Lá thư bên mâm cơm dọn sẵn và giọt nước muộn màng của kẻ phản bội
Vĩnh lên phòng ngủ tìm Vân nhưng không có Vân ở đó. Định quay bước thì Vĩnh chợt nhìn thấy lá thư trên bàn ăn với mâm cơm được dọn sẵn. Cầm lá thư trên tay, mắt Vĩnh nhòe dần đi.
Vĩnh c.hết sững khi nghe rõ tiếng cười đùa của nhân tình với một gã nào đó. (Ảnh minh họa)
Vĩnh và Vân là bạn học cùng đại học. Từ tình bạn, họ nhanh chóng chuyển sang tình yêu và tiến tới hôn nhân sau khi ra trường. Vĩnh may mắn hơn Vân nên sớm tìm được một việc làm ưng ý với mức thu nhập khá cao. Còn Vân, may mắn không chịu mỉm cười với cô, thất bại hết lần này tới lần khác nên Vĩnh đã khuyên Vân tạm thời ở nhà chăm sóc công việc gia đình.
Tuy cuộc sống gia đình có chút thiếu thốn về vật chất nhưng Vĩnh luôn cảm thấy hạnh phúc vì Vân là người vợ hiền thục, đoan trang, dịu dàng. Ở bên Vân, Vĩnh thấy thật bình yên. Rồi Vân có thai, Vĩnh mừng tới phát khóc. Công việc của Vĩnh cũng ngày một thuận, lợi, Vĩnh được thăng chức liên tục. Chẳng mấy chốc trở thành phó giám đốc kinh doanh. Công việc cũng theo đó mà dồn lên, Vĩnh xuất hiện ở nhà ít dần.
Phần vì t.uổi tác bằng nhau, phần vì đã trải qua sinh nở cộng với sự lo lắng, vất vả nên nhìn Vân già hơn so với Vĩnh rất nhiều. Trong khi Vĩnh ngày càng trẻ trung, phong độ. Vĩnh bắt đầu ngao ngán khi phải ngắm nhìn làn da nhăn nheo nơi khóe mắt, chiếc bụng chảy xệ và nắm vào bàn tay thô ráp, nhiều vết chai của Vân.
Vĩnh bắt đầu tìm kiếm niềm vui bên ngoài. Sự lựa chọn của Vĩnh là một cô nàng trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ với t.hân h.ình b.ốc l.ửa. Vĩnh bị vẻ đẹp ấy cuốn hút, không thể rời ra được. Về tới nhà, nhìn bộ dạng luộm thuộm, lếch thếch của Vân, Vĩnh lại ngán ngẩm và tìm cớ tiếp khách hàng để ra ngoài vui vẻ với nhân tình.
Còn Vân, dù cho Vĩnh lạnh nhạt, thờ ơ, Vân vẫn hết lòng với Vĩnh. Vĩnh đi làm về muộn, Vân vẫn đợi cửa để hâm nóng lại đồ ăn cho chồng nhưng Vĩnh chẳng bao giờ động đến chúng. Quần áo, đồ đạc của Vĩnh, Vân luôn sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Bố mẹ hai bên, Vân chưa một ngày bỏ bê chăm sóc. Mọi việc, Vân đều tự nhận hết vào mình vì Vân nghĩ công việc của cô nhàn hạ hơn so với sự vất vả k.iếm t.iền bên ngoài của Vĩnh. Có lẽ Vĩnh đã quá lâu không quan tâm đến Vân nên chẳng biết dạo này Vân gầy đi nhiều, xanh xao hơn. Và thi thoảng, cầm áo của Vĩnh lên, Vân lại bật khóc vì có mùi gì đó rất lạ vương trên áo Vĩnh. Vĩnh cứ ngỡ Vân không phát hiện ra bí mật ngoại tình của mình. Cho tới một ngày…
Vĩnh tới nhà cô nhân tình bé nhỏ vào giữa giờ nghỉ trưa vì đột nhiên, Vĩnh thấy nhớ cô nàng của mình ghê gớm. Bước chân vào cửa, Vĩnh c.hết sững khi nghe rõ tiếng cười đùa của nhân tình với một gã nào đó:
Video đang HOT
- Lão bồ già của em đã chuyển t.iền cho em chưa? Anh hết t.iền tiêu rồi đấy.
