Lá thư bà vợ ngu ngốc gửi đến nhân tình của chồng ai cũng nên đọc
Chị không thù hận em đã chen ngang cuộc sống của mình, hủy hoại gia đình mình, cướp đi hạnh phúc đủ đầy có cha có mẹ của con chị, nhưng chị lại thấy cảm ơn em.
ảnh minh họa
Chào em!
Chị biết khi đọc những dòng này chắc chắn em sẽ cười mỉm mà cho rằng chị ngu ngốc. Chẳng có người vợ nào trên đời, chồng cặp bồ còn đi viết thư gửi cho tình địch. Nhưng chị lại làm vậy, vốn dĩ mỗi người có một cách nghĩ và cách xử lý khác nhau, đúng không em?
Đến bây giờ chị mới viết thư cho em là vì khi biết mọi chuyện, biết em và chồng chị có tình cảm, thậm chí còn ăn nằm với nhau chị rất sốc. Lúc đó, chị ôm con bỏ đi, anh bảo chị hèn, nhưng cách giải quyết của chị là như vậy, lúc nóng giận chắc chắn ai cũng sẽ đưa ra quyết định sai lầm, chị không muốn làm để rồi ân hận.
Có thể, em đã hiểu vì sao, dù biết chuyện chị vẫn không tìm đến em. Chị có bảo anh sắp xếp để hai chị em mình gặp nhau, nhưng chắc chắn anh không làm vậy, mà có làm thì cả hai cũng đã lên kế hoạch đối phó chị cả rồi… Nhưng chắc cả hai không hiểu rõ, chị không bao giờ chọn cách đánh ghen theo kiểu chợ búa, không túm tóc, cào cấu, xé quần xé áo mà chửi bới. Vì sao ư? Vì chị không muốn biến mình thành trò cười cho thiên hạ chỉ vì một người đàn ông phản bội mình.
Em có biết, chồng chị nói gì về em không: “Nó cao như người mẫu, tận 1m7 nhưng chưa tốt nghiệp cấp 2 vì gia đình nó nghèo. Nói thật, so ra với em thì nó rất xấu, em với nó là hai hình ảnh trái ngược nhau, cả ngoại hình lẫn tâm hồn. Nó thô tục, ăn uống thô thiển, lời nói và suy nghĩ không khôn khéo. Anh phải nói tới 2 3 lần nó mới hiểu ý anh nói. Nó cũng không biết nấu ăn. Tất cả đều thua kém em, duy chỉ có một điều nó biết làm còn em không, đó là luôn nói yêu thương anh. Nó cho anh cảm giác hạnh phúc, ở bên nó anh thấy vui lắm. Thật sự nó không thể làm vợ, nếu chọn làm vợ chắc cả thế giới này chửi anh ngu. Khi ở bên nó, anh tưởng tượng và mong ước đó là em. Anh còn dây dưa với nó là vì anh thấy tội nghiệp nó và nó là phần thiếu hụt của em bù đắp lại cho anh”.
Chắc hẳn, chồng chị cũng nói nhiều về chị khi ở bên em? Nếu còn thiếu thì để chị kể thêm thời gian chị “được” làm vợ, được “sung sướng” như thế nào nhé.
Video đang HOT
Em ạ! Ngày anh chị quen nhau cũng rất khổ sở. Ngày đó, anh và chị đều công tác ở Pleiku, công việc không thuận lợi nên gặp rất nhiều khó khăn nhưng chị vẫn chấp nhận tất cả. Có khi cả hai chỉ còn mấy nghìn tiền lẻ trong túi, anh chị cũng cùng nhau chia sẻ một gói mì tôm để sống. Sau đó, anh ấy đã xin cưới chị. Anh ấy hứa với bố mẹ chị sẽ yêu thương trọn đời, không bao giờ để chị phải khổ, chị phải khóc.
Ngày 2/11/2011, cưới nhau 3 tháng, chị phát hiện anh ấy vẫn liên lạc với người yêu cũ. 1 tháng sau, bạn học cũ của chị vô tình chat Yahoo với anh ấy và rủ đi khách sạn, anh ấy đồng ý luôn. Chị hỏi thì anh ấy giải thích, do không biết, tưởng là đồng nghiệp tạo nick ảo trêu chọc vì họ thường đùa như vậy. Vì tình yêu với anh, chị lại tha thứ.
Khi chị mang thai, tâm lý phụ nữ thường sẽ bất ổn, nhưng anh lại không biết điều đó và thường nổi nóng với chị. Nhiều khi, anh bỏ mặc chị bụng mang dạ chửa ở nhà một mình rồi bỏ đi qua đêm. Chị vẫn chịu đựng vì đứa con trong bụng mình.
