Lá đơn ly hôn và cơ hội cuối cùng dành cho chồng
Cô vội ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Lòng cô đã nguội lạnh song cô vẫn còn yêu và thương chồng. Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng.
Đang bữa cơm tối,con trai ríu rít kể chuyện ở lớp thì điện thoại đổ chuông dồn dập. Cô vừa nhấc máy lên, không để cô kịp nói, đầu dây bên kia đã lớn tiếng quát nạt xiết nợ.
Buông điện thoại, tâm trạng thực sự nặng nề, thở dài chán nản, cô quay qua bảo chồng “Anh còn muốn làm khổ mẹ con em đến bao giờ, không thương em, cũng mong anh thương lấy con! Nhà mình đâu còn thứ gì đáng giá nữa để bán trả nợ cho anh”.
Cô chưa kịp dứt lời, anh đã buông chén đũa, gằn giọng “Anh biết rồi, đừng nói nữa, khó nghe lắm”. Rồi anh vội vàng đứng lên, nổ xe máy đi, mâm cơm bỏ dở lạnh lẽo trên bàn.
Nhìn con trai ngơ ngác gọi bố mà cô thương đến quặn lòng. Gia đình cô không phải giàu có dư dật tiền bạc nhưng từng rất ấm êm hạnh phúc. Saogiờ lại rơi vào cảnh trớ trêu này
Con trai sẽ dần lớn lên và hiểu chuyện, con sẽ nghĩ gì khi có người cha cờ bạc. Ảnh minh họa.
Vợ chồng cô đều ở quê lên thành phố học rồi ở lại lập nghiệp, lấy nhau bắt đầu từ hai bàn tay trắng, sống nơi đô thị xô bồ ồn ào chẳng mấy dễ dàng gì. Những ngày mới bắt đầu quả thực nhọc nhằn vô cùng, khi công việc hai vợ chồng bấp bênh, thu nhập chẳng đáng bao so với trăm khoản phải chi tiêu đắt đỏ, lại thêm nặng gánh trách nhiệm với bố mẹ già hai bên.
Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống, cô cố vun vén co kéo chi tiêu thì đồng lương ít ỏi vẫn không biết nhấc lên đặt xuống sao cho vừa nên thiếu trước hụt sau…
Nhớ lại ngày đó, lúc nào cô cũng đau đáu ước mơ có được một ngôi nhà, nhỏ thôi cũng được nhưng ấm cúng. Cô sẽ trồng thật nhiều hoa treo xung quanh cho không gian nhà thêm phần tươi tắn màu sắc. Vợ chồng sẽ thôi sống cảnh thuê tạm bợ trong căn phòng trọ chật chộisâu trong hẻm nhỏ, mùa hè hơi nóng phả ra từ tấm lợp mái xi măng ngột ngạt, thiêu đốt, đêm nằmtrở mình không sao ngủ được.
Video đang HOT
Mùa đông gió lạnh rít từng cơn lùa qua cửa sổ, mưa rả rích, quần áo phơi chằng chịt chẳng biết treo vào đâu cho khô. Nhưng sợ nhất cảnh, ở hôm nay chẳng biết ngày mai, mỗi lần tìm rồi dọn sang nhà mới biết bao mệt mỏi lỉnh kỉnh…
Sau 3 năm tiết kiệm dè xẻn chắt chiu, vay mượn thêm họ hàng nội ngoại hai bên, vợ chồng cũng gom góp mua được căn chung cư nhỏ. Dù nó hơi cũ, xuống cấp một chút, lại ở ngoại ô thành phố nhưng dù sao cũng là nhà của riêng mình.
Cô tính vợ chồng cứ chăm chỉ làm ăn, đời không phụ những ai biết nỗ lực cố gắng, khi nào điều kiện kinh tế khá giả hơn thì sẽ sửa sang, mua nhà mới khang trang bề thế hơn.
Nhưng ở đời có nhiều sự việc chẳng tính được vẹn toàn. Thời buổi kinh tế khó khăn, nhiều doanh nghiệp lao đao rồi giải thể, công ty anh lúc đầu cắt giảm lương nhân viên, sau tính đến chuyện cắt giảm nhân sự. Anhchán, chẳng cần đợi họ sắp xếp vào danh sách cắt hay không mà đã lập tức xin nghỉ việc.
Anh bảo với cô thực lòng anh cũng muốn bung ra tự làm ăn kinh doanh riêng. Anh vạch ra những ý tưởng, chiến lược kinh doanh bài bản, vẽ ra viễn cảnh tương lai, thấy chồng có ý chí vươn lên như vậy cô thêm mừng.
