Làm gì để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông?
Em là một người có bề ngoài lạnh lùng, sống kép kín và cố chấp. Năm nay em 25 tuổi, sống và làm việc tại Hải Phòng.
Bạn gái của em đang làm việc tại Hà Nội. Mới đây em đã bỏ công việc mình đang làm và lên Hà Nội với mong muốn thử sức với môi trường mới và được ở gần người yêu.
Nhưng có lẽ chính những ý nghĩ nông nổi đó đã bóp tan suy nghĩ về những điều tốt đẹp ngây thơ của em. Bây giờ trong đầu em là một mớ hỗn độn, vô định và cảm giác trống rỗng. Em vẫn biết lên Hà Nội sẽ khó khăn hơn nhưng em vẫn lên với lời hứa sẽ luôn ở bên bạn gái. Nhưng giờ đây, khi còn đang loay hoay tìm kiếm việc làm, nhà ở thì điều em nhận được từ bạn gái chỉ là sự bỏ mặc, không một lời động viên, không sự quan tâm. Tất cả đã tạo cho em cảm giác mệt mỏi, chán chường và thua cuộc. Có thể do em quá ích kỷ, yếu đuối và nông nổi, còn cô bạn vẫn còn công việc của mình. Em có sai gì trong việc quyết định này không? Em nên làm gì? (soidacungcanconhau@gmail.com).
Nên làm gì đê là chô dựa tin cây cho nàng? (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Video đang HOT
Bạn là người con trai yêu nghiêm túc, mong muốn được gần gũi để chăm sóc người yêu, nhưng lại quên hiểu rằng mình muốn trở thành “cây tùng cây bách” che chở cho cô ấy, bạn phải có nhiều thế mạnh hơn cô ấy. Người yêu của bạn đã là cô gái trưởng thành, có công ăn việc làm, nhìn đời bằng đôi mắt thực tế hơn, chứ không lãng mạn như những cô gái mới lớn. Là chàng trai chưa có công việc ổn định, mới chân ướt chân ráo từ nơi xa đến, đến nhà trọ còn chưa tìm được, làm sao khiến cô ấy “ngước nhìn”? Thiện chí của bạn chưa chắc cô ấy đã cảm nhận hết, có khi còn hiểu lầm rằng bạn không tin tưởng cô ấy, cố tình ở gần cô ấy để theo dõi, giám sát. Chưa chắc cô ấy đã vui, đã tự hào về bạn.
Nhưng cũng có thể cô ấy bận rộn công việc, hoặc là người sống vô tâm, không đủ nhạy cảm để nhận ra rằng bạn đang rất cần sự động viên, chia sẻ, ghi nhận tấm lòng, nên mới có thái độ thờ ơ, bỏ mặc, khiến bạn buồn.
Bạn đã lên Hà Nội, hãy cố gắng suy nghĩ theo hướng lạc quan rằng đây là cơ hội bạn thử sức ở môi trường mới. Biết đâu những ngày khó khăn này lại là mở đầu cho một cuộc sống mới, công việc mới. Đây cũng lại là cơ hội để tình yêu được thử thách. Không trách móc, giận hờn, không chán đời, bất mãn là việc bạn phải quyết tâm thực hiện, để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của mình. Tình cảm cô ấy dành cho bạn thế nào, sớm muộn bạn cũng nhận ra.
Nếu ngày một ngày hai bạn tìm được việc làm tốt, chỗ ở ổn định, cô ấy lại đến vui vẻ cùng bạn thì đó là điều mỹ mãn. Còn không, coi như đây là một lần nhảy việc mà thôi.
Theo Eva
Anh ở nơi ấy, bình yên!
Em viết cho anh một chiều mưa xứ Huế. Không phải những cơn mưa rào xối xả mà là cơn mưa da diết đến não lòng.
Ngày ấy, cũng mưa, em đã gặp anh. Cô sinh viên mới chân ướt chân ráo bước vào cổng trường đại học háo hức đội mưa tới văn phòng dự án. Anh ra mở cửa, ánh mắt anh đã chạm trái tim em ngay từ lần đầu gặp mặt - một ánh mắt xanh thẳm đến hút hồn của chàng trai ngoại quốc. Chúng ta đã có những kỉ niệm thật đẹp phải không anh?
Làm sao em quên được những ngày tháng mình rong ruổi cùng nhau trên con đường tình nguyện. Anh và em cùng tới những vùng đất xa xôi để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Sao em quên niềm vui sướng của anh khi chụp được bức hình đứa bé với ánh mắt trong veo.
Anh nhớ không, cầu Trường Tiền lung linh bảy sắc màu. Cạnh dòng sông Hương thơ mộng, anh đã chỉ cho em màu mà anh thích. Anh mong màu xanh sẽ nhen nhóm niềm hi vọng và đức tin cho hai đứa mình. Những kí ức cứ hiện về trong tiếng đàn trái nhịp.
Để rồi ba năm trôi đi từ ngày anh xa em mà cứ ngỡ như vừa mới ngày hôm qua. Dưới ánh đèn sinh viên, anh vẫn miệt mài dạy em học tiếng sau mỗi ngày làm việc. Kể cho em nghe những nơi mà anh đã từng đến, những cuộc đời bất hạnh mà anh đã từng gặp. Để rồi trái tim em như đập loạn nhịp khi dưới chân cầu Trường Tiền, anh ngỏ lời yêu em. Em không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó.
Trái tim em, trái tim người con gái Việt dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể níu giữ anh lại bên mình... (Ảnh minh họa)
Anh đến với em mà không quan trọng sự đồng điệu của hai tâm hồn. Chúng ta khác nhau về tiếng nói, ngôn ngữ, về dân tộc. Nhưng anh yêu em, và làm mọi thứ để em vui. Anh đã bế em xuống biển đùa giỡn với những con sóng vỗ bờ. Anh đã ôm em khi em yếu ớt, lau nước mắt cho em khi em buồn. Làm sao em quên bên dòng sông Hương, chúng ta đã ôm nhau và khóc khi nghĩ đến giờ phút chia tay.
Nụ hôn chia tay thay cho lời vĩnh biệt em thấy lòng đau nhói nhưng lại có điều gì đó ngọt ngào đến tê dại. Em hiểu lòng anh thổn thức, ngay cả khi ôm em không nói gì. Trái tim em, trái tim người con gái Việt dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể níu giữ anh lại bên mình. Anh ra đi để lại cho em một giấc mơ đẹp- một giấc mơ có thật đã bước qua cuộc đời em.
Giờ đây, mỗi chúng ta đều có một bến đỗ cho riêng mình. Em hạnh phúc khi anh đã có một người vợ đảm đang, hiền thảo. Dù em không thể tự dối mình rằng đã có những giọt nước mắt tủi hờn xen lẫn trong dòng lệ hạnh phúc. Em cũng đã tìm thấy cho mình một hạnh phúc mới. Anh ấy là người tốt, là bờ vai vững chãi mà em có thể dựa dẫm trên bước đường đời. Thế nên, đừng lo cho em! Lá thư này, anh hãy xem như là những dòng chữ cuối cùng tiễn biệt mối tình đầu trong sáng. Để rồi chúng ta hãy nhớ về nhau như những người bạn tốt được không anh? Cầu mong gió có thể thì thầm cho anh những điều em nói. Và em biết rằng anh có thể nghe được cả những lời em không thể nói cùng anh.
Anh ở nơi ấy, bình yên!
Theo Bưu Điện Việt Nam