Làm nhân tình chẳng dễ!
Đang bần thần cầm một chiếc giày bé xíu lên tay ngắm nghía, tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy anh đang hớn hở dẫn vợ con đi vào…
Bố mẹ tôi đều là giáo viên, vì thế, ông bà luôn uốn nắn, chỉ bảo tôi từng li từng tí. Từ bé, tôi luôn là niềm tự hào của gia đình. Không chỉ xinh đẹp, học giỏi, tôi còn luôn đứng đầu trong các phong trào văn nghệ của trường, lại ngoan hiền, lễ phép. Cấp ba rồi lên đại học, tôi còn là bí thư lớp, từng đi thi học sinh giỏi văn thành phố. Tôi được tuyển thẳng vào Đại học.
Ra trường với tấm bằng đỏ, trong khi bạn bè trầy trật xin việc, tôi được mời về làm nhân sự cho một công ty liên doanh với nước ngoài. Năm 25 tuổi, tôi được đề bạt làm giám đốc kinh doanh một nhãn hàng thời trang đình đám của Italy. Cao 1m62, chân dài, da trắng, tôi dùng hàng hiệu, lái ô tô đi làm.
Trong gương và trong nhiều đôi mắt đắm đuối của cánh đàn ông, tôi biết mình đẹp. Tôi luôn biết cách tôn thế mạnh gương mặt và thân hình của mình bằng những bộ đồ hiệu sành điệu, lịch thiệp. Nhiều bạn bè cũng nhận xét tôi là người khá cẩn trọng, cầu toàn và nhạy cảm.
Lý lịch của tôi luôn sáng choang thành tích. Nhưng “tình trường” của tôi lại chưa ghi hết một dòng. Hồi cấp ba, tôi có phải lòng chàng lớp trưởng. Nhưng mối tình chỉ dừng lại ở những ánh mắt bẽn lẽn và vài dòng chia sẻ bâng quơ dấm dúi dưới gầm bàn. Vào đại học là mỗi đứa một phương.
Trong trường đại học, tôi cũng có nhiều bạn bè đeo đuổi nhưng tôi bận học, lo làm con gái ngoan ở nhà nên ít giao thiệp. Tình cảm đều chưa kịp bắt lửa thì đã tan. Cùng có nhiều chàng theo về đến tận nhà, tặng hoa, tặng quà, thậm chí tối tối đến chơi cờ với bố tôi nhưng lòng tôi vẫn dửng dưng. Tôi đã sợ mình có vấn đề về giới tính nên không biết yêu.
Đi làm, tôi cũng nhận được nhiều lời tán tỉnh, ong ve của đồng nghiệp và đối tác, những người đàn ông trí thức, giàu có, thông minh, tài ba… Đáng tiếc, họ đều phô diễn quá lố trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy nực cười ngay từ phút đầu gặp gỡ. Tôi không thể hiểu tại sao đàn ông lại luôn cần phải làm cho mình hoành tráng để hy vọng chiếm được tình yêu của một người phụ nữ. Tình yêu chân thành đâu cần sự tô vẽ, thổi phồng. Trái tim tôi vô cảm trước những sự tán tỉnh nhạt nhẽo đó.
Tôi đã tưởng tôi không biết yêu. Nhưng bất chợt, tôi lại gặp người ấy trong một cuộc họp liên kết giữa hai công ty. Hôm đó, tôi ngẩng cao đầu bước, không để ý tới vô số ánh mắt dõi theo. Tôi mệt mỏi với những cái bắt tay ướt át, ánh mắt hấp háy đầy ẩn ý.
Khi được tổng giám đốc giới thiệu, anh ấy nhìn thẳng vào tôi bình thản, bàn tay ấm và khô, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi như bảo: “Cô cũng được đấy”, rồi quay đi, không vồ vập, tán dương như những người đàn ông khác. Anh mặc một chiếc sơ mi kẻ đen hồng, tay xắn cao, không cà vạt, chiếc cằm xanh rì, mạnh mẽ nhưng lại đa tình.
