Là mẹ nhưng 10 năm qua tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn con quấn quýt bên người đàn bà ấy
Tôi cũng ở cùng thành phố với Hải và thường xuyên đi ngang nhà Hải để lén nhìn con. Cứ đều đặn vào cuối tuần, người đàn bà ấy đều dắt thằng bé ra công viên gần nhà, tôi nắm được lịch nên trùm người kín mít rồi cứ ngồi từ xa nhìn con.
Tôi nhận lời lấy Hải khi trong lòng đã tràn ngập nỗi chán chường, t.uyệt v.ọng. Người yêu tôi tuyên bố sẽ ở lại nước ngoài sau khi khóa học kết thúc. Điều đó đồng nghĩa với việc tình yêu 5 năm của chúng tôi sẽ chấm dứt. Bố mẹ tôi vốn dĩ đã ngăn cấm tình yêu này, giờ thêm sự việc Vũ quyết định ở lại nước ngoài khiến ông bà thêm cương quyết.
Tôi không yêu Hải, dù tôi biết, anh đã mất khoảng 3 năm để theo đuổi tôi. Ngày đó, Hải biết tôi yêu Vũ nhưng anh vẫn âm thầm chờ đợi. Hải quan tâm đến tôi từng li từng tí, hơn nữa, anh thuộc loại “mặt dày”. Cứ hôm nào tôi đi chơi với Vũ, anh đều đến “đóng đô” ở nhà tôi, ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. Hải có sự nghiệp vững chắc, mới 30 t.uổi nhưng đã làm phó giám đốc, nói chung trong mắt bố mẹ tôi, Hải rất tốt và rất xứng làm chồng tôi, khác xa với “cái thằng khinh khỉnh chỉ có mác học giỏi” như Vũ.
Nhưng tình yêu làm sao ép buộc được. Dù Hải có cố gắng làm hàng trăm điều tốt với tôi thì tôi vẫn không thể nào cảm động được. Nghe tin Vũ ở lại nước ngoài, bố mẹ tôi đã gọi tôi lại, bảo tôi đừng mơ mộng viển vông nữa, hãy chọn Hải làm chồng và sống một cuộc sống ổn định vì tôi đã lớn t.uổi rồi. Mẹ tôi thậm chí còn khóc lóc đòi c.hết nếu tôi không lấy Hải.
Tôi chán nản và t.uyệt v.ọng cùng cực, lúc đó, Hải vẫn ở bên tôi, lặng lẽ chăm sóc tôi. Tôi nhìn Hải rồi chậc lưỡi, thôi thì cứ lấy chồng cho xong. Tôi cũng xem đây là một cách để trả thù Vũ, Vũ nói Vũ yêu tôi nhưng anh lại không làm mọi cách để cho tôi được hạnh phúc, vậy thì anh cứ chống mắt lên nhìn tôi hạnh phúc với người đàn ông khác.
Nhưng tôi đã nhầm to. Tôi vẫn không thể nào hạnh phúc khi sống bên Hải. Thậm chí, điều này còn khiến cuộc sống của tôi trở thành tù ngục. Tôi sợ gần gũi với chồng, sợ những cử chỉ săn sóc của anh, Hải biết hết những điều đó nhưng vẫn nhẫn nhịn. Anh luôn muốn tạo cho tôi một sự thoải mái.
Rồi một ngày nọ, khi tôi vừa kết hôn được 2 năm và có con 1 t.uổi rưỡi, tôi nhận được email của Vũ. Vũ bảo rằng anh đã bị dằn vặt suốt thời gian tôi đi lấy chồng, anh nhận ra rằng anh không thể sống thiếu tôi, thế là Vũ định trở về. Những dòng chữ cứ nhảy múa trước mắt tôi, bóp nghẹt trái tim tôi. Vũ về bây giờ chỉ càng làm cho tôi cảm thấy bẽ bàng chứ có ích gì đâu.
Tôi lo lắng và buồn phiền suốt thời gian đó. Tôi nhìn con, cảm thấy thương bản thân mình ghê gớm. Giá như đó là đ.ứa t.rẻ của tôi với Vũ thì tôi đã không cảm thấy buồn nhiều như thế. Hải thì mừng lắm, anh cảm ơn tôi liên tục.
Video đang HOT
Từ ngày Vũ gửi email cho tôi, tôi cứ đứng ngồi không yên. Vũ bảo đợi anh khoảng 1 tuần nữa, để anh sắp xếp công việc bên này rồi sẽ về hẳn Việt Nam với tôi. Tôi không biết phải trả lời Vũ thế nào, thú thực tôi vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng tôi đã có con, làm sao tôi b.ỏ c.on mình để đi với anh được?
