Là mẹ nhưng 10 năm qua tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn con quấn quýt bên người đàn bà ấy
Tôi cũng ở cùng thành phố với Hải và thường xuyên đi ngang nhà Hải để lén nhìn con. Cứ đều đặn vào cuối tuần, người đàn bà ấy đều dắt thằng bé ra công viên gần nhà, tôi nắm được lịch nên trùm người kín mít rồi cứ ngồi từ xa nhìn con.
Tôi nhận lời lấy Hải khi trong lòng đã tràn ngập nỗi chán chường, tuyệt vọng. Người yêu tôi tuyên bố sẽ ở lại nước ngoài sau khi khóa học kết thúc. Điều đó đồng nghĩa với việc tình yêu 5 năm của chúng tôi sẽ chấm dứt. Bố mẹ tôi vốn dĩ đã ngăn cấm tình yêu này, giờ thêm sự việc Vũ quyết định ở lại nước ngoài khiến ông bà thêm cương quyết.
Tôi không yêu Hải, dù tôi biết, anh đã mất khoảng 3 năm để theo đuổi tôi. Ngày đó, Hải biết tôi yêu Vũ nhưng anh vẫn âm thầm chờ đợi. Hải quan tâm đến tôi từng li từng tí, hơn nữa, anh thuộc loại “mặt dày”. Cứ hôm nào tôi đi chơi với Vũ, anh đều đến “đóng đô” ở nhà tôi, ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. Hải có sự nghiệp vững chắc, mới 30 tuổi nhưng đã làm phó giám đốc, nói chung trong mắt bố mẹ tôi, Hải rất tốt và rất xứng làm chồng tôi, khác xa với “cái thằng khinh khỉnh chỉ có mác học giỏi” như Vũ.
Nhưng tình yêu làm sao ép buộc được. Dù Hải có cố gắng làm hàng trăm điều tốt với tôi thì tôi vẫn không thể nào cảm động được. Nghe tin Vũ ở lại nước ngoài, bố mẹ tôi đã gọi tôi lại, bảo tôi đừng mơ mộng viển vông nữa, hãy chọn Hải làm chồng và sống một cuộc sống ổn định vì tôi đã lớn tuổi rồi. Mẹ tôi thậm chí còn khóc lóc đòi chết nếu tôi không lấy Hải.
Tôi chán nản và tuyệt vọng cùng cực, lúc đó, Hải vẫn ở bên tôi, lặng lẽ chăm sóc tôi. Tôi nhìn Hải rồi chậc lưỡi, thôi thì cứ lấy chồng cho xong. Tôi cũng xem đây là một cách để trả thù Vũ, Vũ nói Vũ yêu tôi nhưng anh lại không làm mọi cách để cho tôi được hạnh phúc, vậy thì anh cứ chống mắt lên nhìn tôi hạnh phúc với người đàn ông khác.
Nhưng tôi đã nhầm to. Tôi vẫn không thể nào hạnh phúc khi sống bên Hải. Thậm chí, điều này còn khiến cuộc sống của tôi trở thành tù ngục. Tôi sợ gần gũi với chồng, sợ những cử chỉ săn sóc của anh, Hải biết hết những điều đó nhưng vẫn nhẫn nhịn. Anh luôn muốn tạo cho tôi một sự thoải mái.
Rồi một ngày nọ, khi tôi vừa kết hôn được 2 năm và có con 1 tuổi rưỡi, tôi nhận được email của Vũ. Vũ bảo rằng anh đã bị dằn vặt suốt thời gian tôi đi lấy chồng, anh nhận ra rằng anh không thể sống thiếu tôi, thế là Vũ định trở về. Những dòng chữ cứ nhảy múa trước mắt tôi, bóp nghẹt trái tim tôi. Vũ về bây giờ chỉ càng làm cho tôi cảm thấy bẽ bàng chứ có ích gì đâu.