Video đang HOT
Ai đó bảo làm nhân tình thì được chiều chuộng, được nâng niu… (Ảnh minh họa)
Pháo hoa chỉ xuất hiện khi tôi mệt mỏi vì đám đông, leo lên sân thượng để hít khí trời. Tôi tháo giày vứt ra một góc, chân trần nhún nhẩy và hát một bài rumba vui vẻ. Trong bóng tối, anh ấy nhìn tôi và cười… Câu chuyện giữa hai người yêu thích tự do và thành thật trở nên rất đồng điệu. Anh ấy không hề che giấu việc mình đã có vợ và một cô con gái. “Cuộc sống cũng ổn thỏa, vợ hiền lành, con gái ngoan, sự nghiệp phẳng phiu. Nhưng đôi lúc thấy trống rỗng”. Chữ “nhưng” ấy làm trái tim tôi đau nhói. Tôi vẫn luôn cảm nhận như vậy về cuộc đời mình.
Vài lần gặp nhau, những câu chuyện không đầu không cuối không thể dứt ra. Khi anh ấy lướt nhẹ một ngón tay trên má tôi với vẻ khao khát đầy kìm nén thì tôi bốc cháy.
Đã 5 năm trôi qua. Lấy lý do hay đi công tác, cần tĩnh lặng làm việc, tôi xin phép bố mẹ mua một chung cư xa thành phố, lấy đó làm nơi trú ngụ tình yêu. Mỗi tuần, anh ấy tạt qua ăn cơm tối với tôi 1 – 2 lần, có khi ở lại qua đêm.
Ngay từ khi mới đến với nhau, tôi đã hiểu anh ấy không bao giờ bỏ vợ con. Tôi cũng không trông chờ điều đó. Tôi chỉ cần tình yêu. Tôi tin chắc anh ấy trao hết trái tim cho tôi, thậm chí cả thân xác. Vợ anh ấy chỉ như một bà quản gia trong nhà, trông nhà, chăm con, làm tròn bổn phận con dâu. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra trái tim tôi mòn mỏi. Tôi đau đớn ngồi nghĩ ra đủ kịch bản khi anh ấy về với gia đình. Ngày lễ Tết, lủi thủi trong căn hộ, tôi càng thấy nỗi trống rỗng mênh mông.
Chủ nhật, tôi lang thang một mình ra siêu thị. Không hiểu sao những món đồ bé xíu ở quầy trẻ em lại làm tôi bận tâm. Đang bần thần cầm một chiếc giày bé xíu lên tay ngắm nghía, tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy anh đang hớn hở dẫn vợ con đi vào. Điều khiến ngực tôi đau thắt chính là cái bụng nghễu nghện của vợ anh ấy. Có lẽ cô ấy sắp đến tháng sinh nên ghé vào siêu thị chọn đồ cho con. May mắn là con gái kéo anh ấy ra quầy khác mua kẹo.
Tôi cúi gằm mặt vào mấy đống tã giấy, mắt hoa lên. Người vợ đi ngang qua tôi, lối hẹp, cái bụng trễ tràng của cô ấy cọ vào lưng tôi, rõ cả chiếc rốn lồi lên như quả táo. Cô ấy ngại ngần bảo tôi, giọng không giấu nổi vẻ mãn nguyện: “Sắp sinh nên vướng víu quá”. Tôi cảm giác đôi bàn chân bé xíu nào đó đang đạp thốc vào bụng, đau quặn. Tôi đi như chạy trốn.
Tôi ốm. Anh ấy đến thăm tôi, lo lắng, chăm sóc. Thấy tôi lặng lẽ trào nước mắt, anh ấy cuống quýt xin lỗi, hỏi han, mua thuốc cho tôi uống, nấu cháo cho tôi ăn. Tôi câm lặng nuốt nỗi đau đớn trong lòng, bỗng dưng hiểu ra một thực tế phũ phàng: Hằng ngày, anh ấy vẫn ngủ với vợ, vẫn yêu vợ và chăm sóc cô ấy. Gia đình đang hạnh phúc chào đón một thành viên nữa.
