Làm dâu với bảy… “mẹ chồng”
Chị gái tôi lấy chồng khi sự nghiệp đang còn dang dở nên khi chị về nhà chồng đã bị mang tiếng là ăn bám chồng. Đã thế, anh chồng cũng chỉ mới ra trường được vài năm, công việc còn chưa ổn định, làm nghề xây dựng nên nay đây mai đó, kinh tế khó khăn. Mặc dù vậy, chị tôi là người con gái đảm đang và được sự giúp đỡ của gia đình mẹ đẻ nên vẫn lo toan được mọi thứ.
Anh rể tôi là con trai một trong một gia đình bốn đời độc tôn, không những thế trên dưới anh còn có 6 chị em gái. Vì vậy, khi về làm dâu chị tôi không những có một mẹ chồng mà có tới bảy mẹ chồng. Chị em bên chồng đều thành đạt cả nên tỏ vẻ rất không tôn trọng chị tôi với cái bằng cao đẳng của chị ấy. Hơn thế nữa, ngay từ khi mới về làm dâu, chị tôi đã phải gánh trọng trách sinh ngay một cháu trai để bố mẹ chồng được yên tâm.
Chị tôi luôn phải chịu sự soi mói của những chị em bên nhà chồng. Ảnh minh họa
Ngày mới về, bà mẹ chồng nhắc khéo: “Hai đứa đừng lo kế hoạch mà phải sinh con ngay không sợ sau này lại muộn”.
Anh rể tôi vốn tính hài hước nên nói: “Úi giời, mẹ yên tâm, con chắc chắn có cháu trai cho mẹ vào cuối năm”.
Nghe nói vậy, cô em gái kế anh rể liền nói: “Á à, hay là có rồi mà giấu nên mới chắc thế, thế mà cứ tưởng ngoan hiền lắm, hóa ra cũng ăn cơm trước kẻng lâu thế hả?”.
Video đang HOT
Chị tôi ngượng chín mặt, không biết nói thế nào, còn anh rể tôi nói qua loa cho xong vì biết tính bà cô nhiều chuyện này. Quả thực, chị tôi đã có gì đâu.
Rồi hai tháng sau, chị tôi cũng có tin vui. Đợi đến ngày đi siêu âm, chị hồi hộp chờ tin của bác sĩ mà nghĩ nếu là con gái không biết gia đình nhà ấy có bắt chị bỏ đi để sinh con trai trước hay không? May mắn là bác sĩ báo tin con trai.
Về đến nhà, anh rể đã vui mừng thông báo là chị tôi đang mang con trai. Sau phút vui mừng của mọi người thì cô em chồng lại nói kháy: “Có thật con trai không hay chỉ nói thế để cả nhà yên tâm, không thật thì khó sống đấy”.
Mọi người không ai nói gì mà chỉ bảo chị lo chăm sóc bản thân mình và đứa bé quý báu của họ.
Không biết là lo cho chị tôi hay chỉ lo đứa cháu trai tương lai mà bố mẹ chồng bảo chị tôi nghỉ làm cho đỡ mệt và tiện chăm sóc. Chị tôi đành phải nghe theo dù biết ở nhà thì khó mà sống thoải mái được. Anh rể tôi còn ba cô em chưa đi lấy chồng và sống cùng luôn với anh chị tôi. Trước đây đi làm thì chị ít chạm mặt với họ nhưng bây giờ ở nhà thì chị phải đối mặt với những tính tình phát sợ của ba cô em chồng, chưa kể những lúc hội tụ đủ cả ba bà chị chồng lấy chồng gần đấy. Buổi trưa chị tôi phải lo bữa cơm cho bố mẹ và em chồng về nhà ăn cơm. Đang trong thời kỳ thai nghén nên chị tôi ăn uống khó và không phải cái gì cũng ăn được nhưng luôn phải chiều theo ý của các em chồng, đã thế lại còn hoạnh họe.
Anh rể tôi chiều vợ nên mua cho chị tôi mấy cái váy bầu có hơi đắt tiền một chút liền bị cô em chồng nói mát: “Ở nhà sung sướng cả ngày lại còn được mặc đồ xịn, không ai sánh kịp”. Chị tôi thích thật nhưng cũng lựa khi nào em chồng không có nhà mới dám mặc.