Tôi lo lắng và buồn phiền suốt thời gian đó. Tôi nhìn con, cảm thấy thương bản thân mình ghê gớm. Giá như đó là đứa trẻ của tôi với Vũ thì tôi đã không cảm thấy buồn nhiều như thế. Hải thì mừng lắm, anh cảm ơn tôi liên tục.
Video đang HOT
Từ ngày Vũ gửi email cho tôi, tôi cứ đứng ngồi không yên. Vũ bảo đợi anh khoảng 1 tuần nữa, để anh sắp xếp công việc bên này rồi sẽ về hẳn Việt Nam với tôi. Tôi không biết phải trả lời Vũ thế nào, thú thực tôi vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng tôi đã có con, làm sao tôi bỏ con mình để đi với anh được?
Thế nhưng khi tôi chưa quyết định được gì thì Hải đã đọc được những bức email Vũ gửi cho tôi. Anh giận dữ ném hết đồ đạc trong phòng rồi rít lên: “Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn, cô định biến tôi thành thằng ngu đến bao giờ nữa hả? Cô muốn đi với hắn ta thì cút đi, nhưng cấm đưa con tôi đi đâu cả”. Nói rồi Hải kéo va li, lôi hết áo quần của tôi ra rồi đuổi tôi ra khỏi nhà ngay lập tức. Anh nói rằng, từ lâu rồi, cứ nhìn thấy tôi thẫn thờ là anh đã muốn giết tôi vì biết tôi đang nghĩ đến Vũ.
Tôi không ngờ mình bị chồng đuổi một cách nhục nhã đến như vậy. con tôi đang còn nhỏ, sao anh ta lại tìm cách tước đoạt quyền làm mẹ của tôi cơ chứ? Tôi chưa kịp làm gì thì Hải đã thông báo với gia đình tôi rằng, tôi bỏ nhà, bỏ chồng con theo Vũ. Bố mẹ tôi nghe thế thì chửi tôi không ra gì. Họ nói tôi không có tư cách làm mẹ.
Hải chỉ cho phép tôi ở với con một tháng 4 lần, sau đó thì đuổi tôi đi hẳn. Lúc đó Vũ về Việt Nam, anh ngỏ ý muốn cưới tôi và chăm sóc tôi. Quả thật, tôi vẫn còn yêu Vũ nhiều lắm, thêm nữa, tình thế của tôi bây giờ rất bi đát, thế nên tôi bấu víu vào Vũ như một cách để xoa dịu vết thương lòng.
Thế là tôi chấp nhận việc làm một bà mẹ vô trách nhiệm, bỏ con mình để đi tìm hạnh phúc đích thực. Sau khi tôi đi được 1 năm, Hải lấy vợ mới và cô ta rất yêu con tôi. Tôi cũng ở cùng thành phố với Hải và thường xuyên đi ngang nhà Hải để lén nhìn con. Cứ đều đặn vào cuối tuần, người đàn bà ấy đều dắt thằng bé ra công viên gần nhà, tôi nắm được lịch nên trùm người kín mít rồi cứ ngồi từ xa nhìn con.
Cứ như thế suốt 10 năm ròng rã, tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn con trai mình quấn quýt bên người đàn bà ấy. Tôi và Vũ dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể sinh con. Đã không ít đêm tôi nằm khóc thầm, tôi nghĩ rằng, do tôi đối xử tệ với con, bỏ con để tìm người đàn ông khác khi nó còn quá nhỏ nên ông trời đã trừng phạt tôi. Bây giờ, đến cả việc lấy can đảm đứng trước con để gọi nó, ôm nó vào lòng tôi còn không đủ dũng khí. Tôi phải làm thế nào đây? Có phải tôi là bà mẹ quá tồi tệ hay không?
