Lá thư cuối em viết cho những ngày tháng ấy
Có lẽ với anh giờ em đã là người cũ, cũng có lẽ anh đổi tên em trong danh bạ thành tên bình thường rồi. Khung hình em làm anh còn treo không, còn em thì mọi thứ đến giây phút này em vẫn để y nguyên như vậy. Để nhắc em cũng đã từng có một tình yêu.
Cũng đã khá lâu rồi, cũng đã một năm rưỡi từ ngày đó. Tất cả mọi thứ, từng kỉ niệm với em vẫn như chỉ mới đó, em nhớ rất rõ từng chút một. Ngày đầu mình hẹn nhau nhưng anh cũng không phải người tới đón em, cũng đi nhờ em em qua chỗ anh làm. Cũng không hiểu sao lúc đó nhìn thấy mà lại dám gọi anh, tại anh bảo đã biết ai đâu sao lại gọi thế.
Thật ra là biết chứ cũng kết bạn từ tháng 11/2013 gì đó thì phải, cũng nhìn ảnh đại diện và thấy đẹp trai rồi mà. Xui khiến thế nào mà lại quen nhau nhỉ. Hà nội đúng là bé mà.
Em nhớ ngày hôm đó em thật không tự tin lắm vì mặt nhiều trứng cá với lại cũng chả phải xinh xắn lắm. Rồi đến lúc nắm tay trong quán cà phê gì đó em chẳng nhớ được tên. Cứ thế em tưởng anh thích em rồi cơ. Thời gian mới bắt đầu đó, em nhớ nhất khi anh nhắn tin bảo em là anh rất xúc động khi thấy những hành động nhỏ của em làm cho anh. Em vốn ân cần như vậy nên khi anh nói ra em thật sự là ngạc nhiên lắm.
Quay đi quay lại em tưởng vì em sắp đi học xa tận 4 năm nên anh đã đổi ý và không liên lạc với em nữa, em cũng đã hụt hẫng không hiểu tại sao lại thay đổi nhanh như vậy. Rồi bất ngờ anh lại bảo làm bạn gái anh… Em vẫn không quên cảm giác lúc đó vừa thích vừa lo và cũng bối rối. Vì sao em lại hoàn toàn tin một người em chưa biết rõ. Chính anh cũng bảo em sao em lại tin người thế nhỡ bị lừa thì sao. Ừ thì e là vậy mà. Băn khoăn liệu có nên thử yêu ai đó mặc kệ không gian khoảng cách và thời gian không? Còn nhiều câu hỏi nữa. Nhưng cuối cùng em đã nghĩ trong cuộc đời mỗi người có thể gặp rất nhiều người nhưng không phải lúc nào cũng đúng người. Nếu anh là một nửa thực sự của em mà em bỏ qua thì sao? Và rồi em là người yêu của anh từ đó. Thời gian đó đúng là em dại trai.
Em lên thành phố ở khổ sở để đi học, một cái cớ để em được gần anh để có được nhiều thời gian cho nhau hơn để trong vòng bốn tháng ngắn ngủi mình có thật nhiều kỉ niệm với nhau. Em đã rất vui vì lâu lắm rồi mới có cảm giác biết là có người đang đợi mình tan lớp mặc dù anh cũng chỉ đón em được vài lần. Còn nhớ lúc mới hẹn hò mà kiểu chưa quen gặp nhau ở ngoài nhiều vì trước là quen nhau qua facebook mà, nên ở cạnh anh em cũng thấy xấu hổ lắm.
Sinh nhật đầu tiên của em cạnh anh trời lại mưa như đúng ngày mình gặp. Anh dẫn em đi ngồi cùng bạn anh nghe người ta nói chuyện em chả hiểu vì toàn chuyện về quá khứ của anh, em chẳng hề biết tẹo nào. Cũng hơi chán vì không được lãng mạn cho lắm. Nhưng rồi khi chở em về trời mưa rất to, em chui rúc trong cùng một áo mưa với anh, anh nắm tay em bảo em là anh chở đi vòng quanh hà nội nhé. Thật sự lúc đó em thấy hạnh phúc. Kể từ đó, em cũng để ý rằng chả mấy khi đi cùng nhau anh nắm tay em như những gì người khác từng làm. Không giải thích được.
