Lại một đêm nữa em rất nhớ anh
Nhớ – nỗi nhớ cứ cồn cào da diết, triền miên trong em. Càng cố kìm nén và ép buộc trái tim quên anh bao nhiêu em càng nhớ và đau bấy nhiêu.
Càng cố kìm nén và ép trái tim phải quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Cứ đêm về em lại nghĩ đến anh- người con trai với em rất đặc biệt. Anh đặc biệt như một món quà thời thơ bé được ai đó dành tặng, em cứ giữ khư khư mãi chẳng chịu buông.
Em muốn được gặp anh, được nhắn tin kể lể nhiều chuyện đôi khi rất đời thường, nhưng cầm điện thoại trên tay em không biết nhắn gì và bắt đầu từ đâu nên lại thôi. Đành lặng im và dặn lòng kìm nén cảm xúc đang là chuỗi hỗn độn trong em.
Tự bao giờ em áp đặt cho mình lối nghĩ là phải quên anh, thôi nhớ nhung, thôi nghĩ suy về anh. Nhưng để có thể coi mọi chuyện đã qua như cơn gió trên đường đời thì em không tài nào làm được.
Nhớ – nỗi nhớ cứ cồn cào da diết, triền miên trong em. Càng cố kìm nén và ép buộc trái tim quên anh bao nhiêu em càng nhớ và đau bấy nhiêu. Đau. Ừ! Lần đầu tiên trong đời em cảm nhận được thứ cảm giác đó như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mềm yếu vỡ vụn.
Phải chăng đó cũng là lần đầu tiên em nếm vị mặn chát của nước mắt lâu và nhiều đến vậy?
Video đang HOT
Mọi chuyện xảy ra với em cứ như một giấc mơ mà nói đúng hơn là cơn ác mộng- cơn ác mộng kinh hoàng mà dù em cố gượng dậy choàng tỉnh nhưng không thực hiện được.
Đặt dấu chấm hết cho cuộc tình vẫn còn đang viết dở, em thấy khó khăn vô vàn.
Em những tưởng mình rất mạnh mẽ có thể đủ sức vượt qua mọi thứ. Nhưng so với nỗi đau, nỗi vất vả cùng cực trước kia mà em đã trải qua không rơi một giọt nước mắt nào thì chuyện này như cú ngã đau đớn khiến em không đủ sức để đứng lên.
Phía sau mỗi con người là một gia đình, một tổ ấm yêu thương là bến đỗ để có thể trở về lúc rối lòng, vấp ngã còn phía sau em là mái ấm thiếu thốn tình thương là gia đình với chuỗi ngày ảm đạm, buồn bã.
Em sinh ra ở miền quê đầy nắng, cát và con người tất bật với ghe thuyền vật lộn với sóng gió mãi không đủ ăn, cuộc sống đã khó lại càng khó hơn khi mẹ phải nuôi 6 miệng ăn và thêm người ba đau ốm liên miên.
Là người chị cả em gánh vác trên vai một trách nhiệm nặng nề. Công việc thường nhật của cô bé mới lớn là một buổi đi học một buổi phụ mẹ và trông nom em, có khi còn đi biển bán cá, xẻ cá kiếm tiền đỡ đần phần nào chi tiêu gia đình.
Nhiều lúc tủi thân nước mắt lăn dài trên má nhưng em không biết thủ thỉ với ai. Từ khi nhận được lời yêu của anh, anh cho em niềm vui, sự quan tâm đặc biệt em đã coi anh là tất cả với mình.
Em có thể vững tin bước về phía trước dẫu là chông gai, bão táp vì nhìn lại phía sau luôn có nụ cười trìu mến và sự động viên của anh. Thế mà giờ đây anh lại nói chia tay dù nhẹ nhàng lắm nhưng anh có biết từng lời của anh như những nhát dao đâm xuyên qua tim em không chút tình.
Cơn mưa đầu đông em đạp xe vượt đoạn đường dài lên gặp anh chỉ để chứng thực một điều anh có còn yêu em. Và khi đối diện trước sự thật đau lòng khiến em suy sụp hoàn toàn.
Tình yêu không thể ép buộc. Níu kéo bàn tay đã muốn buông thì có lẽ là điều không nên. Dặn lòng suy nghĩ thế nhưng cơn đau vẫn quay quắt quằn quại. Thế là cái chỗ dựa tinh thần cuối cùng cũng rời xa em. Chuỗi ngày sắp tới với em có lẽ sẽ rất khó khăn để từ bỏ thói quen, học cách quên và sống nghị lực vì phía sau không còn một vòng tay nào nâng đỡ.
