Làm cha rồi nói
‘ Làm cha’ là một hình thức… tự sướng, có cảm giác mình nói gì cũng đúng, những người nói ngược ý mình là những người xấu bụng, thấy không được như mình nên tức tối, đố kị.
Ông bà xưa có câu “nói ngoa làm cha mà nói”, ý là khi làm cha, làm người chủ nhà thì có quyền “nổ” một chút, “văng” một chút, vì có nói sai cũng đâu ai dám cãi.
“Khi qua rồi ai cũng dễ nói khôn” là trường hợp của Liên, năm cuối đại học, người yêu dẫn Liên về ra mắt nhưng sau đó “lặn một hơi không sủi tăm”, qua nhiều dò hỏi Liên mới biết cha mẹ người yêu chê cô gò má cao, mắt trắng cằm nhọn có tướng “sát chồng”. Không chỉ anh người yêu đầu, khi ra trường Liên còn yêu mấy anh nữa nhưng Liên luôn bị “out” ngay ngưỡng cửa ra mắt. T.uổi ba mươi đã đến lúc nào, dù có hai bằng đại học, siêng chơi, chịu chi nhưng Liên vẫn thui thủi một mình. Đến nỗi bạn bè cưới cô không dám đến, bạn bè tổ chức đầy tháng con cô cũng khất vì ngại ánh mắt thiên hạ và câu hỏi thăm “khi nào lấy chồng?”
Rồi cô gặp anh, gọi là anh vậy chứ anh còn nhiều hơn bố cô ba t.uổi, lại là người nước ngoài. Anh là chuyên gia, đã qua hai đời vợ, con sáu đứa đã qua mười tám và hiện đang ở một mình. Gặp dịp thì chơi, và thành góp gạo thổi cơm chung. Cứ bình yên thế nếu một ngày Liên không ngộ tưởng ‘làm cha’.
Bố mẹ là người cổ hủ, bảo kiểu gì cũng phải cưới hoặc “giải quyết”. Tất nhiên mọi người chọn phương án đầu, vì Liên còn trẻ trung gì. Cả nhà cũng thẳng thắn nhìn nhận là Liên không “có cửa” với trai Việt, thì lấy Tây kiếm đứa con hủ hỉ t.uổi già.
Ảnh: Internet
Con rể già với bố vợ trẻ phát sinh nhiều yêu cầu cùng ngôn ngữ bất đồng khiến đám cưới mang không khí sượng như cơm nấu bị sống. Tiệc vừa tan, họ nhà gái ra thẳng bến xe sau khi dặn con gái “khi tao còn sống đừng mang nó về nhà!”. Ở quê miệng lưỡi thiên hạ kinh lắm, Liên lại có bằng cấp, thu nhập khá, nay Liên vác ông chồng già về chắc cả họ đeo mo vào mặt.
Cũng may bầu bì nôn nghén rồi sinh đẻ Liên đều có chồng già chăm sóc, ông chồng Tây cũng thoáng và khá giả, cuối tuần nhà ba người lại đi đây đi đó đổi gió. Bạn bè lúc này lại xúm vào khen Liên “có mắt chọn chồng”, Liên nhìn đám bạn bằng t.uổi mà đứa thì hom hem gầy yếu vì bệnh tật, đứa thì đang rối vì chồng bồ bịch, cười cười: “Ai bảo ham lấy chồng sớm, mấy ông người Việt có ông nào biết làm chồng?”. Sẵn đang ức chồng, đám bạn Liên ùa lên công nhận, và Liên cho rằng mình thật “tinh mắt” và “cao tay”. Chồng muộn thì sao, chồng già thì sao, ai cười ở phút cuối mới là người chiến thắng.
Video đang HOT
Cho đến một ngày khi Liên đang khoe “vợ chồng tớ…” thì có cô bạn thủng thỉnh xen vào: “Vợ chồng cậu khi về thăm quê đã được ra sân chưa? Tớ nghe nói taxi đậu tận hiên cho vợ chồng cậu vào nhà, và ghé tận cửa chở vợ chồng cậu đi? Vợ chồng cậu tốt đẹp thế sao bố mẹ cậu không dám khoe con gái con rể với hàng xóm láng giềng?”
