Là phụ nữ, phải “chảnh” một tí và đừng là “đồ ăn nhanh”
Bồ đôi khi là ‘fastfood’. Vì họ dễ có. Họ sẵn sàng đổ nhào, trao thân, dâng hiến. Xã hội ngày càng nhiều phụ nữ chỉ mong có tấm chồng. Mong bằng mọi giá dù có phải giành của phụ nữ khác.
Hồi bé, gia đình cứ căn dặn đi căn dặn lại tôi rằng, làm con gái tuyệt đối không được dễ dãi quá! Phải để cho con trai nó chinh phục, phải bí ẩn chút, “khó khó” một chút. Mình là con gái, phải có giá trị của mình, con trai mới “nể”.
Cũng chẳng biết có phải nhờ những lời căn dặn này không nhưng thú thực là tôi chính thực rất chi là… nghiêm túc! Đừng nhìn vẻ bề ngoài sexy, hay quần áo táo bạo của tôi mà bất cứ một phút nào nghĩ rằng có thể “tán tỉnh” tôi dễ dàng nhé! Thực chất tương phản với phong cách bề ngoài, tôi là một cô gái kín đáo trong ứng xử, dễ “mắc cỡ”, nghiêm túc và giữ khoảng cách với người khác giới.
Mọi người cứ kể chuyện vào showbiz bị đàn ông “dụ”, rồi ngỏ lời khiếm nhã. Nhưng tôi cũng thầm nghĩ rằng cách cư xử của mình thế nào đối với người ra để người ta dám “khiếm nhã” với mình. Mình phải “ừ hữ”, phải lúng, phải liếng, phải gợi mở, ỡm ờ, người ta mới có cái cớ. Chứ đàn ông cũng không ngu ngốc, và cũng chẳng cả gan.
Tôi chả bị ai “dụ” bao giờ! Thật đấy! Showbiz nó không đen tối như mọi người tưởng. Điều quan trọng là mình lựa chọn làm gì, giao du với ai, và đặc biệt, lựa chọn cuộc sống của mình là gì. Chứ tôi cũng đâu cần nhắm lấy chồng giàu có (chẳng may phải lòng ai giàu thì cũng chẳng phải điều gì sai, nhưng đây không phải mục đích duy nhất của tôi), cũng chẳng phải phô trương đẳng cấp. Đẳng cấp chỉ là khái niệm.
Trong một xã hội còn nghèo người ta cứ nghĩ giàu nứt đấu đổ vách là đẳng cấp. Nhưng ở xã hội đã no đủ thì người ta lại trọng cái tài, cái tâm hồn, cá tính, cách cống hiến… Âu là cái tất nhiên của xã hội, cũng chẳng sao , mình cứ tự có quy chuẩn riêng cho đẳng cấp của mình. Mình sống hạnh phúc là được, lúc nào cũng được kiêu hãnh ngẩng cao đầu là được.
Lại quay lại cái “chảnh” của phụ nữ . Đàn ông là giống đực, bản năng thích sự chinh phục, thích theo đuổi. Đàn bà fastfood thì đàn ông ăn tạm lúc đói cũng tốt. Ăn rồi cũng quên ngay, chả nhớ mùi vị của nó. No chẳng nhớ đến. Đói mà lười thì a lô đến ăn tạm (đồ ăn). Nhưng trong lòng lúc nào cũng mơ tưởng đến cao lương mỹ vị. Cao lương mỹ vị đâu phải ai cũng có t.iền, cơ hội để nếm thử. Thậm chí nếm một lần đã hạnh diện lắm, nhớ cả đời. Nên phụ nữ nhớ, hãy làm cao lương, của lạ đối với đàn ông. Không người đàn ông nào cảm thấy hãnh diện khi có được người đàn bà mà người đàn ông nào cũng chinh phục được.
Bồ đôi khi là fastfood. Vì họ dễ có. Họ sẵn sàng đổ nhào, trao thân, dâng hiến. Xã hội này ngày càng nhiều tuýp phụ nữ chỉ mong có tấm chồng. Mong bằng mọi giá dù có phải giành của phụ nữ khác. Hoặc họ sẵn sàng “chung chồng”, miễn sao được phúc yên ổn. Họ đ.ánh mất cảm xúc thiêng liêng, coi nhẹ tình yêu, lòng kiêu hãnh của chính mình – chứ chưa nói gì đến việc quan tâm đến cảm xúc người khác.