- Yên tâm đi cưng, tối nay là có thôi, lão ấy hứa với em thế mà.
Đẩy cửa xông vào, Vĩnh choáng váng khi thấy cô nàng nhỏ bé của mình đang âu yếm một gã trai trẻ. Xấu hổ, nhục nhã, Vĩnh lao nhanh đi vì chẳng muốn nhìn cảnh tượng kia thêm một phút nào. Vĩnh đau đớn nhận ra rằng những lời yêu kia chỉ là giả dối, ả ta chỉ đang lợi dụng t.iền bạc của Vĩnh mà thôi. Chợt Vĩnh nhớ tới Vân. Vĩnh nhận ra rằng chỉ có Vân là tốt với Vĩnh, thật lòng yêu thương Vĩnh. Vĩnh lao nhanh về nhà tìm Vân.
Cổng nhà khóa kín khiến Vĩnh có chút ngỡ ngàng. Dùng chìa khóa sơ cua mở cửa, Vĩnh bàng hoàng khi gọi tên Vân liên tục nhưng không thấy Vân trả lời. Vĩnh bắt đầu cảm thấy lo lắng, cảm giác bất an đột ngột xâm chiếm tâm trí anh. Vĩnh lên phòng ngủ tìm Vân nhưng không có Vân ở đó. Định quay bước thì Vĩnh chợt nhìn thấy lá thư trên bàn ăn với mâm cơm được dọn sẵn. Cầm lá thư trên tay, mắt Vĩnh nhòe dần đi:
“Gửi anh, người em đã từng yêu thương bằng cả tấm lòng. Anh bây giờ đã không còn là chồng em nữa. Anh đã là của người ta từ rất lâu rồi. Em biết nhưng em chọn cho mình sự im lặng. Bởi càng cố làm ầm ĩ lên sẽ chỉ khiến cho trái tim em càng thêm đau đớn, tổn thương. Em cứ ngỡ mình có thể chịu đựng được nhưng anh ơi, nỗi đau của sự phản bội ghê gớm quá, nó vượt quá sức chịu đựng của em rồi. Xin lỗi anh, em buộc phải ra đi. Anh không cần phải bận tậm về em và con, chỉ cần anh hạnh phúc với sự lựa chọn của mình là đủ”.
Vĩnh quỳ gục xuống sàn nhà lạnh, trái tim Vĩnh như có ai đó đang đ.âm nát. Sự im lặng của Vân trong suốt thời gian qua khiến Vĩnh hối hận tột cùng. Vĩnh biết sai rồi, Vĩnh muốn tìm Vân để cầu xin sự tha thứ. Nhưng điện thoại không liên lạc được, không ai biết Vân đã đi đâu. Giứa biển người mênh mông là thế, nơi đâu để Vĩnh tìm thấy Vân.
Theo blogtamsu
Em muốn gặp anh, một lần cuối thôi có được không?
Em muốn gặp anh, một lần cuối thôi có được không? Chuyện cũ như hiện ra trước mắt, cô đưa tay gạt những giọt nước vương trên khuôn mặt,nước có vị mặn hóa ra không chỉ có mưa mà có lẫn cả nước mắt của cô.
20 t.uổi có lẽ là khoảng thời gian cô không bao giờ quên, 20 t.uổi mọi chuyện xảy ra với cô như một giấc mộng dài. (Ảnh minh họa)
20 t.uổi có lẽ là khoảng thời gian cô không bao giờ quên, 20 t.uổi mọi chuyện xảy ra với cô như một giấc mộng dài.
Ngày bác sĩ thông báo cho cô biết tình trạng của mình,những gì tồi tệ nhất có thể xảy ra với cô, cô c.hết lặng... đầu óc cô trống rỗng mọi chuyện xảy đến quá nhanh với một cô gái 20 t.uổi như cô...
Em muốn gặp anh, một lần cuối thôi có được không?