Rồi Tết năm 2012, chị mang thai hơn 6 tháng nhưng bị sinh non vào đúng mồng 5 Tết. Con chị sống được 3 ngày thì mất. Đau khổ tột cùng, nhưng anh ấy chỉ an ủi chị vài câu rồi bỏ đi chơi qua đêm. Sinh con người ta phải kiêng cữ, sức khỏe yếu, anh và chị chỉ ở với nhau, vậy mà anh bận chơi game suốt ngày. Chị nhờ làm giúp gì cũng bảo để tý anh làm rồi để đó, cuối cùng chị phải dậy giặt giũ, nấu nướng. Gọi anh đến ăn anh cũng bảo chờ anh chơi chút nữa, đến 10h đêm, chờ mãi anh cũng không ra ăn, chị đành dọn lại đồ ăn vào và nằm nghỉ. Khi đó, chị vừa sinh non được 2 ngày.
6 tháng sau, chị lại có bầu và năm 2013, chị sinh tiếp tục sinh con, khi đó, bé nhà chị mới được hơn 7 tháng tuổi. Xa nhà, hai vợ chồng tự xoay xở trong viện, khi mà những người khác có chồng bên cạnh chăm sóc thì anh lại chạy về nhà ngủ với lý do: “Bố và con đầu đều mất trong viện, anh không chịu được mùi bệnh viện”.
Vậy là chị một mình tự chăm sóc mình, còn con nằm lồng kính không được vào thăm. Rồ con chị dần lớn. Đến nay, sau 4 năm chung sống, anh chị vẫn chưa có phòng riêng để ở. Cả nhà có hai phòng, một gian phòng lớn đặt hai cái nệm, em chồng ngủ nệm trên còn vợ chồng chị ngủ ở dưới. Từ ngày có con, anh chưa bao giờ đưa vợ con đi chơi đâu một ngày, đi đâu cũng không thoải mái. Anh cũng chưa bao giờ giúp chị trông con. Anh cũng chưa bao giờ chở con đi cùng như các ông bố khác, vậy nhưng, ngày tiêm chủng của con, anh có thể cùng cô đồng nghiệp ra quán cà phê tâm sự chuyện cô ấy buồn để động viên, an ủi.
Lúc trước, thỉnh thoảng anh có đưa mẹ con chị ra sân đá banh nhưng lâu nay anh ấy không cho con đi nữa vì đã có em đi cùng. Anh không bao giờ đưa mẹ con chị đi chơi được trọn vẹn một ngày, nhưng lúc mẹ con chị đau bệnh và lúc gia đình bên chị gặp chuyện anh ấy đã cùng em đi chơi nguyên ngày. Hôm đó, chị chờ mong anh gọi điện an ủi chị nhưng không thấy. Hôm sau, anh gọi điện nói với chị chuyện bố mẹ em là chuyện muôn thuở, em không làm được gì thì đừng để ý, không muốn nghe thì kêu họ đừng nói nữa.
Em ạ! Chị cũng mới hai mươi lăm tuổi thôi, chị cũng có ước muốn cho bản thân mình, nhưng vì yêu anh mà chị đã từ bỏ nó. Chị cũng muốn gặp gỡ bạn bè, chị cũng muốn đi chơi. Mỗi lần nhìn thấy váy áo, túi xách, mỹ phẩm, giày dép,… chị cũng muốn có nhưng rồi chỉ nhìn và mơ ước. Vì chị không muốn tiêu những đồng tiền vất vả chồng chị kiếm được vào thú vui riêng của bản thân.
Khi biết chuyện em với chồng chị ngoại tình, chị cũng sốc nhiều lắm nhưng hôm nay khi biết ra những điều này, chị rất bình tĩnh. Chị không thù hận em đã chen ngang cuộc sống của mình, hủy hoại gia đình mình, cướp đi hạnh phúc đủ đầy có cha có mẹ của con chị, nhưng chị lại thấy cảm ơn em.
Cảm ơn em đã giúp chị nhìn nhận rõ bản chất về người đàn ông mà chị từng thương yêu nhất. Chị đã sai khi dành quá nhiều tình cảm cho anh ấy mà không biết yêu thương bản thân mình. Chị muốn em suy nghĩ thật kỹ, 4 năm tuổi xuân của chị có thể em cũng sẽ đi qua nếu như thay thế vào vị trí của chị.