Chị tôi có cái áo khoác dạ rất đẹp mới chỉ mặc vài lần vào mùa đông năm ngoái, năm nay bụng bầu to nên không mặc được. Cô em chồng thấy thế liền xin. Chị tôi trả lời luôn: “Cái này chị đang còn thích, hơn nữa đây là quà mẹ chị tặng nên chị sẽ mua cho em cái khác nhé”. Cô em chồng nghe nói thế không thèm nói lại mà chạy đi mách với mấy chị. Buổi chiều khi đang ngồi ăn cơm, chị chồng lên tiếng: “ Sao có cái áo cũ mà mợ cũng không cho em nó được hay sao? Chẳng qua là nó thích thôi chứ cũng có thiếu thốn đến mức không mua được cái áo đâu mà mợ làm thế?”. Chị tôi không biết nói gì trước mặt chồng và bố mẹ chồng đành ngậm đắng cho cô em chồng cái áo.
Ngày chị tôi sinh cháu trai, cả nhà lao vào ôm ấp cháu của họ còn mặc chị tôi nằm đau đớn, tủi thân một mình. Mẹ tôi có ý đến chăm chị cho đỡ vất vả nhưng cũng bị mẹ chồng và em chồng nói: “Bà sợ nhà cháu đông chị em gái thế này nhưng vụng về không chăm nổi con gái bà hay sao mà phải làm thế, người ngoài biết được lại bảo nhà tôi đối xử tệ với con dâu”.
Vậy là chị tôi ngậm ngùi với sự chăm sóc hời hợt của mấy cô em chồng. Cùng đợt với chị tôi cũng có một chị chồng sinh nên mấy chị em nhà chồng chị đều xúm vào chăm chị gái mà quên mất chị tôi. Chị tôi ngày nào cũng ăn cơm với rau cải luộc và miếng thịt lợn hấp. Nuốt không trôi nhưng chị cũng cố để lấy sức, cháu thì nhà họ cho ăn sữa ngoài nên không quan tâm chị tôi có sữa hay không. Chị đành nhịn sống cho qua ngày, đợi cháu lớn thì xin ra ngoài ở.
Khi cháu tôi được hai tuổi thì bố chồng chị chẳng may bị ốm nặng, anh chị em phải góp tiền nuôi ông ở viện. Theo lời chị cả thì mỗi người góp 15 triệu. Lúc ấy lương anh rể tôi có 6 triệu, lương chị tôi được 3 triệu mà còn phải nuôi con nhỏ, thuê nhà và hàng trăm khoản chi tiêu khác. Chị tôi bảo chồng ứng lương rồi chạy vạy đủ 15 triệu góp với chị em. Suốt hai tháng vợ chồng đều không còn lương, chị tôi chạy về nhà mẹ đẻ để xin tiền, xin mua sữa cho cháu.
Vì không có tiền nên mỗi khi đến chăm bố chồng, vợ chồng chị không mua được những hộp sữa đắt tiền hay những loại trái cây nhập. Mấy chị em chồng đều trách khéo chị tôi vì không góp công cũng phải góp tiền đằng này lại chẳng có gì. Chị tôi buồn lắm nhưng anh rể động viên vì cũng biết tính mấy chị em gái.
Một hôm chị tôi lên Yahoo thì nhận được một loạt những tin nhắn của cô em chồng: “Chị có đáng làm chị dâu tôi không? Không hiểu anh trai tôi mù hay sao mà yêu và lấy chị? Chị tưởng góp mấy đồng tiền là xong hay sao, chúng tôi góp công, góp sức mà nào ai biết đến. Tôi đã không thích chị từ ngày đầu, chẳng qua vì nghĩ đến anh trai và cháu tôi nên mới tử tế với chị như thế…”.
Chị tôi điếng người sau những tin nhắn cay đắng đó. Vì không nghĩ rằng cô em chồng lại có những lời nói chua chát đến như vậy. Chị chỉ biết khóc và kể với tôi chứ không dám nói với chồng hay bất kỳ ai kể cả bố mẹ đẻ. Rồi chị lo không biết những tháng ngày sau sẽ sống với cô em chồng như thế nào với những tính tình cay nghiệt như thế?
