Lạc lối…
Ngần ấy cử chỉ âm thầm của anh đã khiến Lan chợt nhận ra chị yêu chồng biết nhường nào, nhận ra đâu là tình yêu đích thực của mình, chị phải quay về với tổ ấm thân thương trước khi quá muộn.
“Lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình?” đó là câu hỏi thường trực trong đầu Lan thời con gái. Giờ cô đã lấy chồng, cô chọn lấy người yêu mình, vì như vậy cô yên tâm sẽ không lo chồng mình “dòm ngó” người phụ nữ khác. Nhưng giờ đây, chính cô mới lại là người chạy theo hình bóng người đàn ông khác không phải là chồng mình.
Bước chân lạc lối
Hôn nhân phải xuất phát từ tình cảm của hai phía thì mới bền chặt, nhưng Lan lại chọn lấy người chồng mà tình cảm chỉ có từ một phía, để rồi khi có con, tình cảm của cô dành cho chồng không sâu đậm hơn mà ngày càng phai nhạt đi.
Chồng cô yêu vợ con rất mực, vì điều kiện công việc nên anh thường hay phải đi công tác xa dài ngày. Bạn bè cô thường trêu “Để chồng đi xa vậy có ngày mất đấy” nhưng Lan chẳng lo lắng, bởi cô ích kỷ tin rằng anh dành tình yêu tuyệt đối cho vợ. Chỉ có trái tim cô là lại bật chợt rung động vì một người đàn ông khác.
Cô cảm thấy hạnh phúc ngập tràn mỗi khi ở bên người đó, mỗi khi nhận được điện thoại hay tin nhắn của anh ta, Lan đều cười thầm một mình vì những lời lẽ hài hước và tình cảm cháy bóng của người đàn ông đó dành cho mình. Anh ta cũng đã có vợ con đuề huề, cả Lan và người đó đều chẳng ai muốn từ bỏ gia đình riêng của mình, nhưng họ cũng lại chẳng thể rời bỏ nhau.
Chồng Lan vẫn thường xuyên gọi điện về cho vợ, trò chuyện cùng con trai. Lan cố tỏ ra vui vẻ, hỏi thăm chồng rất ân cần mỗi khi trò chuyện cùng anh, nhưng thực ra trái tim của chị lại đang hướng về người đàn ông khác. Thực lòng Lan rất dằn vặt khi lừa dối chồng, nhưng nếu không gặp người kia thì Lan “ăn không ngon, ngủ không yên”.
Bước chân lầm lối của Lan vẫn quẩn quanh mãi không thể bước ra khỏi vùng tăm tối mà chị tự tạo ra. (ảnh minh họa)
- Em rảnh không? Mình ra chỗ mọi khi gặp nhau nhé!
Video đang HOT
Nhận được những dòng tin nhắn ấy là Lan lại không thể cưỡng lại bước chân của mình, chị lại chạy đến với anh ta, quên hết tất cả.
Bước chân lầm lối của Lan vẫn quẩn quanh mãi không thể bước ra khỏi vùng tăm tối mà chị tự tạo ra. Chị đã đọc bao câu chuyện trên sách báo về những mối tình vụng trộm, ngang trái, chứng kiến cũng không ít cảnh tan cửa nát nhà, nhưng chị lại không thể thoát ra khỏi nó.
Tỉnh giấc
Chị bị ốm, sốt nằm mê man mấy ngày. Anh vội vã xin phép nghỉ làm về bên chị, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ cho vợ, đưa đón con đi học. Anh vẫn vậy, kiệm lời, chỉ biết ân cần chăm sóc chị chứ không biết dùng những lời lẽ ngọt ngào như “người tình bí mật” của chị nhưng tình yêu anh dành cho chị thì hẳn người vợ nào cũng mong ước.
- Anh ngủ đi, em không sao đâu!
Lan tỉnh giấc nửa đêm khi thấy một bàn tay ấm nóng đặt lên trán mình, anh vẫn thức, đôi mắt anh nhìn chị dịu dàng biết bao. Ngần ấy cử chỉ âm thầm của anh đã khiến Lan chợt nhận ra chị yêu chồng biết nhường nào, nhận ra đâu là tình yêu đích thực của mình, chị phải quay về với tổ ấm thân thương trước khi quá muộn.
“Người tình bí mật” của chị sau vài ngày lặn mất tăm đã tìm đến chị, dùng những lời xin lỗi tha thiết nhất để giải thích cho sự biến mất đột ngột của anh ta trong mấy ngày vừa qua.
Anh ta đâu biết rằng chị đã “tỉnh giấc” , đã nhận ra đâu là lối đi đúng đắn nhất cho mình, chị không cho phép mình phạm sai lầm nữa. Chị tự nhủ thầm “Tạm biệt anh, mối tình lầm lỗi”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh ở đâu?
Nhân được tin dữ, vội vã lên một chiếc xe ôm, vừa đi cô vừa khóc như mưa. Tới nơi, mọi thứ đã quá muộn... Anh đã rời xa cô mãi mãi.
Ôm trên tay bó hoa toàn màu trắng, cô bước từng bước chậm rãi về phía con đường mòn lát gạch đỏ."Trời đẹp quá... cũng giống như ngày hôm ấy." - Cô thì thầm với cơn gió vừa vờn trên mái tóc mình. Ký ức như một cuốn phim, cứ chầm chậm tua trong đầu cô.
- Này cô bé, sao lại đi bộ ngoài đường giữa trưa nắng thế? Cô ở đâu, có muốn đi nhờ xe không nào?
