La La Land Câu chuyện chân thực của những kẻ mộng mơ
Bộ phim không dạy chúng ta bài học về sự cố gắng hay tuổi trẻ hết mình vì đam mê mà nhắc ta rằng: bạn à, hãy lắng nghe bản thân mình, thấu hiểu nó và sống chân thành với trái tim.
Nghe bài hát City of Stars ( nhạc phim La la Land)
Vào rạp muộn gần 30 phút, tôi đã bắt gặp ngay ánh mắt mê đắm của Mia khi nhìn gã nhạc công cô độc, thả trôi tất cả trong dòng nhạc Jazz mênh mang, mênh mang. Tôi đã phải lòng ngay lập tức ánh mắt ấy, phải lòng sự hòa quyện hoàn toàn của những ngón tay lướt trên các phím đàn, của sự cô độc mà bản nhạc buồn ôm trọn người đàn ông kia, của sự chuyên tâm say mê mà người nghệ sĩ lan tỏa,…
Từ giây phút bắt gặp nhau trong đời ấy, hai con người đứng bên rìa đời dường như được sắp đặt để xen lồng vào cuộc sống của nhau. Họ xa lạ nhưng đồng điều.
Họ bắt gặp nhau trong những tháng ngày khó khăn của cuộc sống, trong sự bế tắc của sự nghiệp, trong cái chênh chao của tuổi trẻ. Khi người ta hoang mang bởi những ngã rẽ và mệt mỏi với tất cả người ta cần tình yêu. Như cậu bạn ghế bên đã nói với tôi rằng: ” Ai cũng vậy, chúng ta luôn sống cần có nhau, thấy nhau, để cảm thông, để thấu hiểu, để chân thành, để khóc, để cười rồi để yêu”.
“Thành phố ngôi sao
có phải đang chiếu sáng cho riêng tôi?
Thành phố ngôi sao
tôi chẳng thể nào đếm xuể
Ai biết chứ
liệu đây có phải khởi đầu cho những điều tốt đẹp?
hay lại là một giấc mơ
tôi chẳng thể nào nắm giữ
Thành phố ngôi sao
có phải đang chiếu sáng cho riêng anh
Một giọng hát cất lên rằng “tôi sẽ ở đây”
và bình an đến với người
chẳng bận tâm đến chuyện
mai này tôi sẽ về đâu”
Con người mà, trong những tháng ngày chông chênh, ta luôn cần một chỗ dựa tinh thần.
Nhưng La La Land – không đơn thuần chỉ là câu truyện của tình yêu. Đó là câu truyện của cuộc đời.
Tình tiết diễn biến rất nhanh, nhưng mạch cảm xúc trong phim lại vô cùng chậm rãi. Không nút thắt, không kịch tính. Có những khi tôi tưởng xung đột phim sẽ đẩy lên cao trào nhưng không. Mạch phim cứ nhẹ nhàng như thế, lãng mạn như thế nhưng lại rất chân thực, rất đời.
Tôi thích cách bộ phim khắc họa nỗi sợ hãi của Mia. Khi cô trôi tuột trong đám đông, hoang mang trong dòng người hò reo phấn khích theo nhạc. Khi cô thường xuyên một mình trong mùa đông lạnh lẽo, một mình cố gắng với tương lai mông lung. Khi cô nhìn thấy giấc mơ của Seb đã khép lại. Khi cô một mình nếm trải sự lo lắng, rồi lại một mình nếm trải sự thất vọng trong thất bại ê trề….
“Em chỉ yêu anh khi anh còn thất nghiệp vì khi đó em thấy bản thân tốt hơn phải không?”
Câu nói của Seb không hoàn toàn đúng nhưng nỗi sợ hãi trong Mia là có thật.
Cô sợ hãi, sợ Seb đã thay đổi, sợ Seb đánh mất lý tưởng sống của bản thân, sợ Seb mất đi niềm vui trong cuộc sống,…nhưng hơn hết thảy cô sợ Seb đã cách cô quá xa.
