống dưới quê. Tiền lương hàng tháng tôi gửi hết về cho mẹ chi tiêu và nuôi em gái đi học. Thời gian đầu, tôi chỉ là chân lặt vặt trong bếp, không bị đói nhưng lương rất thấp. Hai năm sau, tôi được điều chuyển thành bếp chính món xào. Lương cũng dần tăng theo.
Năm 2010, tôi gặp chồng tôi. Lúc đó anh vừa vào làm quản lý nhà hàng nơi tôi làm việc. Chúng tôi yêu nhau sau mấy lần gặp mặt. Hơn một năm sau, anh ngỏ ý muốn kết hôn với tôi. Lúc này, tôi cũng bộc lộ với anh rằng tôi phải lo cho đứa em gái đang học lớp 11 nữa. Tôi phải có trách nhiệm chu cấp cho em ấy học xong đại học. Anh cũng đồng ý, nói sẽ giúp đỡ tôi. Anh là con thứ hai, trên chỉ có một người anh trai đã lấy vợ. Gia cảnh cũng thuộc hàng khá giả. Biết được hoàn cảnh gia đình anh, tôi có hơi tự ti. Tôi sợ mẹ anh không chấp nhận một cô gái nghèo, mất cha từ nhỏ như tôi.
Từ ngày mẹ chồng đến ngồi ở quầy thu ngân, dù không chạm mặt nhiều, tôi vẫn cảm thấy có áp lực vô hình (Ảnh minh họa)
Ngày về ra mắt mẹ anh, tôi nhờ bạn tư vấn và quyết định mặc áo dài, chiếc áo này cũng là do tôi mượn bạn. Tôi không muốn trong mắt mẹ chồng, tôi trông quá quê mùa, dại khờ. Mẹ anh không làm khó gì tôi, chỉ hỏi bâng quơ vài chuyện không mặn mà. Bà không tỏ ra mặt nhưng tôi biết, bà không ưng ý gì tôi.
Trở về, tôi quyết định chấm dứt với anh trước khi bị tổn thương. Trong một thời gian dài tôi tránh mặt anh. Tôi còn nói nếu anh thương tôi, đừng vào bếp tìm tôi nếu không tôi bỏ việc. Anh gọi điện, nhắn tin tôi đều không đáp trả. Chúng tôi cứ dùng dằng được 2 tháng thì anh là người mất bình tĩnh trước. Anh kéo tôi vào nhà vệ sinh, ép hỏi tôi vì sao lại đột nhiên xa cách, bất mãn gì mẹ anh? Giải tỏa hết ấm ức trong lòng, anh nói tôi lo hão. Mẹ anh cũng đã đồng ý rồi, còn hỏi chúng tôi dự định bao giờ cưới.
Tháng 8/2012, tôi lên xe hoa. Sau đám cưới, chúng tôi đều xin nghỉ việc để mở một nhà hàng riêng. Anh vẫn là quản lý, tôi làm bếp chính và mời thêm một ekip khác nữa. 6 tháng đầu, việc kinh doanh của chúng tôi rất bấp bênh, chỉ đủ tiền trang trải các chi phí. Bắt đầu đến tháng 5/2013 mới có lãi. Mặc dù thời gian đầu mở nhà hàng khó khăn, nhưng tôi vẫn gửi đều mỗi tháng 3 triệu cho em gái để lấy tiền chi tiêu cho các khóa học thêm, thi cử.
Khi em gái tôi vào trường đại học, cũng là lúc nhà hàng của chúng tôi đông khách. Ngoài thời gian đến trường, em ấy còn đến làm phục vụ bàn giúp tôi. Lương tháng tôi trả cho em bằng người khác. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cho riêng một ít và gửi cho mẹ 2 triệu mỗi tháng.
Ở quê, mẹ tôi vẫn sống trong căn nhà cấp 4 lụp xụp, mưa xuống phải hấng chậu. Nhiều lần trăn trở, tôi muốn sửa sang lại nhà cho mẹ. Nếu muốn làm, chắc chắn phải mất một số tiền lớn. Hiện tại, chồng tôi quản lý tiền bạc trong nhà hàng rất tốt. Anh phân ra rất dễ hiểu và công khai. Khoản tài chính nào dùng cho nhà hàng, khoản nào chi tiêu cho hai vợ chồng, khoản nào đối nội đối ngoại, khoản nào tích trữ cho tương lai sinh em bé… Đều được chồng tôi hàng tháng trích từ tiền lãi nhà hàng chia đều.