Còn tôi, một mình cô đơn, thậm chí đã có lần tôi lặng lẽ đi phá thai vì không muốn anh ấy lo lắng. Nhưng nghĩ đến việc rời bỏ anh ấy, tôi lại đau đớn không chịu được. Tôi còn nghĩ đến cái chết nếu như tôi không còn được yêu anh ấy nữa. Tôi không biết điều gì đang xảy ra với mình. Tôi thực sự không biết lựa chọn thế nào? Tôi không rõ có ai đang đau đớn như tôi không? Ai đó bảo làm nhân tình thì được chiều chuộng, được nâng niu. Còn tôi, làm nhân tình chẳng dễ dàng gì!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hôn nhân, chào mi!
Hôn nhân là một câu chuyện kể hay nhưng không có hậu, hoặc là một tấn tuồng soạn ra cốt để mua nước mắt?
Ừ thì cũng phải đến lúc bắt tay dàn hòa thôi, hôn nhân nhỉ! Ừ thì cũng phải đến lúc cười tươi hớn hở, đến lúc nhận ra rằng chúng mình thật ra vẫn có thể là bạn. Hôn nhân, bi kịch đã từng, đau thương đã nếm hôn nhân là một câu chuyện kể hay nhưng không có hậu, hoặc là một tấn tuồng soạn ra cốt để mua nước mắt? Gì thì gì, đã đến cái thời khắc chúng ta có thể gật đầu chào nhau.
Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hôn nhân? Làm thế nào để sau chừng ấy đổ vỡ, người ta (hay là chính tôi) còn có thể nghĩ đến một cuộc hôn nhân khác mà không rùng mình bịt mắt hãi hùng? Làm thế nào để nhìn đời sống trước mặt như một hành trình tinh khôi mà ta hiện giờ đang ở điểm khởi đầu, chứ không phải xem ngày mới như những giờ phút ngắc ngoải cuối đời để mà ngậm tăm cam chịu cô đơn? Làm thế nào để đối xử với người đàn bà mà ta yêu thương với cả tấm lòng chân thành, hồn hậu, chứ không phải coi người ấy là tội gốc (original sin) sẽ ập lên đầu ta vào một ngày nào đó trong hôn nhân mới?
Hình dung một buổi chiều ngoài công viên xanh ngắt cỏ cây, một người đàn ông với một người đàn bà ngồi sát nhau trên băng ghế đá. Họ im lìm như cỏ cây, và ta không nghe thấy họ nói với nhau một câu gì, chỉ thỉnh thoảng khẽ cười như đốm sáng lóe trên vòm lá. Họ ngồi suốt một chiều, rồi đưa nhau về khi nắng tắt. Họ là một đôi vợ chồng đã sống với nhau trên mười năm, đủ lâu để thinh lặng cũng thành đối thoại, để vai sát vai cũng gấp mấy lần chia sẻ.
Nếu hai người đứng lên đi về hai hướng, họ là đôi nhân tình vụng trộm nếu đưa nhau về, họ là vợ chồng. Mà nghĩ vẩn vơ thế thôi, nhân tình thắm thiết đến mấy chăng nữa cũng làm gì có được sự đồng cảm trong im lặng. Chỉ vợ chồng mới có. Trời đã cho con người nếm trải hôn nhân cay đắng, thì đã đền bù ngay cho ngọt bùi đấy thôi.
Hôn nhân là khoản vay của Trời và món nợ ấy có thể trả dần đến hết đời (Ảnh minh họa)
Hôn nhân, ta chẳng gì phải sợ mi. Bắt tay nào!