Rồi sau thế nào nhỉ là đủ các kiểu hẹn hò như mọi người: đi ăn, đi uống nước hay xem phim các thứ. Đặc biệt là những ngày anh đi làm tan lúc 10 giờ thì hôm nào cũng 10 giờ 21 phút anh có mặt trước cổng và gọi em xuống ngồi yên xe nói chuyện làm mồi cho muỗi ăn. Cứ thế mấy tháng trời.
Người ta bảo tình đẹp nhất là thời gian đầu cái gì cũng màu hồng hết. Nhưng cũng có cãi nhau. Và lần đầu cãi nhau anh gửi cho em một bài rap đến giờ em vẫn nhớ nội dung. Em không biết anh gửi nó cho bao nhiêu cô rồi nhưng khi đó em chỉ biết vui và nhìn vào gương thôi. Anh là một thằng con trai ngại đi lại nhất mà cũng chịu chở em về Bắc Giang để ăn món kem xôi – món mà anh khen hết lời với mì màu cái món mà em không biết là gì lúc đó. Trời mưa không thể to hơn, dù có áo mưa mà người vẫn ướt nhẹp cả lúc đi lẫn lúc về. Nhưng mà vui lắm kỉ niệm đầu tiên đi về quê bạn trai chỉ để làm chuyện đó: ăn thử mì. Anh cũng đã từng chiều em thật. Rồi còn đi công tác mấy hôm mà cảm giác nhớ nhau gần chết, kiểu không thể chịu được. Trước khi đi em dặn đủ các kiểu. Nghĩ lại vẫn vui, vẫn thật sự cảm nhận được cảm giác ấy.
Video đang HOT
Nhưng rồi ngày ấy cũng gần tới, em rục rịch chuẩn bị đồ về nhà vì em sắp bay. Trước đó một tuần, mình đi cùng nhau mà chả nói gì. Chưa bao giờ em thấy anh như vậy trong suốt hơn bốn tháng quen nhau. Anh luôn vui. Hỏi ra thì vì anh buồn chuyện em sắp đi. Mắt còn đỏ hoe vì khóc nữa. Anh đưa đi hết ăn cái này cái kia vì em cố tình trêu em về rồi đi luôn không lên nữa đâu. Em xin lỗi nhé vì đã lừa anh lần đó. Ngồi xe cùng nhau mà anh chỉ bảo ở trong túi quần có đồng hồ anh mua bằng tiền lương đầu tiên kiếm được. Anh định sẽ tặng cho vợ anh. Tặng em coi như quà trước khi em đi học. Em chỉ muốn khóc khi nghe đến đấy. Và em cũng sao quên được hôm cuối ở nhà anh trước khi em về em ôm anh và hai đứa khóc. Lúc đó, em chỉ muốn anh không đi làm cứ đứng đó với em, cứ như vậy thôi. Anh khóc em khóc nhưng lòng vui lắm lắm vì em biết anh của lúc đó với em là thật lòng.
Thật sự anh là người đầu tiên em chính thức giới thiệu với cả nhà là bạn trai, em cũng rất vui vì anh về nhà em, ra mắt mẹ mặc dù em thì ở bên này. Nghĩ lại thì mấy người sẽ làm chuyện đó chứ. Anh là số 1, số 2 chưa có đâu. Em cũng vui vì mẹ anh quý em, em cứ sợ lần đầu gặp em làm gì sai nhưng ai ngờ mẹ quý anh nên quý cả em. Còn hỏi em thích ăn gì để bác nấu cho nữa. Cho đến khi em đi học thi thoảng facetime với nhau có mẹ anh ở đấy, bác cũng quan tâm động viên như con. Em thật sự quý mẹ anh. Mình còn cùng nhau ở viện trông bà anh nữa. Nếu kể ra chỉ vài tháng ngắn ngủi ở Việt Nam mà em với anh làm được nhiều chuyện với nhau thật đấy. Cảm giác gì đó rất thân quen như biết nhau lâu rồi nhỉ.