Thứ chị không có anh ấy đã tìm đến em nhưng thứ em không có, nếu muốn hạnh phúc thì phải nỗ lực nhiều. Khi em và anh ấy hạnh phúc là khi mẹ con chị đau khổ nhất, nhưng đổi lại, chị tìm được tương lai cho mình.
Anh ấy nói em kỷ niệm tình cảm của hai người bằng hình xăm lên cơ thể nhưng cái hình xăm đó có thể dễ dàng xóa đi, còn chị, vết sẹo anh ấy cứa vào tim mình đau đớn hơn nhiều và sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Chị còn tương lai trước mắt đang chờ, sự tự do, ước mơ cuộc sống đang đợi chị. Nếu em thấy tình yêu của em đủ lớn khiến em có thể chấp nhận tất cả và cảm thấy hạnh phúc với nó thì hãy tiến lên và giữ lấy, thứ em làm mọi cách để có được cũng chỉ là một người đàn ông phản bội mà thôi.
Theo blogtamsu
Lá thư cuối em viết cho những ngày tháng ấy
Có lẽ với anh giờ em đã là người cũ, cũng có lẽ anh đổi tên em trong danh bạ thành tên bình thường rồi. Khung hình em làm anh còn treo không, còn em thì mọi thứ đến giây phút này em vẫn để y nguyên như vậy. Để nhắc em cũng đã từng có một tình yêu.
Cũng đã khá lâu rồi, cũng đã một năm rưỡi từ ngày đó. Tất cả mọi thứ, từng kỉ niệm với em vẫn như chỉ mới đó, em nhớ rất rõ từng chút một. Ngày đầu mình hẹn nhau nhưng anh cũng không phải người tới đón em, cũng đi nhờ em em qua chỗ anh làm. Cũng không hiểu sao lúc đó nhìn thấy mà lại dám gọi anh, tại anh bảo đã biết ai đâu sao lại gọi thế.
Thật ra là biết chứ cũng kết bạn từ tháng 11/2013 gì đó thì phải, cũng nhìn ảnh đại diện và thấy đẹp trai rồi mà. Xui khiến thế nào mà lại quen nhau nhỉ. Hà nội đúng là bé mà.
Em nhớ ngày hôm đó em thật không tự tin lắm vì mặt nhiều trứng cá với lại cũng chả phải xinh xắn lắm. Rồi đến lúc nắm tay trong quán cà phê gì đó em chẳng nhớ được tên. Cứ thế em tưởng anh thích em rồi cơ. Thời gian mới bắt đầu đó, em nhớ nhất khi anh nhắn tin bảo em là anh rất xúc động khi thấy những hành động nhỏ của em làm cho anh. Em vốn ân cần như vậy nên khi anh nói ra em thật sự là ngạc nhiên lắm.
Quay đi quay lại em tưởng vì em sắp đi học xa tận 4 năm nên anh đã đổi ý và không liên lạc với em nữa, em cũng đã hụt hẫng không hiểu tại sao lại thay đổi nhanh như vậy. Rồi bất ngờ anh lại bảo làm bạn gái anh... Em vẫn không quên cảm giác lúc đó vừa thích vừa lo và cũng bối rối. Vì sao em lại hoàn toàn tin một người em chưa biết rõ. Chính anh cũng bảo em sao em lại tin người thế nhỡ bị lừa thì sao. Ừ thì e là vậy mà. Băn khoăn liệu có nên thử yêu ai đó mặc kệ không gian khoảng cách và thời gian không? Còn nhiều câu hỏi nữa. Nhưng cuối cùng em đã nghĩ trong cuộc đời mỗi người có thể gặp rất nhiều người nhưng không phải lúc nào cũng đúng người. Nếu anh là một nửa thực sự của em mà em bỏ qua thì sao? Và rồi em là người yêu của anh từ đó. Thời gian đó đúng là em dại trai.
Em lên thành phố ở khổ sở để đi học, một cái cớ để em được gần anh để có được nhiều thời gian cho nhau hơn để trong vòng bốn tháng ngắn ngủi mình có thật nhiều kỉ niệm với nhau. Em đã rất vui vì lâu lắm rồi mới có cảm giác biết là có người đang đợi mình tan lớp mặc dù anh cũng chỉ đón em được vài lần. Còn nhớ lúc mới hẹn hò mà kiểu chưa quen gặp nhau ở ngoài nhiều vì trước là quen nhau qua facebook mà, nên ở cạnh anh em cũng thấy xấu hổ lắm.