Bao khoản tiền tiết kiệm còn lại trong nhà, cô dồn hết lại đem đưa cho chồng, thậm chí anh còn lấy cả sổ đỏ đem cắm cho người ta vay mượn thêm lấy vốn làm ăn. Tháng nối tiếp tháng đi qua, việc làm ăn chẳng thuận buồm theo gió như dự tính, tiền vốn cứ hao hụt dần còn tiền nợ ngày một nhiều hơn. Không muốn vợ chồng xung đột bất hòa, cô nhẫn nhịn chẳng gặng hỏi thêm.
Cho đến khi việc làm ăn của anh thất bại đổ bể hoàn toàn, không cứu vãn được nữa thì niềm tin trong cô mới vỡ òa thành nước mắt. Số tiền nợ đã lên tới con số hàng trăm triệu, ngôi nhà cô chờ đợi mãi mới có được thì giờ đây cũng đứng trước nguy cơ bị mất. Bao nhiêu năm vợ chồng cặm cụi làm việc vất vả, ki cóp, giờ quay lại vạch xuất phát từ con số 0, cõng thêm trên lưng khoản nợ chẳng biết khi nào mới trả hết.
Lòng buồn bã, anh xin lỗi cô khi để gia đình rơi vào tình cảnh này. Cô vừa giận, vừa trách nhưng lại cũng thương anh, thương con. Cô nghĩ lúc này đây mình phải vững vàng để trở thành điểm tựa tinh thần cho chồng.
Trong những ngàynhàn rỗi quanh quẩn ở nhà, không biết bằng cách nào, nghe ai rủ rê anh vướng lô đề cờ bạc. Nhiều hôm anh đi từ sớm tới khuya, bỏ mặc cửa nhà.
Sáng nay tỉnh giấc, chồng cô vẫn chưa về nhà. Cô biết chắc, cả đêm qua anh lại ngồi vui chiếu bạc nơi nào. Anh luôn bảo thương yêu vợ con, nhưng cô nghĩ, yêu thương phải gắn liền với trách nhiệm.
Nếu anh cứ tiếp tục trượt chân ngã, sống cuộc sống vô trách nhiệm như thế thì cô và con liệu có thể mong chờ điểm tựa gì ở anh. Rồi con trai sẽ dần lớn lên và hiểu chuyện, con sẽ nghĩ gì khi có người cha cờ bạc. Cô không thể tiếp tục cam tâm sống với anh mãi thế này.
Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng. Ảnh minh họa.
Cô vội ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Lòng cô đã nguội lạnh song cô vẫn còn yêu và thương chồng. Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho chồng.
Cô hy vọng khi đọc đơn, đứng trước sự đổ vỡ hạnh phúc sẽ làm anh choàng thức tỉnh quay đầu lại. Còn nếu anh chẳng thể vì cô, vì con mà đổi thay, thì cô chắc cũng sẽ phải đau lòng mà buông tay anh thôi…
Theo Thu Hiền/Nguoiduatin
Tẩm bổ cho chồng để rồi chồng đi cặp với tình già
Tôi vừa thương, vừa giận chồng, về đến nhà tôi khóc hết nước mắt. Tôi biết anh thương cho vợ con lắm nên mới phải đi kiếm tiền như vậy.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi cưới nhau được 2 năm rồi nhưng mãi chẳng dám sinh con. Cũng chỉ vì nghèo, thu nhập không đủ chi tiêu nên vợ chồng kế hoạch. Tôi chỉ là nhân viên hành chính của một công ty nhỏ. Còn anh thì cứ mãi nhảy việc vì không phù hợp. Tiền trang trải cuộc sống hàng đều dựa vào tôi hết. Nhiều đêm, anh nằm ôm tôi mà khóc, và dằn vặt chính mình khi làm thằng đàn ông mà không chăm lo được cho gia đình.
Nhưng rồi, chúng tôi vỡ kế hoạch. Phải hai tháng sau tôi mới biết mình mang bầu. Vợ chồng tôi vui thì ít mà lo thì nhiều. Hai vợ chồng sống tằn tiện không sao , nhưng có thêm đứa con thì biết bao thứ phải chi tiêu. Cũng không thể để cho con sống thiếu thốn được.