Nhưng kể từ khi bắt đầu cái gọi là yêu xa, hay nói toẹt ra là yêu qua điện thoại thì mọi chuyện hình như đã bị ảnh hưởng rất nhiều nhỉ. Mới đầu là lệch giờ, tiếp đó là tính tình thay đổi, là cảm giác chán nản, hụt hẫng, nhớ nhung. Đi được có tháng mà đã viết thư đòi bỏ nhau rồi cơ mà. Dĩ nhiên đứa đó là em vì em trẻ con còn đang phát triển mà. Rồi sau đó cũng đủ các kiểu nghi ngờ, bực bội, áp lực,… Mình vẫn bước qua hết để đi cùng nhau tới tận mấy hôm trước. Vì anh đã chả viết là: anh không muốn mình chỉ là người đi ngang qua đời nhau còn gì. Em sẽ không kể về những gì em làm để giữ tình yêu này vì anh là người hiểu hết. Chỉ là nếu bình yên thì tình cảm sẽ nhạt nhoà và không thể sâu sắc hay hiểu nhau được. Nên cho dù anh có nói lí do để dừng lại là do cách cư xử của em đi chăng nữa thì có quay lại em cũng sẽ vẫn như vậy. Vẫn ghen, nghĩ lung tung, lo lắng, nhớ nhung, ích kỉ, nóng nảy. Vẫn là em, con người mà anh đã từng bảo anh sẽ chấp nhận yêu dù em có xấu như thế nào đi nữa. Người mà anh hứa chỉ cần em yêu anh và không nói chia tay anh thì anh không bao giờ là người nói trước.
Nơi đâu bán bình yên? Cần một khoảng lặng giữa những bộn bề cuộc sống
Anh biết và hiểu em khá nhiều ngay từ đầu anh biết em có điểm xấu và có điểm tốt. Anh nhìn nhận cái tốt mà đã yêu em. Em cũng vậy. Dù em có so sánh hay cằn nhằn thì trong đầu em luôn nghĩ chỉ cần ở cạnh anh, em sẽ vui và không bao giờ bị lừa dối, cái làm em hạnh phúc. Người mà nói anh phải nói thật mấy ngày qua, anh bận nhiều cái cũng không nhớ em giờ ít lắm. Em yêu anh trước là bằng mắt vì nụ cười vì khuôn mặt ấy, rồi lâu dần vì anh tình cảm biết trước sau, biết cư xử, quan tâm mọi người xung quanh.Anh gần chuẩn đấy.
Ngày hôm qua từ lúc đọc tin nhắn của anh xong em đã khóc đến tận sáng mới thiếp đi. Kể anh biết để anh biết em đã yêu anh nhiều như nào và em đã buồn như nào. Ai bảo em đen, chứ đỏ thì mình đã được hạnh phúc rồi. Chỉ trách đúng người mà không đúng thời điểm anh nhỉ. Cũng chỉ trách khoảng cách xa quá em không thể chạy đến tìm anh để nói cho rõ ràng điều em nghĩ được. Viết ra nhiều khi ý diễn đạt bị sai gây hiểu lầm nhiều chứ. Em đã cố chứng tỏ yêu thì xa cũng gần, chỉ cần lí trí gần nhau như anh nói mà sao không được nhỉ. Liệu rằng có tồn tại thứ tình cảm ấy. Cái mà để có được kết quả con người ta buộc phải đánh đổi bằng sự gò bó bản thân, co hẹp các mối quan hệ để hướng về một nơi mà ai đó cũng đang hi sinh cơ hội của họ để chờ mình. Yêu để vui mà yêu xa lại là sự hi sinh vậy anh nhỉ. Có lẽ với anh giờ em đã là người cũ, cũng có lẽ anh đổi tên em trong danh bạ thành tên bình thường rồi. Khung hình em làm anh còn treo không, còn em thì mọi thứ đến giây phút này em vẫn để y nguyên như vậy. Đây sẽ là lần cuối cùng em viết nên những dòng này để gửi tới anh, coi như là lá thư cuối để nhắc em cũng đã từng có một tình yêu.