Cô đứng ngoài ban công tầng 7 của bệnh viện,khoác trên người chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, mặc gió mưa tạt vào mặt lạnh buốt,cô nhìn xuống dòng người đông đúc ngoài kia rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời xanh mà nghĩ: liệu khi mà cuộc sống cô chấm dứt ở t.uổi 20 sẽ thế nào nhỉ? Có ai còn nhớ đến một người mờ nhạt như cô không? Ai sẽ khóc cho cô, ai sẽ buồn vì cô? Ai sẽ đau lòng thay cô? Liệu có mấy người...
Từ khi cô biết sức khoẻ của mình không ổn, cô thông báo cho anh biết, chỉ hi vọng anh gặp cô, thăm cô lấy một lần trước khi quá muộn. Cô ôm hi vọng bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu, câu trả lời của anh còn khiến cô đau đớn hơn cả những nỗi đau từ cơ thể mang lại:
- Anh không muốn biết chuyện của em, xin em đừng làm phiền anh, kết thúc rồi, vậy nhé.
Phải cô đang phiền anh cô biết,chỉ là khi tâm hồn và cả thể xác của cô bất ổn cô lại nghĩ tới anh, người bỏ mặc cô để sống tự do hơn, cô nhớ anh như một thói quen, thói quen khó bỏ. Cô quên mất cô và anh đã chẳng còn là của nhau từ lâu...
Nhiều người biết đến câu chuyện của cô,người động viên cô có, an ủi cô có, cô biết có người thật tâm, có người chỉ là hờ hững, trong số đó tuyệt nhiên không có anh. Cô biết anh tàn nhẫn với cô nhưng cô vẫn hi vọng anh có thể đến thăm cô lấy một lần, không cần anh làm gì cho cô không cần anh nói thương cô chỉ cần anh có thể đứng trước mặt cô....
Em muốn gặp anh, một lần cuối thôi có được không?
Chuyện cũ như hiện ra trước mắt,cô đưa tay gạt những giọt nước vương trên khuôn mặt,nước có vị mặn hóa ra không chỉ có mưa mà có lẫn cả nước mắt của cô. Cô không biết bao lâu rồi mình không khóc, cô vẫn kiên cường chịu đựng hàng ngày nhưng là lúc này cô không chịu nổi nữa.Kiên cường bao lâu nay cô xây dựng chỉ vì một câu nói của anh mà bị phá vỡ, 1 câu nói của anh lại khiến cô trở lại cái vẻ yếu đuối bất lực xưa kia...
Em muốn gặp anh, một lần cuối thôi có được không? (Ảnh minh họa)
Em muốn gặp anh, một lần cuối thôi có được không?
Anh hình như chưa bao giờ để ý đến cô sẽ ra sao, cô sẽ thế nào khi thiếu anh....Anh chưa bao giờ bận tâm đến cô thì phải.Cô thích ăn gì, nghe thể loại nhạc nào, thích hoa gì, làm gì khi rảnh rỗi... những gì có thể khiến cô vui.. anh chưa từng hỏi cô cũng, chưa từng ghi nhớ. Vậy mà,anh thích gì ghét gì thói quen của anh cái gì cô cũng bận tâm. Chỉ cần là thứ anh thích cô đều thích, chỉ cần là việc anh không thích cô liền không làm...
Thế giới nhỏ bé đơn giản của cô vốn chỉ biết tới anh, còn thế giới rộng lớn của anh lại chưa từng có cô. Cô không biết tại vì cô quá mờ nhạt hay tại anh trái tim anh quá sắt đá,chứa quá nhiều ngăn nên không dành cho cô một chỗ đứng...
Yêu anh thật sự cô rất đau lòng chia tay anh cô lại càng đau khổ, trong vô vàn nỗi đau cô lại chọn cách cứ để mình đau lòng,cô vẫn chờ đợi trong vô vọng cái ngày anh chịu gặp cô, chờ đợi hết ngày này qua ngày khác... Cô cứ cố chấp để mặc bản thân mệt mỏi... Có phải cô rất ngốc không...
Theo blogtamsu
Lá thư gửi kẻ thứ ba đáng thương Chị à, em tha thứ cho chị mặc dù chị đã phá nát cái gia đình của em nhưng, giờ đây em chẳng cần nó nữa. Bởi vì nhờ có chị mà em hiểu được cái cuộc sống độc thân nó thú vị và thoải mái đến nhường nào. Chúc chị làm trọn vai nhân tình và sống tử tế khi làm mẹ!...