Khỏi nói cũng biết khi ấy mặt Liên có những màu gì.
Ông chú tôi thì khác, hết cấp Hai chú bỏ học do nhà nghèo, được một người bà con có tiệm hàn sắt nhận vào làm. Ban đầu chú phụ việc, sau học nghề, vừa đủ t.uổi là xin làm công nhân. Chú qua không ít các lớp dạy nghề, thêm khéo tay nên tiến khá nhanh thành thợ chính, rồi thợ bậc cao trong nhà máy. Chú còn mở một cửa tiệm nhỏ nên kinh tế ngày càng khá.
Vừa rồi về họp họ bàn tính việc xây lại nhà thờ, chú không nói không rằng rút ngay hai chục triệu ra góp, bảo cứ làm đi, thiếu chú lo.
Ảnh: Internet
Trong bữa tiệc mấy ông bác bàn tính chuyện lo cho đám trẻ học đại học, chú gạt phắt: “Đại với chả tiểu làm gì? Như em có chữ nào đâu mà vẫn xông xênh!” Rồi chú hể hả kể thành tích của chú, bao năm đạt danh hiệu bàn tay vàng, bao năm được lao động tiên tiến, nhiều người “trải thảm đỏ” mà còn không thèm, chữ nghĩa cho lắm đòi làm ông nọ bà kia mà chả có tí thực tiễn nào.
Bác Cả thấy chú nói hăng quá mới nhẹ kéo áo bảo chú ngồi xuống, các cháu đang khí thế cố gắng, chú lại xổ toẹt thế là không được, làm mất tinh thần của các cháu. Có thể khi ra trường lương chúng không bằng lương công nhân nhưng dù sao có chữ vẫn hay hơn, học hành giúp người ta có kiến thức, tri thức cùng lễ giáo. Những thứ đó mới làm nên con người chứ không phải t.iền.
Người ta thấy chú im lặng, bớt vung tay vung chân hẳn, sáng hôm sau chú xin phép đi sớm với lý do về xem hàng họ thế nào. Sắp hưu rồi mà chú đâu đã nhàn, dù là thợ bậc cao nhưng vẫn là thợ. Giá chú được học hành tới nơi tới chốn, thêm kinh nghiệm thực tế cộng những khóa học thì ít nhất chú cũng làm xưởng trưởng. Ở quê người ta đâu biết việc chú làm, người ta chỉ thấy chú sạch sẽ với áo sơ mi, quần tây thẳng nếp và hào phóng với anh em con cháu. Người ta nghĩ chú thành đạt, và khổ là chú cũng tưởng thế, hay nghĩ thế, rằng mình chữ thì ít thật nhưng quyền thế và t.iền bạc không thua ai.
Cô Liên sau khi bị bạn bè “bóc mẽ”, cô không lui tới với họ nữa với ý nghĩ họ đang ghen tị, cô nói người ta “thối mồm” khi chĩa vào chuyện nhà cô. Chú tôi sau đó có đổi tính hẳn, có thể ở cơ quan chú vẫn vui miệng tếu táo “tao ngày xưa…”, nhưng khi về nhà chú ăn nói đã kiềm chế hơn.
Ảnh: Internet
“Làm cha” là một hình thức… tự sướng, có cảm giác mình nói gì cũng đúng, những người nói ngược ý mình là những người xấu bụng, thấy không được như mình nên tức tối, đố kị. Họ nghĩ mà vội quên ngày mình mới là thợ học việc, quên đi những bước dò dẫm ban đầu sai lên sai xuống, quên đi những ê chề ngày cũ, họ chỉ vung vẩy khoe những thành công ở hiện tại khiến người nghe tưởng họ một bước đã chạm thành công. Nào ai biết ngày mai sẽ ra sao, sẽ là rừng hoa hay cái máng lợn cũ?