Video đang HOT
Lắm cô gái trẻ cũng chẳng muốn làm fastfood, nhưng xung quanh bạn bè thấy ai cũng sống thế, nên mãi riết cũng thành quen, thấy cũng bình thường. Có cô thì nhẹ dạ cả tin. Nghĩ rằng người đàn ông ấy quả thực đang bị ngược đãi bởi “mụ phù thủy”. Và thực sự tin rằng tình yêu của mình mới là đích thực… Và thế là cô gái tội nghiệp ấy bị biến thành fastfood.
Nhưng cũng có những trường hợp người vợ bị biến thành fastfood. Họ nhẫn nhịn quá, hy sinh quá, sống vì người khác nhiều quá. Họ vì chồng, vì con, gia đình chồng, gia đình mình, hàng xóm láng riềng. Rồi quên đi mất họ cũng cần sống hạnh phúc, cần có đam mê, bạn bè, sự nghiệp, làm đẹp. Họ cần được chồng chiều chuộng, đam mê, như món cao lương mà họ xứng đáng.
Những làn sóng phụ nữ phẫn nộ với việc chồng vợ ngoài luồng, âu cũng là giọt nước tràn ly, âu cũng là phản ánh xã hội chúng ta đang sống. Nhiều người tỏ ra c.hửi bới họ, khinh rẻ họ và gọi họ với tem “bỉm sữa” với vẻ giễu cợt. Tôi thì hiểu “giọt nước làm tràn ly” của họ.
Tôi không quan tâm đến cuộc sống, lựa chọn riêng của mỗi người. Âu mỗi người tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện showbiz, vì nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi quan tâm đến xã hội chúng ta đang sống! Vì sao xã hội chúng ta tồn tại nhiều phụ nữ không hạnh phúc, và ngay cả khi họ hạnh phúc, cũng lo sợ hạnh phúc bị giành giật bất cứ lúc nào?
Người ta vẫn nói “It takes two to Tango” – Có cặp đôi mới nhảy Tango được chứ – nôm na là thế. Vậy nên một cuộc hôn nhân không hạnh phúc có thể do 2 (vợ, chồng), hoặc 3-4 người tạo nên. Biết đổ lỗi tại ai? Thôi thì mình làm chủ bản thân mình trước đã. Yêu, đừng đ.ánh mất bản thân mình. Luôn biết giá trị của mình và tuyệt đối, đừng làm đồ fastfood!
Theo Ngôi Sao
Sốc nặng khi biết lý do tự nhiên ông “chồng lười” lại mang ga giường đi giặt
Vừa về đến nhà tôi thấy chồng đang giặt ga giường ngoài sân với một đống thuốc tẩy trắng. Thấy lạ vì sự chăm chỉ đột xuất của chồng tôi ngạc nhiên hỏi.
Về quê gấp khi nhận được tin báo mẹ tôi vào viện cấp cứu đêm qua. Vậy là gần sáng chồng chở tôi ra bến xe đợi đến sáng có xe thì về quê luôn. Trong lúc đợi xe tôi dặn dò chồng đủ chuyện nhà cửa, và dặn anh chăm sóc cu Tun đang học lớp 5 nữa. Chồng cứ bảo tôi an tâm về quê xem mẹ thế nào, việc nhà cứ để anh lo. Nghe chồng nói vậy tôi cũng an tâm mà về quê với nỗi lo về tình hình sức khỏe của mẹ.
Vừa vào viện, thấy mẹ tôi đang ngồi ăn cháo mà tôi thở phào nhẹ nhõm. Ơn giời mẹ tôi chỉ bị cảm nhẹ và may anh trai đưa vào viện kịp thời nên không sao . Hai hôm sau mẹ tôi được về nhà, ở lại chăm sóc mẹ 1 ngày nữa rồi tôi lại nhờ vả anh trai chăm mẹ dùng về nhà xem bố con anh thế nào.
Bắt xe về nhà lúc quá chiều. Vừa về đến nhà tôi thấy chồng đang giặt ga giường ngoài sân với một đống thuốc tẩy trắng. Thấy lạ vì sự chăm chỉ đột xuất của chồng tôi ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao mà anh lại mang đồ đi giặt thế này? Bình thường hét ầm ĩ lên anh đâu có chịu quét cái nhà nữa là...
Thôi em vừa đi đường xa về mệt vào nhà nghỉ ngơi đi (ảnh minh họa)
- À thì em không có nhà anh phải làm thôi. Mà mẹ thế nào rồi, không sao chứ em?
- Mẹ chỉ bị cảm nhẹ thôi, giờ thì đỡ rồi. Anh để em giặt nốt cho.