Video đang HOT
Anh chưa bao giờ dò xét chi tiêu của tôi, thậm chí anh còn khuyên tôi nghỉ việc làm bếp, dành thời gian mà ngồi chơi, quản lý nhân viên hoặc dạo phố. Sổ tiết kiệm ngân hàng đều là tôi giữ nhưng số tiền thì anh biết rõ. Vì thế tôi không dám thậm thụt rút ra sửa nhà cho mẹ.
Tôi từng nghĩ hỏi anh chuyện này. Nhưng tôi sợ, nếu lần này mình hỏi, sau vợ chồng có gì hục hặc, anh lại lấy chuyện này ra làm cớ chỉ trích tôi. Khi tôi chưa biết giải quyết chuyện này thế nào thì bỗng dưng mẹ chồng tôi đòi đến làm thu ngân cho nhà hàng.
Bà bảo ngồi không mệt người, muốn giúp đỡ con cái chút việc cho đỡ trở thành người “ăn không ngồi rồi”. Ngày trước, bà làm ở cửa hàng mậu dịch nên dù gần 60 tuổi rồi nhưng bà tính toán rất nhanh. Bà không cần dùng máy tính vẫn có thể nhẩm nhanh hơn cả thu ngân hiện tại của chúng tôi. Khiến tôi không một lời nào phản bác được để mẹ chồng thôi nhúng tay vào.
Trong lòng tôi luôn lấn cấn chuyện sửa nhà cho mẹ đẻ (Ảnh minh họa)
Từ ngày mẹ chồng đến ngồi ở quầy thu ngân, dù không chạm mặt nhiều, tôi vẫn cảm thấy có áp lực vô hình. Tôi từng nói với chồng khuyên mẹ đừng tới nữa. Anh cũng bảo với bà nhưng bà lại hỏi lại xem bà đã sai, đã nhầm điều gì? Rồi chuyện lại đâu vào đó.
Công nhận rằng bà rất minh bạch trong mọi khoản. Số tiền mua thực phẩm, tiền đóng dịch vụ này nọ, tiền ứng trước cho nhân viên, tiền thanh toán từng bàn trong ngày… bà đều ghi chép rất cẩn thận và rành rọt. Tôi biết, mẹ chồng tôi ở đây sẽ giúp đỡ chúng tôi được rất nhiều. Nhưng trong lòng tôi luôn lấn cấn chuyện sửa nhà cho mẹ đẻ. Huống chi, tôi từng nghe thấy mẹ chồng nói với anh rằng, bà tới để giữ tiền cho anh. Bà sợ anh bận rộn quá tiền chạy đi đâu không biết.
Hiện tại tôi rất bối rối, tôi nên làm sao để giúp đỡ mẹ và em gái tôi?
Theo VNE
Trao chữ 'trinh' để nhận chữ 'khinh'
27 tuổi, cô trao anh sự trinh trắng... nhưng nhận lại chỉ là sự khinh thường anh dành cho cô.
Cô không phải một người con gái dễ dãi nên trải qua mối tình đầu đầy sóng gió, cô vẫn giữ được tấm thân mình thanh sạch. Người con trai đã từng yêu cô chưa bao giờ giả dối, lợi dụng hay có ý muốn chiếm đoạt thân xác cô.
Anh đến với cô chỉ để thỏa mãn sự ham muốn xác thịt của mình (Ảnh minh họa)
27 năm nâng niu, gìn giữ, cuối cùng cô cũng trao tất cả cho anh - người đàn ông đến sau. Những tưởng anh sẽ là người đàn ông của đời mình, những tưởng anh cũng yêu cô chân thành và sẽ lấy cô làm vợ... nào ngờ, anh ta chỉ lợi dụng cô để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà thôi.
Cô nhớ lại cái ngày định mệnh đó. Anh nồng cháy, quyết liệt và hấp dẫn. Còn cô, dù anh làm cô đau, cô hụt hẫng, cô sợ hãi vì đã trao cho anh tất cả... nhưng cô vẫn say đắm hòa quyện vào anh, hạnh phúc trong vòng tay anh.