Đàn ông luôn mong muốn rằng có thể bao bọc, chở che cho người phụ nữ của mình. Bởi vậy luôn phấn đấu buộc mình phải thành công mới cảm thấy đủ tốt, đủ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Dù là một người không chạy theo số đông, không quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình như Seb cũng không ngoại lệ. Nhưng đàn ông lại không biết rằng phụ nữ rất hay bất an. Là không đủ tự tin, không đủ tin tưởng, sinh ra lo sợ. Lo sợ một người đã cách mình quá xa. Càng ngày càng xa, không cách nào đuổi kịp. Sự sợ hãi ấy làm người ta hoang mang hơn, mệt mỏi hơn, sốt ruột hơn và tuyệt vọng hơn….
Mia đã đau khổ biết nhường nào khi trong vở độc diễn đầu tiên đầy hồi hộp và lo lắng, người dạy cô cách mặc kệ đám đông, người khán giả cô tin tưởng duy nhất lại vắng mặt, người kéo cô thoát khỏi nỗi sợ người khác không thích mình lại để cô cô độc rơi vào cái hố sâu ấy một lần nữa. Và sau chừng ấy tuyệt vọng, cô về nhà. Chao ôi, bộ phim! Sao nó lại chân thực đến thế?
Còn Seb? Mia đã từng lo sợ Seb đánh mất đam mê, đánh mất ước mơ, đánh mất niềm vui sống. Vậy Seb có thực sự vui vẻ không? Cậu bạn ghế bên bảo tôi “Anh ấy đã thực sự hạnh phúc, hạnh phúc với những gì anh ấy đang làm, hạnh phúc trong thành công và sự nổi tiếng.” Kể cũng phải. Nghệ sĩ ai mà lại không muốn được đón nhận? Mia cũng đã lo sợ rằng Seb đã thay đổi, lo sợ rằng Seb đã đánh mất bản thân. Cậu bạn ghế bên lại hỏi tôi: “Liệu có phải anh ấy đã thay đổi không? Seb vẫn là Seb thôi.” Tôi cũng không biết Seb có thay đổi không. Tôi đã tưởng tượng rằng Seb sẽ đi xa hơn nữa. Và có lẽ bi kịch sẽ xảy ra và hai người sẽ chia tay trong đau khổ. Nhưng không, nhịp phim vẫn cứ nhẹ nhàng như thế. Và rồi, Seb lại quay lại thực hiện giấc mơ ấp ủ bấy lâu, quay lại với kiểu nghệ thuật mà anh luôn theo đuổi, quay lại là Seb-một nghệ sĩ yêu Jazz cổ điển chân chính. Và một lần nữa bộ phim lại khắc họa nỗi bất an của phụ nữ. Mia đã chẳng thể chịu đựng sự bất an của cuộc sống cô độc dù vật chất đã đủ đầy, dù ánh đèn sân khấu giờ đây đã rực rỡ vây quanh cô. Cô đã chẳng thể thắng nỗi thời gian….
Họ đã đi cùng nhau trong những tháng ngày khó khăn nhất của tuổi trẻ nhưng lại không thể năm tay nhau đi đến hết cuộc đời. Sep và Mia của sau này, họ có tất cả, chỉ là không có nhau. Nhưng phải chăng họ sẽ mãi mãi là một phần thanh xuân tươi đẹp trong kí ức của đối phương. Có lẽ ai cũng có một tình yêu như vậy. Một tình yêu tuổi trẻ dở dang đầy nuối tiếc. Một tình yêu “vượt qua mùa đông” nhưng lại “gục chết sau đêm mùa xuân”. Một tình yêu mà mỗi khi ta nhớ lại đều bất giác mỉm cười nhưng kèm theo đó lại là một tiếng thở dài.