Sinh nhật đầu tiên của em cạnh anh trời lại mưa như đúng ngày mình gặp. Anh dẫn em đi ngồi cùng bạn anh nghe người ta nói chuyện em chả hiểu vì toàn chuyện về quá khứ của anh, em chẳng hề biết tẹo nào. Cũng hơi chán vì không được lãng mạn cho lắm. Nhưng rồi khi chở em về trời mưa rất to, em chui rúc trong cùng một áo mưa với anh, anh nắm tay em bảo em là anh chở đi vòng quanh hà nội nhé. Thật sự lúc đó em thấy hạnh phúc. Kể từ đó, em cũng để ý rằng chả mấy khi đi cùng nhau anh nắm tay em như những gì người khác từng làm. Không giải thích được.
Rồi sau thế nào nhỉ là đủ các kiểu hẹn hò như mọi người: đi ăn, đi uống nước hay xem phim các thứ. Đặc biệt là những ngày anh đi làm tan lúc 10 giờ thì hôm nào cũng 10 giờ 21 phút anh có mặt trước cổng và gọi em xuống ngồi yên xe nói chuyện làm mồi cho muỗi ăn. Cứ thế mấy tháng trời.
Người ta bảo tình đẹp nhất là thời gian đầu cái gì cũng màu hồng hết. Nhưng cũng có cãi nhau. Và lần đầu cãi nhau anh gửi cho em một bài rap đến giờ em vẫn nhớ nội dung. Em không biết anh gửi nó cho bao nhiêu cô rồi nhưng khi đó em chỉ biết vui và nhìn vào gương thôi. Anh là một thằng con trai ngại đi lại nhất mà cũng chịu chở em về Bắc Giang để ăn món kem xôi - món mà anh khen hết lời với mì màu cái món mà em không biết là gì lúc đó. Trời mưa không thể to hơn, dù có áo mưa mà người vẫn ướt nhẹp cả lúc đi lẫn lúc về. Nhưng mà vui lắm kỉ niệm đầu tiên đi về quê bạn trai chỉ để làm chuyện đó: ăn thử mì. Anh cũng đã từng chiều em thật. Rồi còn đi công tác mấy hôm mà cảm giác nhớ nhau gần chết, kiểu không thể chịu được. Trước khi đi em dặn đủ các kiểu. Nghĩ lại vẫn vui, vẫn thật sự cảm nhận được cảm giác ấy.
Nhưng rồi ngày ấy cũng gần tới, em rục rịch chuẩn bị đồ về nhà vì em sắp bay. Trước đó một tuần, mình đi cùng nhau mà chả nói gì. Chưa bao giờ em thấy anh như vậy trong suốt hơn bốn tháng quen nhau. Anh luôn vui. Hỏi ra thì vì anh buồn chuyện em sắp đi. Mắt còn đỏ hoe vì khóc nữa. Anh đưa đi hết ăn cái này cái kia vì em cố tình trêu em về rồi đi luôn không lên nữa đâu. Em xin lỗi nhé vì đã lừa anh lần đó. Ngồi xe cùng nhau mà anh chỉ bảo ở trong túi quần có đồng hồ anh mua bằng tiền lương đầu tiên kiếm được. Anh định sẽ tặng cho vợ anh. Tặng em coi như quà trước khi em đi học. Em chỉ muốn khóc khi nghe đến đấy. Và em cũng sao quên được hôm cuối ở nhà anh trước khi em về em ôm anh và hai đứa khóc. Lúc đó, em chỉ muốn anh không đi làm cứ đứng đó với em, cứ như vậy thôi. Anh khóc em khóc nhưng lòng vui lắm lắm vì em biết anh của lúc đó với em là thật lòng.
Thật sự anh là người đầu tiên em chính thức giới thiệu với cả nhà là bạn trai, em cũng rất vui vì anh về nhà em, ra mắt mẹ mặc dù em thì ở bên này. Nghĩ lại thì mấy người sẽ làm chuyện đó chứ. Anh là số 1, số 2 chưa có đâu. Em cũng vui vì mẹ anh quý em, em cứ sợ lần đầu gặp em làm gì sai nhưng ai ngờ mẹ quý anh nên quý cả em. Còn hỏi em thích ăn gì để bác nấu cho nữa. Cho đến khi em đi học thi thoảng facetime với nhau có mẹ anh ở đấy, bác cũng quan tâm động viên như con. Em thật sự quý mẹ anh. Mình còn cùng nhau ở viện trông bà anh nữa. Nếu kể ra chỉ vài tháng ngắn ngủi ở Việt Nam mà em với anh làm được nhiều chuyện với nhau thật đấy. Cảm giác gì đó rất thân quen như biết nhau lâu rồi nhỉ.