Nên chăng “khiêm tốn mấy cũng chưa đủ, tự kiêu một chút cũng là nhiều?”
Theo Báo Phụ Nữ
L.y h.ôn – đ.au đ.ớn nhất là trẻ thơ
Nếu một ngày nào đó, những người làm cha, làm mẹ vô tình thấy cuốn nhật ký của con viết về sự chia ly, thì đấy là lúc đ.ứa t.rẻ đang chịu sự đau khổ hơn bố mẹ chúng gấp vạn lần.
Trẻ con chịu đau khổ nhiều nhất khi cha mẹ sống không hòa thuận. (Ảnh minh họa).
Một lần lướt Facebook, tôi vô tình thấy bức ảnh chụp lại lời nguyện cầu của một đ.ứa t.rẻ được treo trên cây nguyện ước trong dịp năm mới. Đọc những dòng chữ "Con ước bố mẹ sẽ trở về với nhau", bỗng dưng tôi lặng đi, cảm giác mất mát, nghẹn ngào chiếm trọn trái tim.
Nhìn nét chữ thơ ngây chắc hẳn đứa nhỏ chỉ học lớp 2, lớp 3, tầm t.uổi con mình. Nghĩ lại, nếu như không thử cố gắng lần nữa, chắc Tít nhà tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Hôn nhân là kết quả viên mãn của tình yêu, vì thế mà người ta thường gọi là Happy Ending. Tất thảy mọi ông bố, bà mẹ, bước vào cuộc hôn nhân đều mong muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc cho những đứa con.
Nhưng cuộc sống có những lúc cơm chẳng ngọt, canh chẳng lành, mâu thuẫn xuất hiện, nếu không được giải quyết, người ta sẽ dần dần cách xa nhau. Có quá nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì vợ chồng không hợp, vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Thiết nghĩ, nếu tìm được tiếng nói chung, chắc không có kết cục như vậy.
Tục ngữ có câu "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm", vì lẽ đó, người phụ nữ luôn đóng vai trò quan trọng trong xây dựng hạnh phúc gia đình.
Suy xét cho cùng, "tổ ấm trọn vẹn", "gia đình êm ấm" chính là bước đệm quan trọng góp phần không nhỏ vào thành công trong sự nghiệp của những đức lang quân. Đúng như câu nói "Đằng sau sự thành công của đàn ông luôn có bóng dáng người phụ nữ", tôi đã nghiệm ra điều đó.
Có những giai đoạn, gia đình tôi lục đục và chỉ một chút nữa là đẩy mối quan hệ vợ chồng sang người dưng. Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, con tôi lại lùi sâu vào một góc tối, nó không nói không rằng, lùi lũi như một cái bóng. Đến một ngày, tôi phát hiện ra những mẩu giấy vụn trong thùng rác với dòng chữ "con mong bố mẹ hãy yêu thương nhau". Tôi chợt khóc, tôi đã quá ích kỷ với chính gia đình của mình.
Cũng may hồi đó, nếu không nhận được những lời , tâm sự, góp ý chân thành từ những người bạn đã từng trải thì có lẽ chúng tôi đã để lại vết thương âm ỉ trong lòng con.
Nhờ những tiếng cười của con nhỏ, nhờ câu nói "con muốn bố mẹ hạnh phúc bên nhau" mà tôi đã giữ lửa cuộc sống hôn nhân, cuộc sống ngập tràn tiếng cười.
Theo Nguoiduatin
Vợ sanh con, tự nuôi con vì chồng bận trả nợ cho bố Chồng đi làm biền biệt, không thấy gửi t.iền về phụ nuôi con nên tôi hỏi. Anh bảo, t.iền lương của anh vừa chi tiêu cá nhân vừa phải trả nợ cho bố. Vợ chồng tôi bằng t.uổi nhau, cùng học ở một trường cao đẳng. Sau khi ra trường, chúng tôi làm đám cưới. Anh được một người họ hàng xin việc...