Thời gian sẽ là lớp bụi giúp em phủ mờ đi tất cả. Em không trách, cũng không oán anh chỉ thầm cảm ơn vì đem lại cho em khoảng thời gian hẳn là đẹp nhất cuộc đời. Em sẽ không vứt bỏ kỉ niệm đẹp đẽ đó mà ngược lại sẽ gói ghém cẩn thận và cất giữ một ngăn nào đó trái tim như món quà tình yêu đầu đời.
Theo Guu
Anh ấy thường xuyên đi 'tìm gái' ngay cả khi còn yêu em
Không biết có phải do em suy nghĩ hẹp hòi hay không nhưng khi biết quá khứ anh ấy đã từng "bóc bánh trả tiền" em lại thấy rất buồn.
Em năm nay 25 tuổi, em mới lấy chồng được 4 tháng. Có thể nói chúng em cưới nhau về rồi mới yêu. Chúng em cũng có thời gian gọi là hẹn hò nhưng vì một người Bắc, một người Nam nên chúng em không có nhiều thời gian dành cho nhau. Đến khi lấy nhau em mới phát hiện ra quá khứ của chồng.
Anh ấy từng yêu nhiều người và có quan hệ với họ. Điều đó em không bận tâm vì em cũng từng yêu vài người trước khi đến với anh ấy. Chồng em năm nay 33 tuổi, là một người đàn ông trưởng thành và từng trải. Không biết có phải do em suy nghĩ hẹp hòi hay không nhưng khi biết quá khứ anh ấy đã từng "bóc bánh trả tiền" em lại thấy rất buồn.
Chồng tôi thường đi bóc bánh trả tiền...
Thời gian chúng em đang hẹn hò anh ấy cũng có đi chơi gái. Điều đó khiến em thấy buồn rất nhiều. Rồi đến khi đã là vợ chồng nhưng em với anh ấy vẫn phải xa nhau nửa tháng trước khi em chuyển vào Sài Gòn ổn định cuộc sống cùng anh.
Tình cờ em lại phát hiện tin nhắn của anh và một cô gái có vẻ như cũng là gái làng chơi. Nhưng cuộc nói chuyện giữa họ không giống một cuộc mua bán, anh ấy nói với cô ấy anh ấy chuyển công tác ra Bắc rồi không nói thêm với cô ta điều gì nữa. Khi em hỏi thì anh ấy nói bọn vớ vẩn vợ quan tâm làm gì. Nhưng em cảm thấy mình bị lừa dối, em thấy anh ấy không thành thật.
Cứ thế em bị ám ảnh, ngay cả khi hai vợ chồng gần gũi em lại nghĩ đến việc anh ấy đã quan hệ với những cô gái bán hoa kia. Em không thể thỏa mãn, chưa khi nào em thấy thỏa mãn, em luôn bị ám ảnh điều đó. Mặc dù hiện tại anh ấy rất yêu thương em, anh ấy ít nhậu nhẹt hơn trước, về nhà với vợ sớm hơn, quan tâm đến em nhiều hơn, cũng chẳng có dấu hiệu đáng nghi nào cả. Anh ấy nói với em "chuyện quá khứ hãy cho qua đi, hiện tại và tương lai anh chỉ có vợ thôi".
Em cũng cảm nhận được yêu thương từ anh ấy, nhưng vì mất niềm tin một lần nên em luôn thấy nghi ngờ, em luôn nghĩ ra những lúc anh ấy về nhà muộn hơn giờ đi làm là em lại nghĩ anh ấy đi với người con gái khác. Tất cả mọi thứ em đều nghi ngờ anh ấy.
Nhiều lúc em thấy mình giống như mắc bệnh trầm cảm vậy. Em phải làm sao để thoải mái hơn, phải làm sao để em không bị ám ảnh nữa, phải làm sao để giữ gìn hạnh phúc gia đình em đây?
Theo Nguoiduatin
Muốn đến với người cũ nhưng lại thấy có lỗi với vợ Em nói sẵn sàng bỏ tất cả chỉ để có tôi. Tôi không biết phải làm sao vì còn yêu em, nhớ nhung em nhiều, nhưng lại chẳng muốn lừa dối vợ mãi. Mấy năm trước tôi quen em trong một lần chị gái rời quê lên Sài Gòn kiếm sống, em đến chia tay và khóc rất nhiều khiến tôi khá ấn...