Kể từ đó, cô và anh đã thường xuyên gần gũi thể xác mỗi lần hai người có cơ hội bên nhau. Cô nghĩ rằng, anh yêu cô và những gì anh dành cho cô trong suốt thời gian qua là thật lòng.
Cô thật ngây thơ, làm sao cô có thể tưởng tượng được cái sự thật ẩn giấu bên trong con người anh? Với cô, anh là tất cả, còn với anh, cô chẳng là gì hết. Cô có lẽ còn không bằng một cô gái làm tiền bởi, cô không xinh đẹp, không dịu dàng, không biết chiều chuộng anh, có chăng cô chỉ hơn họ vì cô là "gái sạch".
Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến... cô có thai. Trong khi cô hạnh phúc, sung sướng với niềm vui sắp được làm mẹ thì anh lại tìm cách để thoát thân. Mặc cô van xin, bạn bè anh khuyên giải, anh vẫn không hề xoay chuyển. Dường như anh biến thành một con ngươì hoàn toàn khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cô buộc phải đi phá bỏ bào thai đó. Cuộc đời cô như vậy là là xong, mọi thứ dường như đã chấm dứt từ cái ngày cô từ bỏ con mình.
Trong khi cô đau khổ đến tột cùng thì anh lại hạnh phúc bên người mới. Với anh lúc này, cô không còn giá trị gì để lợi dụng. Và rồi anh biến mất trong cuộc sống của cô, không hỏi han, không trò chuyện, không cần biết cô sống ra sao sau tất cả những gì anh đã gây ra.
Anh dửng dưng, anh tàn nhẫn, dường như những hậu quả mà cô phải gánh chịu chẳng liên quan gì đến anh và anh là người ngoài cuộc. Trong mắt anh lúc này chỉ có người mới và anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để chiếm được tình cảm của người ta, kể cả việc làm tổn thương cô.
Anh sợ cô ấy tổn thương, sợ cô ấy hiểu lầm, sợ cô ấy mất niềm tin vào anh mà không cần biết một sự thật... đó là người bị tổn thương không phải cô ấy mà là chính cô. Khi ai đó nhắc đến cô, anh chỉ chép miệng: "Trước đây chúng tôi từng yêu nhau nhưng không hợp nhau nên chia tay".
Không hợp ư? Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chỉ một từ không hợp mà anh từ bỏ giọt máu của mình, từ bỏ sinh mạng và tương lai của cô?
Cô biết anh không yêu cô, anh không quan tâm đến sự sống chết của cô nhưng nỗi đau anh để lại cho cô quá lớn, nó khó có thể lành nguyên được. Cô không liên lạc với anh, cô khóa tài khoàn facebook, xóa số điện thoại và thậm chí tránh mặt cả những người bạn của cô và anh.
Nhưng những lúc say hay những lúc cảm xúc bị dồn nén khiến cô không chịu đựng được, cô lại nhắn tin vào số điện thoại của anh bởi, trong đầu cô lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một số điện thoại đó.
Đáp lại cô là dòng tin lạnh lùng: "Anh chỉ nói chuyện với em khi em tỉnh táo, hãy sống cho tốt. Em làm gì cũng được, sống thế nào cũng được, đau khổ thế nào cũng được, anh không quan tâm, miễn là em không chết.".
Một người như anh - một con người đã vứt bỏ lòng tự trọng và không dám chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mà cũng đủ tư cách dạy cô cách sống sao? Anh không sợ cô chết, có khi anh còn mong cô biến mất khỏi thế gian này, điều anh sợ nhất chỉ là mang tiếng ác thôi.
Nỗi đau quặn thắt trong tim... những lời nói yêu thương, ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi, những hành động quan tâm ân cần giả tạo của anh lại hiện về. Cô khóc, khóc cho cô, cho con, cho cách sống hành xử tàn nhẫn của người đàn ông cô đã từng yêu.
Thì ra cô trao anh chữ "trinh" được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho cô chữ "khinh" đến thắt lòng.
Theo Khampha
Khốn cùng chỉ vì yêu phải chàng họ Sở H. choáng váng không tin nổi vào tai mình. Anh đã có vợ, tại sao lại lừa dối cô suốt năm qua. Anh lịch lãm, ga-lăng đến thế, tối nào đi làm về cũng gọi cho cô, làm sao anh có thể có vợ được. Cô không giữ nổi bình tĩnh, lập tức gọi điện cho anh nhưng sao chỉ nghe thấy tiếng...