Theo afamily
Tôi sắp mất 'chồng' khi anh làm xa
Thấy anh được việc, bạn anh muốn anh làm con rể, kết hôn với cô gái kém anh 18 tuổi. Những lúc tôi buồn và thất vọng nhất, tôi muốn tìm đến Ngôi Sao để tâm sự cùng bạn đọc. Tôi là người từng dang dở cách đây 14 năm, anh cũng vậy. Anh và vợ chia tay khi đã có hai con. Tình yêu của tôi và anh vượt qua bao nhiêu sóng gió. Anh người Bắc, tôi người Nam, điều kiện kinh tế thiếu thốn, gia đình khó khăn. Chúng tôi sống xa nhau, biết bao nhiêu sự hiểu lầm, cám dỗ... Nhưng cuối cùng anh cũng vượt qua tất cả, khăn gói vào Nam sống với tôi như vợ chồng. Và khi anh vào, tôi cũng vui mừng dang tay chờ đón.
Cuộc sống mới bắt đầu thật nhiều khó khăn. Hàng ngày, tôi nhờ một số bạn bè quen biết tìm việc làm cho anh, mong anh có công việc để anh không cảm thấy nhàm chán. Được 2 tuần thì anh bạn Việt kiều mở văn phòng tại Trung Quốc nhờ anh sang giúp. Anh vVệt kiều ấy là bạn của cả hai chúng tôi nên có hỏi ý kiến tôi về việc này. Tôi vui vẻ chấp nhận để anh đi vì cuộc sống mưu sinh và tôi cũng tin anh bạn này. Lúc ấy, cuộc sống dù khó khăn nhưng tôi vẫn tìm cách mua vé bay để anh đi cho kịp công việc.
Hai tuần đầu tôi không mấy lo lắng, thỉnh thoảng anh gọi điện về nói nhớ tôi. Tôi vui mừng lắm khi thấy số máy anh hiện lên và buồn so những lúc chiếc điện thoại nằm ìm lìm. Linh cảm của tôi không yên và bắt đầu lo lắng. Không ngờ sau hai tuần anh gọi về báo tin, nửa thật nửa đùa: "Anh bạn ấy thấy anh làm được việc, muốn anh làm con rể anh ấy (con gái anh bạn kém anh 18 tuổi, còn rất trẻ). Bọn anh sẽ thuê nhà có 2 phòng cho ba người cùng ở chung".
Từ ngày ấy trở đi, tôi đứng ngồi không yên bởi vì khi đi anh nói một tuần sẽ về và thêm vào cái thông tin ấy, tôi thật sự sợ mất chồng. Hàng ngày, tôi nhắn tin trách anh, trách cả anh bạn kia vì muốn chia rẽ chúng tôi. Cũng từ ngày ấy, anh không thèm liên lạc với tôi, dù là một tin nhắn. Sau hai tuần, anh gọi cho tôi vào đêm khuya và mắng tôi. Anh nói tôi sống không có niềm tin và tiếp tục im lặng. Đến nay đã 4 tuần trôi qua, tôi cố gọi nhưng anh không nghe máy. Tôi nhắn tin, anh cũng không trả lời.
Tôi buồn, thất thiểu hằng ngày. Sau giờ làm, tôi vào chùa đọc kinh niệm Phật, mong cho lòng thanh thản, mong cho anh ấy quay về với tôi. Khi anh vào, gia đình tôi, bạn bè tôi, hàng xóm tôi điều biết. Bây giờ, tôi không dám ngước nhìn mọi người khi họ hỏi thông tin về anh. Tôi không biết phải trả lời ra sao?
Những tin nhắn của tôi có phải là thủ phạm khiến anh rời xa tôi mà không lời từ biệt? Tôi thương anh thật lòng, không nghĩ anh vì danh lợi mà bỏ tôi. Tôi không dám nghĩ như thế. Hiện tại, tôi không biết phải làm sao cho phải? Tôi hy vọng mọi người đọc được tâm sự của tôi sẽ cho tôi lời khuyên bổ ích. Tôi rối trí quá...
Theo Ngoisao
Màu nỗi nhớ Anh không trách em, chỉ trách chúng mình có duyên mà không nợ...Em! Trước khi gặp em, anh là một kẻ cô đơn...chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai... không phải vì anh xấu trai, không phải vì anh không biết yêu...mà anh chưa bao giờ mở lòng để đón nhận một tình yêu nào cả. Dù bạn bè anh lần lượt...