Bản độc tấu “City of star” của Sep gần cuối phim, như môt nốt lặng để kết thúc câu chuyện tình yêu của tuổi trẻ, để đưa người xem lạc vào tâm trí của nhân vật mà trầm mặc thốt lên rằng “giá như”…
Xuyên suốt cả hành trình, mạch phim cứ nhẹ nhàng như vậy, cảm xúc người xem chẳng bao giờ được đẩy lên cao trào. Chỉ duy nhất một phân đoạn khiến tôi xúc động rưng rưng. Đó là khi câu chuyện về người dì được kể lại. Bỗng nhiên cảm thấy bi thương. Cuộc đời những kẻ mộng mơ luôn chênh chao như vậy sao? Dễ gì đâu tìm thấy được một kẻ đồng điệu? “Nhưng thế giới luôn cần những kẻ mộng mơ.” Bởi thế giới cần sống chứ không chỉ cần tồn tại.
Bộ phim không dạy chúng ta bài học về sự cố gắng hay tuổi trẻ hết mình vì đam mê mà nhắc ta rằng: bạn à, hãy lắng nghe bản thân mình, thấu hiểu nó và sống chân thành với trái tim.
Trịnh Minh Hằng
Theo blogradio.vn
Tớ không biết nhiều điều, nhưng tớ biết tớ thích cậu!
Tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì một ai đó mà thay đổi nhiều đến thế, đặc biệt là với người như cậu.
Tớ không biết nhưng cậu khiến tớ bận tâm 24 giờ một ngày, 7 ngày một tuần, 4 tuần một tháng.
Tớ không biết nhưng cậu khiến nhịp tim tớ lên đến 118 trong khi bình thường nó chỉ là 89.
Tớ không biết nhưng cậu khiến tớ có thể tức giận đến không thể làm gì cả buổi nếu thấy cậu đi cùng cô gái khác.
Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến mặt tớ đỏ lên chỉ vì một ánh mắt.
Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến tớ thức đến 3 giờ sáng nghĩ ngợi linh tinh chỉ vì một câu nói bâng quơ.
Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến tớ cười tủm tỉm ôm điện thoại cả ngày.
Tớ không biết nhưng cậu có thể khiến tớ sốt ruột chỉ vì cậu lỡ trả lời tin nhắn muộn vài phút.
Tớ không biết...
Ảnh minh họa: phim Sprout.
Tớ trước đây rất ghét truyện ngôn tình, ghét các cảnh phim sến súa, ghét cả những status yêu đương hờn giận trên các trang mạng xã hội. Nhưng sự xuất hiện của cậu dường như làm thay đổi cả sở thích của tớ. Tớ bắt đầu đọc những câu quote đậm mùi ngôn tình mà trước đây từng ghét cay ghét đắng. Tớ giật mình nhận ra những thứ mình đã từng tưởng là nhảm nhí lúc này lại đúng với mình đến thế.
Bây giờ tớ lại có thể buồn vu vơ ngay khi nghe thấy những bản nhạc buồn, hay những giai điệu đầy chất tự sự. Chỉ cần ai đó nhắc đến cậu là tớ lại nghĩ ngợi linh tinh. Cả ngày trong đầu tớ chỉ có những câu hỏi: "Với cậu, tớ có vị trí như thế nào?", "Mối quan hệ của mình là gì vậy?", "Cô gái kia với cậu là gì của nhau thế?"... Một nghìn câu hỏi ngốc nghếch mà tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể đặt ra cho đến khi cậu xuất hiện. Trước đây, tớ có thể ngồi hàng giờ nghe cô bạn thân giãi bày chuyện tình cảm rồi đưa ra lời khuyên đầy lí trí. Chuyện của người khác tớ giải quyết được. Vậy mà sao đến chuyện của bản thân tớ lại thấy hoang mang, rối bời thế này? Tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì một ai đó mà thay đổi nhiều đến thế, đặc biệt là với người như cậu.
Ảnh minh họa: phim Sprout.
Cậu hòa đồng, vui vẻ với mọi người xung quanh nhưng lại giấu cho mình nhiều nỗi buồn riêng. Cậu hay cười nhưng chưa bao giờ tớ thấy cậu hạnh phúc thực sự.