Theo Blogtamsu
Bức thư nghiệt ngã con trai gửi mẹ sau 2 năm theo bố
"Mẹ ơi, con theo bố vì muốn bớt gánh nặng cho mẹ. Nhất định khi lớn lên, có thể tự kiếm tiền, con sẽ mua nhà và đón mẹ lên ở cùng con".
Chị lấy anh khi cả hai không có gì trong tay, gia đình hai bên đều nghèo. Vợ chồng chỉ trông vào mấy sào đất cấy hái, nuôi trồng để sống qua ngày. Nghèo đói cứ bám riết lấy ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ.
2 năm sau khi cưới, đứa con trai chào đời, cuộc sống của anh chị càng khó khăn bội phần. Nhiều khi con đói quá, chị cũng vì đói mà không đủ sữa cho con bú, thằng bé khóc ngặt cả đêm. Chị đành đi vay bơ gạo về nấu chắt lấy nước cho con uống.
Ngôi nhà mái lá ướt sũng khi mưa xuống, trưa nắng, mẹ con chị mồ hôi nhễ nhại không ngủ nổi khi nắng chiếu rọi như đứng ngoài trời. Khổ quá, anh chị bàn với nhau để anh lên thành phố kiếm việc, kiếm tiền gửi về cho mẹ con bớt khổ.
Hai tháng đầu, chưa có việc làm ổn định, chị đành đi nhặt từng củ khoai, củ lạc về nấu để mẹ con sống qua ngày. Sau đó, anh được nhận vào làm bảo vệ cho một nhà hàng, lương không cao nhưng nhờ chắt bóp, tiết kiệm, số tiền gửi về cũng đủ cho mẹ con chị không còn phải chạy ăn từng bữa nữa.
Nhờ được bà chủ nhà hàng tin cậy, lương anh tăng đều, mẹ con chị ở nhà ngoài ăn uống cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. 2 năm sau đó cất được nhà mái ngói, không còn ủ dột, không còn nắng nôi mỗi khi trời chuyển tiết. Thằng con cũng được ăn uống đầy đủ hơn.
Chồng chị đột nhiên bặt vô âm tín khiến mẹ con chị quay cuồng trong cuộc sống mưu sinh. Ảnh minh họa.
Hạnh phúc tưởng chừng sẽ mỉm cười với gia đình nhỏ khi số tiền anh gửi về ngày một nhiều hơn, nhưng rồi đột nhiên, anh mất tích không một tin tức gì. Không còn nhận được tiền anh gửi về, anh cũng biệt vô âm tín, mẹ con chị lại trở về những ngày tháng cơ cực.
Những ngày đó, để có đủ tiền cho con đi học và ăn uống hằng ngày, chị nhận làm thuê bất cứ việc gì mà người ta mướn. Từ cày, cấy thuê đến chẻ củi. Thằng con chị thương mẹ vất vả luôn tranh thủ đi mò cua, bắt cá giúp mẹ.
Mẹ con chị cứ thế rau cháu nuôi nhau qua ngày. 6 năm sau ngày biệt tích, anh đột ngột xuất hiện với vẻ ngoài hào nhoáng khiến ai trong làng cũng ngỡ ngàng. Chiếc xe hơi bóng loáng đỗ xịch ngay đầu làng, anh mặc bộ comple đen bóng, tóc chải mượt đi cùng người vợ có phần đứng tuổi hơn ăn vận sang trọng về nhà chị.
Tiếng chó sủa liên hồi, thằng bé ríu rít chạy ra đón bố. Chị trông thấy anh và người phụ nữ lạ vào nhà mình mà không thốt nên lời.