- Thôi em vừa đi đường xa về mệt vào nhà nghỉ ngơi đi. Anh chỉ còn xả nước nữa là xong thôi.
Lạ thay chồng hôm nay cứ đòi nằng nặc làm việc nhà không chịu để cho tôi giúp. Thấy là lạ nhưng mệt quá tôi để mặc chồng muốn làm gì thì làm. Vừa nằm đặt lưng xuống giường, nhìn ra phía góc nhà tôi hoảng hốt thấy vỏ vỉa thuốc tránh thai khẩn cấp vứt ở góc nhà. Đứng dậy ra nhặt nó lên xem thế nào, vỏ thuốc này mới mua và vừa mới sản xuất cách đây 2 tháng. Vợ chồng tôi thời gian gần đây có dùng biện pháp tránh thai nào đâu nhỉ? Chẳng lẽ chồng tôi... mang gái về nhà ngủ?
Linh tính như có chuyện gì chẳng lành, tôi vội chạy ra ngoài sân đẩy chồng ra và lần mò tấm ga giường. Đúng như điều tôi dự đoán, vẫn còn vết m.áu đỏ bị mờ đi bởi bột giặt. Chồng thấy thế vội giằng tấm ga giường và giấu nó đi. Thái độ của chồng làm tôi thất vọng tràn trề, ngồi thẫn thờ ở sân tôi đưa cho chồng vỏ thuốc tránh thai khẩn cấp:
- Anh giải thích đi, chuyện này là sao? Mấy hôm em đi vắng anh đã lôi cô bé nào về hú hí đúng không? Anh ăn vụng thì cũng khôn khéo mà biết chùi mép chứ?
- Em nhặt đâu cái của nợ ấy rồi về vu vạ cho anh vậy?
Anh cút đi! (ảnh minh họa)
- Anh còn cãi được ư? Vết m.áu trên ga giường, vỏ thuốc tránh thai và hành động khác thường của anh đều tố cáo chuyện anh phản bội em rồi. Em không ngờ anh lại thay lòng đổi dạ và trơ trẽn như vậy? Nếu anh cảm thấy sống trong cái gia đình này ngột ngạt quá thì anh thu dọn đồ tịch đi đi. Em không cần một người chồng tồi, hèn nhát như vậy?
- Em bình tĩnh đi nào. Anh nhận là được chứ gì? Thời gian gần đây anh bị "say nắng" một cô thực tập sinh nên anh đã...Anh xin lỗi, sau lần này anh hứa sẽ chia tay và không dám cặp kè với anh nữa.
- Anh cút đi!
Càng nghe những lời chồng nào tôi càng ức. Vợ chồng sống bao nhiêu năm với nhau không bằng một phút anh mê mẩn người ta. Hôm sau đến cơ quan anh gặp c.ô b.é đó, tôi mới ngã ngửa rằng chính chồng tôi gạ gẫm và hứa hẹn xin việc cho nếu như c.ô b.é ấy đồng ý ngủ với chồng tôi. Thật không ngờ chồng lại là kẻ dâm đãng và xảo trá như vậy.
Giận chồng, giận c.ô b.é đó mu muội tin lời chồng tôi nhưng tôi cũng không nỡ làm to chuyện. Tối về nhà tôi để sẵn đơn ly hôn ở bàn cho chồng, anh nhìn thấy hốt hoảng xin tha thứ các kiểu. Anh xé đơn đi và mong tôi cho anh một cơ hội sửa sai.
Nghĩ đi nghĩ lại ly hôn giờ chỉ khổ con cái, tôi ngượng ngạo gật đầu tha thứ cho chồng. Nhưng mỗi lần vợ chồng gần nhau, tôi đều đá đểu về lần anh dụ dỗ c.ô b.é đó "dâng hiến" cho mình. Tôi muốn anh hiểu một điều: Một lần sai lầm tôi sẽ khiến anh đau khổ và ân hận cả đời.
Theo Một Thế Giới
Anh dừng hẳn vấn đề cưới xin sau khi tôi trao thân Trước khi trao thân cho anh thì anh ngọt ngào đủ kiểu giờ, hiện tại anh lạnh nhạt lắm. Tôi 26 t.uổi, thu nhập ổn, ngoại hình được, giao tiếp hòa đồng, thấy mình mọi thứ không tệ nhưng số người theo đuổi thì không nhiều, có lẽ vì tôi kén chọn. Mục tiêu của tôi là lấy chồng làm công chức nhà...