Hình dung ra một đêm mưa to gió lớn, một người đàn ông và một người đàn bà nằm tựa vào nhau trong căn phòng ấm cúng, nghe mưa rì rào trên mái, nghe gió rít ngoài song, mỗi người một cuốn sách, mỗi người đuổi theo một câu chuyện, mỗi người một ý nghĩ, nhưng họ nằm bên nhau và cả hai đều cảm thấy mình hạnh phúc. Đó là hôn nhân. Là cảnh tượng dễ có được khi người ta yêu nhau và thành vợ thành chồng.
Hình dung hai kẻ cùng bàn về một bộ phim vừa xem, một câu chuyện vừa nghe kể, chỉ nói nửa câu là người kia đã hiểu. Thì phải là vợ chồng thôi nhỉ.
Hình dung ra một bữa cơm nóng sốt, một đứa bé đánh vãi hạt cơm xuống đất rồi lui cui nhặt, hai người lớn chăm chú theo dõi đến khi đứa bé định bỏ cơm vào miệng mới ngăn nó lại rồi cười phá lên. Đứa bé ngơ ngác. hai người lớn ôm nó vào lòng, đừng nhặt cơm dưới đất mà ăn con nhé, để bố mẹ đền cho hai hạt cơm khác. Thì phải bố mẹ, với con. Thì phải là hôn nhân thì mới có gia đình, mới có cảnh tượng ấy. hình dung một sáng Chủ nhật dạo chơi ngắm phố xá, ghé hàng quà vặt mua mấy tấm bánh kẹp nóng hổi, ghé tiệm nước gọi chén xíu mại béo ngậy, ghé hiệu sách tha về dăm ba cuốn mơi mới hay hay. Thì phải là hôn nhân thôi nhỉ.
Hình dung cuốn học bạ của đứa con nít có đủ chữ ký của bố mẹ.
Hình dung hai người lớn quần quật dọn dẹp đống đồ chơi lũ trẻ vứt vương vãi khắp nhà. Những giọt mồ hôi, những lời gắt mắng tràn đầy thương yêu. những lời nhắc nhở đánh răng, lau mặt, thay quần áo vào giờ ngủ. những xuýt xoa cảm thông đứa trẻ trầy đầu gối, trặc gân chân khi chạy nhảy, khi chơi thể thao. những lúc lo âu mất ngủ khi đứa trẻ ốm bệnh.
Hình dung... ôi hình dung thì vô cùng vô tận.
Mà phải là hôn nhân thôi.
Trách nhiệm nào cũng được tưởng thưởng. Trách nhiệm hôn nhân nặng nề hơn hết thảy các trách nhiệm đời sống: ta phải tạo ra một gia đình và giữ vững nó. Bởi thế, phần tưởng thưởng, bù đắp cũng tương xứng: ta sống trong bầu không khí đầm ấm, yên vui và hạnh phúc viên mãn. Cũng có thể không được vậy, nhiều người từng hy sinh cả đời mà gia đình vẫn không yên và không hề thấy bóng dáng hạnh phúc. nhưng ta phải hiểu rằng nếu người đó sống một mình thì còn thê thảm đến đâu. Đời đã khổ ải mà không người san sẻ, thì còn khổ ải nhường nào?
Hôn nhân là khoản vay của Trời và món nợ ấy có thể trả dần đến hết đời. Lãi suất không tăng theo thời gian. Càng duy trì được hôn nhân lâu bền, ta càng nhẹ nợ. Thế thì còn chần chờ gì mà không vay?
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Lửa tình" trên bàn làm việc - Dự án làm chung với nhau kéo dài hơn 3 tháng đã khiến Diệp nảy sinh tình cảm với một nam đồng nghiệp. "Ngẩn ngơ" với đồng nghiệp Nói đúng hơn là Sang có tình ý trước với Diệp. Thường xuyên ăn trưa cùng nhau, đi uống cà phê để bàn bạc công việc, có khi cặm cụi làm trong phòng đến...