Rót nước mời hai con người đó, anh bảo về để làm thủ tục ly hôn. 6 năm trước anh được người phụ nữ ấy, chính là bà chủ nhà hàng quan tâm cưu mang và sống chung với nhau. Giờ anh đã thay bà ta làm chủ chuỗi nhà hàng, khách sạn lớn ở thành phố. Anh muốn bỏ người vợ già nua, nghèo đói ở quê để chính thức làm chồng người đàn bà giàu sang đó.
Thằng con trai không rõ trước đó được anh hứa hẹn gì mà cười tươi, bám bố lắm. Nghe đâu người đàn bà đó không sinh được con nên anh muốn dẫn thằng bé lên sống cùng và chăm nuôi nó nên người.
Ngày ra tòa, khi được hỏi chọn sống với mẹ hay bố, thằng bé đã nhanh nhảu chọn sống cùng người bố giàu sang. Chị đau đớn tột cùng. Trong phút chốc chị mất cả chồng lẫn con. Đứa con chị nuôi bao năm nay có thể bỏ mẹ theo bố chỉ vì bố nó giàu sang, có nhiều tiền.
Chị muốn chết đi cho khỏi kiếp đọa đầy, đau khổ. Nhưng rồi, sau 1 tuần nằm mê man bỏ ăn, chị quyết sống để chứng kiến con chị trưởng thành rồi mới nhắm mắt ra đi được.
Lá thư nghiệt ngã con trai gửi về khiến chị nhòa trong nước mắt. Ảnh minh họa.
Sau đó, hàng tháng, có một người giấu tên gửi tiền về cho chị. Chị không rõ ai gửi cho mình, chỉ biết mỗi lần cầm chứng minh thư ra bưu điện, chị lại nhận được 15 triệu đồng và chị gửi lại vào sổ tiết kiệm. Chị không tiêu một đồng nào vì nghĩ rằng, có ai đó gửi nhầm và không phải là tiền mình kiếm ra, nhất định chị sẽ không động vào. Nếu nhỡ một ngày ai đến đòi, chị sẽ trả hết lại cho họ.
Rồi 2 năm sau, chị nhận được một lá thư cùng tấm thiếp vẽ ngọn đèn dầu bên ngoài. Ngọn đèn quen quá, đó chính là ngọn đèn chị thắp mỗi tối cho thằng bé học bài. Mở lá thư ra, từng dòng chữ con viết khiến chị nhòa nước mắt.
"Mẹ ơi, con xin lỗi vì làm người con bất hiếu của mẹ. Ngày hôm đó, con biết mẹ sẽ khóc và đau khổ lắm. Nhưng con không muốn làm gánh nặng cho mẹ nữa. Con không muốn nhìn thấy cảnh mẹ nhịn nhường cơm cho con ăn nữa.
Ngày hôm đó, con quyết định theo bố vì chỉ có bố mới có thể nuôi con ăn học. Nhất định, khi học xong đại học, kiếm được tiền rồi con sẽ mua nhà và đón mẹ lên sống cùng. Con không thể sống có đạo lý với người bố tệ bạc bỏ rơi mẹ con mình mấy năm trước được. Nhưng nhất định con sẽ bù đắp cho những ngày mẹ sống khổ, côi cút ở quê.
Số tiền hằng tháng mẹ nhận được chính là tiền bố cho con tiêu xài. Con chỉ về ăn cơm ở ngôi nhà đó chứ không tiêu vào một đồng nào. Mẹ hãy sống thật tốt và chờ ngày mẹ con mình đoàn tụ nhé.
Con trai thương yêu,"
Theo Nguoiduatin
Gã chồng giàu có ngã ngửa khi đọc thư vợ để lại trước khi bỏ đi Gã đánh rơi lá thư xuống nền đất, khuôn mặt trắng bệch ngày nào của cô hiện về trong tâm trí gã. Sự trả thù của một người phụ nữ có thể đáng sợ đến mức nào, giờ hắn biết thì đã quá muộn... Gã là một tay lắm tiền nhiều của. Cái sự lắm tiền nhiều của này có từ đời ông...