- Dạ thôi... cảm ơn anh ạ!
- Sợ tôi lấy tiền xe ôm à? Hay là... cô sợ bị tôi bắt cóc? Trời hôm nay 38 độ đấy.
- Vậy... vậy... anh cho em đi nhờ một đoạn với, điện thoại em hết pin nên không gọi người nhà ra đón được, trưa nắng quá, chẳng có chiếc xe ôm nào hết ạ.
Và thế là chàng trai đưa người con gái xa lạ về tới tận cổng nhà với lý do "cũng tiện đường về nhà anh mà". Những ngày sau đó, thỉnh thoảng anh lại ghé qua nhà cô chơi, vì anh biết cô đi học xa nhưng cuối tuần nào cũng về nhà với bố mẹ. Cô và anh đã quen nhau như thế.
Sau này khi trở thành người yêu của nhau rồi cô mới biết thì ra nhà anh không phải tiện đường với nhà cô."Chẳng qua là hôm đó nhìn em tội nghiệp quá nên anh mới đưa về thôi", mỗi lần nghe anh nói vậy cô lại phá lên cười rồi ngúng nguẩy: "Không đúng. Tại anh không cầm được lòng trước vẻ "quyến rũ" của em đấy chứ. Lúc ấy chắc chắn anh bị trúng tiếng sét ái tình rồi". Nói xong cô lại ôm bụng cười, để mặc anh cứ ngồi ngây ra. Anh yêu lắm cái cách cô cười: vô tư, thoải mái mà rất tự nhiên. Cũng vì thế nên anh đặt cho cô cái biệt danh là "toét", để luôn luôn nhớ đến cái nụ cười toe toét của cô.
Lúc bắt đầu yêu nhau cô đang là sinh viên năm thứ ba của đại học ngoại ngữ, còn anh thì đã là một thầy giáo trẻ của trường trung học. Hầu như cuối tuần nào cô cũng bắt ô tô về nhà, mỗi lần xuống xe cô luôn thấy anh đã đứng đợi sẵn ở đó, với một nụ cười thường trực trên môi. Anh chở cô về, đưa cô đi qua những hàng cây xanh mướt lá hai bên đường, bỗng nhiên cô thấy lòng bình yên đến lạ. Cô yêu cái cảm giác được ngồi phía sau xe và ôm anh thật chặt:"Như thế này anh sẽ chẳng chạy nổi đâu". Anh cười hiền: "Anh không chạy, anh đứng yên cho em trói đó". Ngồi phía sau xe, có một kẻ mỉm cười mãn nguyện.
- Sau này nhà của chúng mình sẽ trồng thật nhiều cây em nhé, cả hoa nữa, những loài hoa màu trắng, giống như thế này này... đẹp quá!
- Vâng, thật nhiều cây, nhưng mà... là cây ăn quả cơ.
- Ha ha! Lộ cái bản chất hay ăn nhé!
- Kệ em !
Những câu chuyện của anh và cô là thế, không đầu mà cũng chẳng có cuối. Kiểu như cứ bất chợt một ý nghĩ nào đó nảy ra trong đầu là ngay lập tức đem ra chia sẻ với người kia ấy.
Cô thích chí cười ngặt ngẽo môi khi anh pha trò. Ôm cô vào lòng, anh khẽ hôn lên cái trán dô bướng bỉnh của cô: "Đúng là toét mà".
Hơn một năm kể từ ngày hai đứa yêu nhau, cô bây giờ đã là sinh viên năm cuối. Một ngày thứ sáu đẹp trời, học xong cô lại bắt xe về nhà. Nhưng lần này, ánh mắt cô cứ mãi tìm kiếm hai bên đường mà chẳng thấy anh đâu. Sốt ruột sau một lúc đứng đợi, cô móc điện thoại gọi cho anh. Từng hồi chuông đổ dài, thật dài càng làm cô thêm lo lắng. Cuối cùng cũng có người nhấc máy, không phải là anh: "A lô! Chị có phải người nhà của anh này không, anh ấy đang cấp cứu trong bệnh viện tỉnh. Hình như là sang đường vội quá nên bị một chiếc xe tải đâm phải...".
Mắt cô nhòe đi, tai ù lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Vội vã lên một chiếc xe ôm, vừa đi cô vừa khóc như mưa. Tới nơi, mọi thứ đã quá muộn...
Năm sau, vào đúng ngày giỗ của anh, có một người con gái ôm bó hoa màu trắng - màu hoa mà anh thích nhất đến cắm trước mộ. "Phải chi anh đừng thích hoa màu trắng - màu của tang thương, phải chi hôm đó em không về, phải chi anh đừng đi đón em...". Nước mắt lăn dài trên má, cô nói không ra lời:"Tại em, tại em về nên hôm đó sau khi dạy xong anh mới phải vội vội vàng vàng để đi đón em. Ngốc ơi, cứ để em đứng đợi một chút thì có sao đâu chứ...". Ngồi sụp xuống cạnh mộ, đưa tay lên chạm vào bức ảnh người yêu, cô nghẹn ngào: "Anh ơi! Anh ở đâu?".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chôn vùi quá khứ, em bắt đầu sống những ngày không anh! Em sẽ chôn vùi quá khứ và sẽ bắt đầu lại từ đầu, em biết đã quá muộn với em nhưng em sẽ cố gắng để em và anh có thể bắt đầu lại cuộc sống mà không có nhau nữa! Trước đây em tự tin rằng: "Nếu có một ngày... thì người nói lời chia tay trước là em chứ không phải...