Nhưng kể từ khi bắt đầu cái gọi là yêu xa, hay nói toẹt ra là yêu qua điện thoại thì mọi chuyện hình như đã bị ảnh hưởng rất nhiều nhỉ. Mới đầu là lệch giờ, tiếp đó là tính tình thay đổi, là cảm giác chán nản, hụt hẫng, nhớ nhung. Đi được có tháng mà đã viết thư đòi bỏ nhau rồi cơ mà. Dĩ nhiên đứa đó là em vì em trẻ con còn đang phát triển mà. Rồi sau đó cũng đủ các kiểu nghi ngờ, bực bội, áp lực,... Mình vẫn bước qua hết để đi cùng nhau tới tận mấy hôm trước. Vì anh đã chả viết là: anh không muốn mình chỉ là người đi ngang qua đời nhau còn gì. Em sẽ không kể về những gì em làm để giữ tình yêu này vì anh là người hiểu hết. Chỉ là nếu bình yên thì tình cảm sẽ nhạt nhoà và không thể sâu sắc hay hiểu nhau được. Nên cho dù anh có nói lí do để dừng lại là do cách cư xử của em đi chăng nữa thì có quay lại em cũng sẽ vẫn như vậy. Vẫn ghen, nghĩ lung tung, lo lắng, nhớ nhung, ích kỉ, nóng nảy. Vẫn là em, con người mà anh đã từng bảo anh sẽ chấp nhận yêu dù em có xấu như thế nào đi nữa. Người mà anh hứa chỉ cần em yêu anh và không nói chia tay anh thì anh không bao giờ là người nói trước.
Nơi đâu bán bình yên? Cần một khoảng lặng giữa những bộn bề cuộc sống
Anh biết và hiểu em khá nhiều ngay từ đầu anh biết em có điểm xấu và có điểm tốt. Anh nhìn nhận cái tốt mà đã yêu em. Em cũng vậy. Dù em có so sánh hay cằn nhằn thì trong đầu em luôn nghĩ chỉ cần ở cạnh anh, em sẽ vui và không bao giờ bị lừa dối, cái làm em hạnh phúc. Người mà nói anh phải nói thật mấy ngày qua, anh bận nhiều cái cũng không nhớ em giờ ít lắm. Em yêu anh trước là bằng mắt vì nụ cười vì khuôn mặt ấy, rồi lâu dần vì anh tình cảm biết trước sau, biết cư xử, quan tâm mọi người xung quanh.Anh gần chuẩn đấy.
Ngày hôm qua từ lúc đọc tin nhắn của anh xong em đã khóc đến tận sáng mới thiếp đi. Kể anh biết để anh biết em đã yêu anh nhiều như nào và em đã buồn như nào. Ai bảo em đen, chứ đỏ thì mình đã được hạnh phúc rồi. Chỉ trách đúng người mà không đúng thời điểm anh nhỉ. Cũng chỉ trách khoảng cách xa quá em không thể chạy đến tìm anh để nói cho rõ ràng điều em nghĩ được. Viết ra nhiều khi ý diễn đạt bị sai gây hiểu lầm nhiều chứ. Em đã cố chứng tỏ yêu thì xa cũng gần, chỉ cần lí trí gần nhau như anh nói mà sao không được nhỉ. Liệu rằng có tồn tại thứ tình cảm ấy. Cái mà để có được kết quả con người ta buộc phải đánh đổi bằng sự gò bó bản thân, co hẹp các mối quan hệ để hướng về một nơi mà ai đó cũng đang hi sinh cơ hội của họ để chờ mình. Yêu để vui mà yêu xa lại là sự hi sinh vậy anh nhỉ. Có lẽ với anh giờ em đã là người cũ, cũng có lẽ anh đổi tên em trong danh bạ thành tên bình thường rồi. Khung hình em làm anh còn treo không, còn em thì mọi thứ đến giây phút này em vẫn để y nguyên như vậy. Đây sẽ là lần cuối cùng em viết nên những dòng này để gửi tới anh, coi như là lá thư cuối để nhắc em cũng đã từng có một tình yêu.
Theo Blogtamsu
Bức thư nghiệt ngã con trai gửi mẹ sau 2 năm theo bố "Mẹ ơi, con theo bố vì muốn bớt gánh nặng cho mẹ. Nhất định khi lớn lên, có thể tự kiếm tiền, con sẽ mua nhà và đón mẹ lên ở cùng con". Chị lấy anh khi cả hai không có gì trong tay, gia đình hai bên đều nghèo. Vợ chồng chỉ trông vào mấy sào đất cấy hái, nuôi trồng để...