Thế nhưng khi tôi chưa quyết định được gì thì Hải đã đọc được những bức email Vũ gửi cho tôi. Anh giận dữ ném hết đồ đạc trong phòng rồi rít lên: “Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn, cô định biến tôi thành thằng ngu đến bao giờ nữa hả? Cô muốn đi với hắn ta thì cút đi, nhưng cấm đưa con tôi đi đâu cả”. Nói rồi Hải kéo va li, lôi hết áo quần của tôi ra rồi đuổi tôi ra khỏi nhà ngay lập tức. Anh nói rằng, từ lâu rồi, cứ nhìn thấy tôi thẫn thờ là anh đã muốn g.iết tôi vì biết tôi đang nghĩ đến Vũ.
Tôi không ngờ mình bị chồng đuổi một cách n.hục n.hã đến như vậy. con tôi đang còn nhỏ, sao anh ta lại tìm cách tước đoạt quyền làm mẹ của tôi cơ chứ? Tôi chưa kịp làm gì thì Hải đã thông báo với gia đình tôi rằng, tôi bỏ nhà, b.ỏ c.hồng con theo Vũ. Bố mẹ tôi nghe thế thì c.hửi tôi không ra gì. Họ nói tôi không có tư cách làm mẹ.
Hải chỉ cho phép tôi ở với con một tháng 4 lần, sau đó thì đuổi tôi đi hẳn. Lúc đó Vũ về Việt Nam, anh ngỏ ý muốn cưới tôi và chăm sóc tôi. Quả thật, tôi vẫn còn yêu Vũ nhiều lắm, thêm nữa, tình thế của tôi bây giờ rất bi đát, thế nên tôi bấu víu vào Vũ như một cách để xoa dịu vết thương lòng.
Thế là tôi chấp nhận việc làm một bà mẹ vô trách nhiệm, b.ỏ c.on mình để đi tìm hạnh phúc đích thực. Sau khi tôi đi được 1 năm, Hải lấy vợ mới và cô ta rất yêu con tôi. Tôi cũng ở cùng thành phố với Hải và thường xuyên đi ngang nhà Hải để lén nhìn con. Cứ đều đặn vào cuối tuần, người đàn bà ấy đều dắt thằng bé ra công viên gần nhà, tôi nắm được lịch nên trùm người kín mít rồi cứ ngồi từ xa nhìn con.
Cứ như thế suốt 10 năm ròng rã, tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn con trai mình quấn quýt bên người đàn bà ấy. Tôi và Vũ dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể sinh con. Đã không ít đêm tôi nằm khóc thầm, tôi nghĩ rằng, do tôi đối xử tệ với con, b.ỏ c.on để tìm người đàn ông khác khi nó còn quá nhỏ nên ông trời đã trừng phạt tôi. Bây giờ, đến cả việc lấy can đảm đứng trước con để gọi nó, ôm nó vào lòng tôi còn không đủ dũng khí. Tôi phải làm thế nào đây? Có phải tôi là bà mẹ quá tồi tệ hay không?
Theo Blogtamsu
Nhà chồng coi tôi như người thừa trong nhà
Có những hôm cả nhà đang ngồi nói chuyện xì xào gì đó, tôi đến gần thì tất cả lại im lặng. Tôi có cảm giác như họ đang nói xấu mình....
Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu mến và nể phục. Thế nên, lúc nào tôi cũng coi bố mẹ chồng, ông bà chồng như người nhà mình. Ấy vậy mà, tôi luôn có cảm giác, họ không coi tôi là người một nhà, lúc nào họ cũng muốn tạo ra khoảng cách với tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.
Tôi chăm chỉ làm việc nhà, sáng sáng dậy sớm dọn dẹp, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm. Tối về, tôi lại tranh thủ đi chợ rồi nấu cơm. Cuộc sống của tôi quả thực nhiều lúc nhàm chán vô cùng, vì ngay tới khoảng thời gian riêng tư tôi cũng không có, nói đúng hơn là không dám có. Biết ông bà của chồng không thích việc chơi bời tự do nên tôi đã nín nhịn, chấp nhận cuộc sống như vậy.