Hàng ngày anh vẫn đi chạy xe ôm trong lúc chờ đợi nhà tuyển dụng gọi điện. Tôi vẫn khuyên anh cố gắng, không nên nản chí. Vì ông trời chẳng phụ ai bao giờ. Một ngày, chồng tôi về sớm thông báo rằng, anh được nhận vào làm ở một công ty tư nhân. Hai vợ chồng ôm nhau khóc sung sướng. Vậy là chúng tôi sẽ có thêm một khoản thu nhập ổn định để chăm lo cho con.
Lần này, mới chỉ thử việc được 1 tuần anh đã được nhận vào làm luôn. Anh vẫn hay kể cho tôi nghe về bà sếp khó tính nhưng đối rất tốt với nhân viên. Anh bảo, anh học hỏi được nhiều từ nguyên tắc làm việc của sếp. Chị ấy còn hứa sẽ tăng lương cho nhân viên theo năng lực làm việc. Tôi hi vọng, chồng sẽ cố gắng để có thêm thu nhập.
Tháng lương đầu tiên, ngoài tiền lương cứng, anh lại còn được sếp thưởng thêm. Lần đầu tiên, tôi thấy anh vui đến vậy. Đêm hôm đó, nằm trong vòng tay anh tôi thấy hạnh phúc và yêu chồng hơn. Tôi biết mình đã không lựa chọn nhầm chồng dù anh có nghèo.
Tháng nào anh cũng đưa về cho tôi rất nhiều tiền thưởng thêm. Ngoài những khoản chi tiêu cần thiết, tôi đều cất giữ, tiết kiệm cho con. Hình như công việc quá áp lực thì phải, tôi thấy anh gầy và mệt mỏi hơn. Tôi cố gắng, tẩm bổ cho anh nhưng vẫn chẳng thấy anh có dấu hiệu khả quan mấy.
Một hôm, tôi xin nghỉ sớm để đi mua sắm chút đồ cho em bé. Vì chồng đã rất vất vả rồi nên tôi không muốn phiền đến chồng những việc con con nữa. Đi qua gian hàng bán đồng hồ, tôi nghĩ không biết có nên chọn cho anh một chiếc không. Vốn dĩ anh rất thích đeo hãng đồng hồ Rolex nhưng chưa bao giờ dám mua. Bất chợt, có một đôi đi lướt qua tôi, tiếng cười nói rất vui vẻ.
Tôi nhận ra đó là tiếng của chồng mình nên đi theo. Người phụ nữ đi cùng anh đã bước vào tuổi trung niên. Khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, tay đeo đầy vàng. Chỉ có thân hình là hơi đẫy đà. Họ khoác tay nhau như một đôi vợ chồng tình cảm. Tôi bất ngờ và đau đớn khi biết anh ngoại tình , cặp bồ với người hơn tuổi.
Tôi đi theo sau họ, anh dắt bà ấy đến gian hàng quần áo để chọn váy. Bà ấy thử đi thử lại, gần một tiếng đồng hồ rồi mới đi về. Chiếc xe hơi sang trọng đưa hai người họ lao vút đi. Chân tôi muốn khuỵa ngã, tôi không đủ sức để tiếp tục đi theo anh nữa. Nhìn cách họ gọi nhau thân mật như vậy, tôi đã hiểu ra tất cả. Anh đã cặp bồ với tình già để có tiền đưa cho vợ con.
Tôi vừa thương, vừa giận chồng, về đến nhà tôi khóc hết nước mắt. Tôi biết, anh thương cho vợ con nên mới phải đi kiếm tiền kiểu như vậy. Tôi lo cho anh sẽ bị trượt dốc, bị dỗ dụ bởi sức mạnh của đồng tiền. Tôi sợ anh sẽ chẳng còn nhớ đến gia đình nhỏ bé này nữa. Tôi có nên nói cho chồng biết sự thật không? Tôi phải làm sao bây giờ? Ạnh không thể cứ mãi kiếm tiền như vậy được. Sự thực phũ phàng khiến tôi đau đớn quá. Giá như tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn thì đâu đến nông nỗi này.
Theo blogtamsu
"Chiến tranh" với mẹ chồng vì cậu em rể Mình khá bất ngờ vì xưa nay mẹ chồng rất hiền lành và hay có tính xuề xòa, giờ lại trở mặt như vậy. Mình năm nay 26 tuổi hiện là kế toán cho một công ty liên doanh, chồng mình 31 tuổi cũng làm cùng công ty nhưng anh ở bên tổ kĩ thuật. Mình lấy chồng cách đây 2 năm và...