Cậu đôi khi rất trẻ con có thể ngồi cả ngày chỉ để chơi game nhưng lại rất biết nghĩ cho tương lai. Cậu dễ dàng có hứng thú nhưng không đủ kiên trì để theo đuổi. Tớ nhớ có lần cậu nói với tớ mọi thứ đối với cậu đều như một trò chơi vì cậu thích sự bất ngờ. Có phải vì thế mà cậu nhanh chán? Và liệu tớ có phải cũng chỉ là một trò chơi mà cậu có thể chán bất cứ lúc nào? Cậu đáng lẽ phải là kiểu người mà tớ ghét nhất chứ nhỉ? Tớ cũng không biết nữa... Người ta vẫn thường thích ăn đồ ăn nhanh dù biết nó nhiều chất béo... Cậu có lẽ cũng là một thói quen xấu khó bỏ của tớ.
Ảnh minh họa: phim Sprout.
Nhưng mà, tớ nghĩ mối quan hệ của mình sẽ cứ mãi thế này thôi. Vì tớ không chủ động, tớ không sẵn sàng chia sẻ hết mọi chuyện với cậu, tớ không đủ tin tưởng, tớ không... Và vì cậu không đủ kiên trì để theo đuổi, không đủ nghiêm túc để suy nghĩ cẩn thận, không đủ...
Chúng ta cũng giống như hai cây xương rồng giữa sa mạc chỉ cần một giọt nước nữa là có thể nở hoa. Nhưng sa mạc làm gì có mùa mưa.
Ảnh minh họa: phim Sprout.
Cứ như thế có lẽ chúng ta đến một lúc nào đó sẽ lại lạc mất nhau như Hà Dĩ Thâm lạc mất Triệu Mặc Sênh, như Emma lạc mất Dexter... Lúc nghiến ngấu những bộ phim ấy, tớ luôn thắc mắc tại sao hai người họ rõ ràng có rung động, có tình cảm với nhau mà lại không cố níu tay nhau lại giữa dòng người hối hả để sau này không phải nuối tiếc. Nhưng bây giờ có lẽ tớ đã hiểu phần nào. Làm sao tớ có thể đưa tay ra níu lấy tay cậu được đây?
Rồi cậu cũng phải đi, đi đến một miền đất khác, một chân trời khác, chân trời mà cậu hằng mơ ước. Tớ cũng phải thích nghi với môi trường mới, có những mối quan hệ mới. Câu chuyện của chúng mình sẽ mãi mãi là câu chuyện không có chương cuối, không có hồi kết. Nhưng đối với tớ, những gì còn dang dở, còn nuối tiếc mới là những gì đẹp đẽ nhất. Không có lưu luyến thì sao gọi là tuổi trẻ? Chúng ta cũng giống như biết bao tuổi 18 khác, gặp nhau ở giao lộ đầu đời rồi mỗi người lại đi về một hướng, chẳng biết liệu có gặp lại.
Ảnh minh họa: phim Sprout.
Cuộc sống vội vã trong tương lai có lẽ sẽ cuốn tớ đi. Mà tớ thì không biết có đủ thương đủ nhớ để khắc ghi kí ức ngày hôm nay không. Vậy nên tớ muốn lưu lại đôi dòng này để phòng khi tớ quên cậu và quên tớ của một thời ngây ngô, một thời "không biết".
Theo hoahoctro.vn
Tôi chỉ mong bố mẹ ủng hộ để thoải mái ly hôn chồng tệ bạc Ở với chồng tôi thấy rất khổ sở, muốn ly hôn mà bố mẹ không đồng ý, cũng không che chở để mẹ con tôi quay về. Ảnh minh họa Tôi chỉ tâm sự gọn thế này, chồng hội tủ đủ tật xấu, ngoại tình với vài người. Tôi đã bỏ qua một lần mà anh vẫn tiếp tục cặp kè. Anh vũ...