Theo Blogtamsu
Tôi đang chụp ảnh nude thì bị vợ lao vào đánh túi bụi
Vợ tôi liên tục la hét bắt quả tang tôi ngoại tình, chỉ mặt tôi hỏi lần này có chối nữa không. Sau đó cô ấy giơ điện thoại quay cảnh cô người mẫu đang sợ rúm ró.
Tôi là một thợ máy, chuyên chụp ảnh nude nghệ thuật. Chắc mọi người sẽ nghĩ đa số những người chụp ảnh nude đều rất đào hoa và đa tình. Nhưng tôi thì không phải như vậy. Tôi đã có vợ và một cô con gái hơn 1 tuổi.
Ngay từ khi yêu nhau, vợ tôi đã rất ghét đam mê của tôi. Cô ấy cho rằng tôi đang theo đuổi một nghề gây ảnh hưởng đến gia đình. Chúng tôi từng cãi nhau nhiều lần về việc này. Quá mệt mỏi, tôi đòi chia tay thì cô ấy lại khóc lóc, năn nỉ. Cũng chính cô ấy cố ý để dính bầu rồi ép tôi cưới. Nói ra không phải để kể xấu vợ, nhưng tôi hiện đang rất bất mãn về những hành động và suy nghĩ của vợ mình.
Tôi biết cô ấy ghen. Đây cũng là điều dễ hiểu. Chẳng người vợ nào lại không ghen khi chồng mình suốt ngày đi ngắm nhìn cơ thể những người phụ nữ khác. Cô ấy còn sợ tôi không kiềm chế được bản năng rồi sẽ phản bội cô ấy. Ngày nào nhận chụp ảnh nude là vợ chồng tôi lại cãi nhau tận mấy tuần sau.
Tôi khuyên cô ấy nên tin tưởng chồng. Tôi làm vì đam mê nghệ thuật chứ không phải vì đam mê thể xác. Nhưng nói mãi cô ấy cũng không nghe, còn cho rằng tôi đang cố biện bạch. Cũng vì ghen tuông mà nhiều lần cô ấy làm tôi mất mặt trước khách hàng.
Lần đó, khi tôi đang chụp cho một cô gái trẻ, tầm 22 tuổi, thì vợ tôi đập cửa đi vào. Không nói không rằng nhưng cô ấy cứ đứng đó nhìn chằm chằm khiến cô gái kia không dám thể hiện nữa. Tôi kéo cô ấy ra, bảo cô ấy về để tôi làm việc thì cô ấy mắng tôi khốn nạn, vợ đến xem cũng không cho. Cô ấy còn mỉa mai rằng sau khi chụp xong không biết 2 người còn làm gì nữa. Cô gái trẻ nghe thấy chúng tôi cãi nhau thì mặc lại quần áo rồi xin phép hủy buổi chụp. Tôi theo thuyết phục thì cô gái ấy chỉ cười nói: "Em sợ bị vợ anh tạt axit quá!" khiến tôi sững sờ.
Lần đó, khi tôi đang chụp cho một cô gái trẻ, tầm 22 tuổi, thì vợ tôi đập cửa đi vào. (Ảnh minh họa)
Lần đó, tôi bực đến nỗi suýt tát vợ mình. Tôi tức vì vợ làm mất mặt mình, càng tức hơn bởi mất đi một bộ ảnh đẹp. Tôi đã mất rất nhiều thời gian thuyết phục cô gái ấy cống hiến, bên cạnh đó, tôi cũng bỏ rất nhiều tiền ra để mua đèn và làm khung cảnh. Vậy mà bao công sức của tôi đổ sông đổ biển chỉ vì một lần ghé thăm của vợ.
Từ đó về sau, tôi giấu hẳn chuyện mình chụp nude. Nếu có khách hàng đặt, tôi đều hẹn ra khách sạn để chụp và nói dối vợ đi chụp ảnh cưới. Thời gian đầu, vợ tôi chẳng mảy may nghi ngờ. Cô ấy còn tạo điều kiện cho tôi đi. Những khi đó, tôi cũng áy náy lương tâm nhưng tôi biết nếu nói thật, tôi chẳng còn đường mà sống sót.