Ông bà đã nhiều t.uổi nên có nhiều quan điểm phong kiến. Bố mẹ chồng hiện đại hơn một chút nhưng cũng chẳng phải là người dễ dàng gì cho cam. Nên, trong suốt thời gian ở nhà chồng, dường như tôi bị bó buộc và khó chịu vô cùng. Nhưng tôi vẫn cam chịu vì cuộc sống hạnh phúc gia đình. Chỉ là, chồng tôi không hiểu được sự hi sinh của tôi. Với anh, gia đình anh là nhất. Anh sẽ không bao giờ trách mắng gì bố mẹ, ông bà mình, vì họ đối xử quá tốt và chiều chuộng anh hết mực.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. (Ảnh minh họa)
Tôi đã cố gắng chiều lòng chồng và bằng mọi cách cải thiện bản thân mình sao cho bố mẹ chồng ưng ý nhất. Vậy mà, suốt mấy năm về nhà chồng, chuyện gì trong nhà chồng, tôi cũng là người biết sau cùng. Thậm chí còn biết sau cả hàng xóm. Bố mẹ chồng không bao giờ nói với tôi chuyện gì cả. Ông bà thì cho rằng, tôi vừa là đàn bà, vừa là dâu con, cháu chắt trong nhà nên chẳng cần phải biết chuyện, biết cũng không có nghĩa lý gì. Tôi đâu phải là người có quyền hành gì, có tham gia thì bố mẹ cũng không bao giờ nghe lời tôi.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. Thế là, nhiều lần tôi đưa ra ý kiến đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ. Tôi đ.âm chán, buồn và cảm thấy cô đơn vô cùng.
Có lần, nhà chồng tôi sửa nhà, thế mà cho đến tận lúc thợ vào nhà sửa sang, thu dọn đồ đạc tôi mới hay. Bố mẹ chồng cũng không nói với tôi một tiếng để tôi dọn dẹp phòng ốc. Hóa ra, tôi đúng là người ngoài trong nhà này. Tôi có nói thì bà nội bảo, &'việc này có gì quan trọng, giờ dọn cũng được chứ sao'. Không có gì quan trọng sao, sửa hẳn một cái nhà mà bà tôi nói là không có gì quan trọng.
Nhưng chuyện đó dần cũng lui vào dĩ vãng, tôi không bận tâm nữa. Chỉ là, tôi luôn bị mặc cảm vì có chuyện gì gia đình cũng quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng khi tôi vào, họ lại im bặt, hoặc là chuyển chủ đề ngay lập tức. Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết. Thất vọng vô cùng, tôi có cảm giác mình đúng nhà chồng coi tôi như người ngoài. Tôi thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng.
(Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi làm dâu nhà chồng đã được 5 năm. Tôi mãi không có con, đó là điều bố mẹ chồng càng không hài lòng. Một lần, tôi đi làm về, tự nhiên ông bà lôi tôi vào phòng và bảo tôi là, ngồi xuống để thầy làm phép cho có con. Tôi ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra là bà mời thầy về làm phép cho tôi vì tôi mãi không sinh được con. Chuyện đó liệu có nên nói với tôi một tiếng không, liên quan trực tiếp đến tôi.
Tôi bực quá nói lại bà thì bà bảo, &'nói cho mày mất thiêng, cứ ngồi xuống mà làm'. Tôi tức quá, chẳng chịu nghe lời bà, mặc kệ, ai thích làm gì thì làm. Cái thân tôi không phải mang ra để người khác điều khiển như thế.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi đề nghị chồng l.y h.ôn, nếu như anh không chấp nhận chuyển ra ở riêng. Chồng tôi đắn đo, mong tôi suy nghĩ lại nhưng tôi chẳng thể nào sông trong nhà này nữa rồi. Nếu anh thực sự không thể ra ngoài, tôi sẽ tự kí đơn ly dị, anh không cần bận tâm.
Con người ai cũng có sức chịu đựng nhưng cũng có giới hạn. Bố mẹ và gia đình anh đã ép tôi quá đáng. Có lẽ, tôi không sinh con họ cũng chẳng giữ tôi lại. Tôi cũng sợ một ngày, họ sẽ sắp xếp đồ đạc của tôi để ra ngoài cửa mà không cần nói với tôi một tiếng...
Theo Tapchiphunu
Ngủ với gái đừng mang bệnh về nhà làm khổ vợ con Chị thấy nhưng chẳng buồn ra quát tháo, khóc lóc, v.an x.in hắn đừng đi nữa ở nhà với chị. Chị chán rồi. Hắn lấy vợ được 6 năm nay nhưng chưa có con. Vợ hắn chẳng phải là người xấu xí, kém cạnh ai về hình thức, ngược lại cô rất biết cách chăm chút cho bản thân mình. Chả hiểu sao...