Vậy mà chẳng hiểu sao vợ tôi lại biết được. Hôm đó, tôi có buổi chụp ảnh nude cho một cô gái trẻ mới 19 tuổi. Cô gái này rất xinh đẹp, thân hình quyến rũ. Tôi tình cờ gặp cô gái ấy trong một quán cà phê và theo đuổi thuyết phục suốt 3 tháng trời, cô gái này mới đồng ý cho tôi chụp nude.
Để chụp bộ ảnh này, tôi lên kế hoạch trước cả tuần. Chiều hôm đó, tôi lại dối vợ đi chụp ảnh cưới ở xa, phòng khi về trễ còn có cớ để nói. Vợ tôi chỉ im im, rồi bảo tôi đi đi, tranh thủ về sớm. Vui vì sắp có bộ ảnh đẹp, lại thấy nay vợ thoải mái, không bắt bẻ gì, tôi liền ôm vợ hôn một cái rồi mới ra khỏi nhà.
Tới khách sạn, tôi chuẩn bị đèn, ánh sáng, phông màn trong thời gian chờ người mẫu thay đồ. Sau khi sắp xếp xong xuôi, người mẫu vào vị trí, tôi bấm máy được bức ảnh đầu tiên thì xảy ra chuyện. Nghe tiếng đập cửa đùng đúng bên ngoài, tôi đành bảo người mẫu nằm xuống giường, trùm chăn lại để tôi mở cửa ra xem thử.
Cô ấy giơ điện thoại quay cảnh cô người mẫu đang sợ rúm ró trên giường, người chỉ choàng một tấm khăn mỏng. (Ảnh minh họa)
Chẳng ngờ, vừa mở cửa, vợ tôi cùng vài người đàn ông nữa đã lao thẳng vào phòng. Vợ tôi liên tục la hét bắt quả tang tôi ngoại tình, chỉ mặt tôi hỏi lần này có chối nữa không. Sau đó cô ấy giơ điện thoại quay cảnh cô người mẫu đang sợ rúm ró trên giường, người chỉ choàng một tấm khăn mỏng. Một người đàn ông khác lao ra đập vỡ máy móc của tôi trong tiếng cổ vũ của vợ.
Khi tôi lấy lại bình tĩnh thì cô người mẫu đã bị vợ tôi cào cho vài đường trên mặt, tóc tai rối bời, máy móc cũng tan tành.
Hôm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và đòi ly hôn trong khi vợ tôi vẫn vênh mặt thách thức và nói cô ấy có đủ bằng chứng chứng minh tôi ngoại tình. Nếu ra tòa, tôi sẽ không được quyền nuôi con nữa và cũng đừng mong cô ấy "tha" cho cô người mẫu kia.
Chuyện xảy ra cũng gần 1 tuần, hiện giờ tôi vẫn ở tại studio chứ không về nhà. Nguyên bộ đồ nghề gần 200 triệu của tôi thế là hỏng hết. Vợ tôi cứ nhắn tin, gọi điện xin lỗi. Rồi còn nhờ ba mẹ tôi nói hộ. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi, giờ tôi chỉ muốn ly hôn. Nhưng cô ấy còn giữ đoạn video trong khách sạn, tôi sợ chọc cô ấy giận lên, thì tương lai của cô người mẫu sẽ vì tôi mà mất hết. Dù biết cây ngay không sợ chết đứng, nhưng miệng lưỡi người đời khó nói. Tôi nên làm gì cho đúng đây?
Theo Tintuc
Nhà chồng coi tôi như người thừa trong nhà Có những hôm cả nhà đang ngồi nói chuyện xì xào gì đó, tôi đến gần thì tất cả lại im lặng. Tôi có cảm giác như họ đang nói xấu mình.... Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu...