Là đàn bà thì phải biết ngoan!
Nói chung, tôi thấy đàn bà nên biết bằng lòng với cuộc sống của mình. Là đàn bà thì phải ngoan, chồng bảo thế nào phải nghe vậy. Đừng có “chuyện bé xé ra to” làm mất hòa khí gia đình.
Ảnh minh họa
Chào chị Minh Huệ, tác giả tâm sự “Đàn bà ở nhà chồng nuôi liệu có hèn”!
Tôi là một người đàn ông làm kinh doanh lăn lộn ngoài xã hội. Bản thân tôi thấy, muốn nhàn nhã thì sẽ chẳng bao giờ kiếm tiền đủ ăn được. Còn muốn có tiền luôn rủng rỉnh trong túi thì buộc phải dấn thân vào công việc. Đôi lúc, tôi cũng phải lươn lẹo, ranh mãnh và mưu mô nữa.
Tôi thử hỏi chị mỗi lúc tiếp đối tác với hàng lít rượu bia, người say ngất ngưởng, chị có chịu nổi “nhiệt” không? Với đối tác, thân thiện quá đà dễ biến mình gái. Ngược lại, cứng nhắc quá sẽ không gây được thiện cảm và có khi hỏng việc.
Chiều muộn, với đống việc ngổn ngang ở cơ quan, chị sẽ yên tâm làm nốt việc mà bỏ mặc chồng con loay hoay ở nhà? Tôi xin thưa luôn: Người phụ nữ có “giỏi việc nước” mà “đoảng việc nhà” thì cũng chẳng ai khen cả.
Nói thiệt, nếu phụ nữ tài giỏi kiếm được bộn tiền thì đi làm cũng được. Chứ là phụ nữ mà đi làm chỉ được mấy đồng lương èo ọt chưa đủ nuôi thân thì nên biết điều ngoan ngoãn ở nhà thì hơn. Ở nhà chăm sóc con cái chu toàn còn tốt hơn gấp bội khi đi làm mà chỉ kiếm được vài đồng bạc.
Tôi đã trải nghiệm toàn bộ điều này bằng chính cuộc sống của mình. Vợ tôi cũng đã nghe theo tôi ở nhà phục vụ chồng con. Mọi công việc kiếm tiền cho gia đình tôi kham tất. Xin nói thêm tôi đang làm phó giám đốc marketing của một công ty tin học. Công việc của tôi khá bận rộn.
Trước đây, cũng suýt nữa tôi đã thành trai ế đấy. Gần bốn mươi tuổi, tôi mới yêu được cô ấy. Người yêu tôi hiền lành, chăm chỉ và ngoan ngoãn. Sau một năm yêu đương, chúng tôi đã kết hôn.
Video đang HOT
Trước khi cưới, vợ tôi làm quản đốc cho công ty may mặc. Công việc làm ca kíp khá vất vả. Ca đêm, cô ấy chỉ trở về nhà sau 12 giờ. Cô ấy tiều tụy đi vì thức đêm nhiều.
Mỗi tháng vợ tôi kiếm được 7 triệu đồng. Trong khi đó, ngoài tiền ăn uống hàng ngày, nhà tôi đã phải trả 3 triệu cho người giúp việc. Vì làm vất vả nên sức khỏe của cô ấy rất kém. Vợ tôi thường phải mua sâm và sữa uống bồi bổ nữa. Tính ra, tiền lương của cô ấy chẳng đủ chi tiêu.
Từ ngày sinh con xong, vợ tôi càng ốm yếu, gày gò, xanh xao. Số buổi xin nghỉ việc của cô ấy còn nhiều hơn ngày đi làm.
Thương vợ, tôi đề nghị cô ấy ở nhà. Trong gia đình, chỉ cần mình tôi bươn chải kiếm tiền là đủ. Vợ tôi vui như mở cờ trong bụng. Ngay lập tức, cô ấy viết đơn xin nghỉ việc ở công ty.
Giám đốc của công ty đó là bạn học cùng cấp 3 với tôi nên tôi đã nhờ anh ấy cho vợ tôi đóng nhờ tiền bảo hiểm xã hội. Thế nên, dẫu không đi làm, nhưng sau này vợ tôi vẫn có lương hưu.
Công việc nội trợ ở gia đình tôi khá nhàn nhã. Đợi cho con gái dậy, vợ tôi mới phải trông con. Quần áo bẩn đã có máy giặt. Các tiện nghi trong gia đình tôi khá đầy đủ nên làm mọi thứ đều dễ dàng.
Cuối tuần, tôi đều thuê người về dọn dẹp nhà cửa. Hàng ngày, cô ấy chỉ việc khua tay qua là hết việc nhà ngay. Rảnh thời gian, vợ tôi chăm chút tới nhan sắc của mình. Cô ấy thường đắp các loại mặt nạ tự nhiên. Trông da cô ấy sáng đẹp hơn trông thấy.
Ngoài khoản tiêu vặt ra, tôi nộp phần lớn tiền lương cho vợ giữ. Cô ấy được thoải mái tiêu pha. Những hôm đẹp trời, cô ấy đưa con đi shopping và chỉ trở về với đùm túm đồ đạc trên tay.
Hôm trước, vợ tôi còn khấp khởi khoe: “Đứa bạn làm cùng công ty cũ với em khen em ở nhà trẻ đẹp hẳn lên đấy”. Thỉnh thoảng, vợ tôi hay kể về bạn bè chơi thân với cô ấy. Họ phải làm việc nhiều mà đồng lương chỉ đủ ăn bữa cơm đạm bạc. Cô ấy nén tiếng thở dài thông cảm.
Vợ tôi đã nhiều lần bày tỏ sự mãn nguyện khi toàn tâm chăm lo cho gia đình. Cô ấy còn đùa tôi: “Nếu lấy anh sớm hơn, em đã không phải chịu khổ lâu đến thế”.
Nói chung, tôi thấy đàn bà nên biết bằng lòng với cuộc sống của mình. Là đàn bà thì phải ngoan. Chồng bảo thế nào phải nghe vậy. Đừng có “chuyện bé xé ra to” làm mất hòa khí gia đình. Ở nhà vừa có nhan sắc tốt hơn, sức khỏe tốt hơn lại chăm lo chồng con tốt hơn thì sao phải nghĩ. Các chị em cứ yên vị khi có chồng làm trụ cột vững chắc gia đình nhé.
Theo VNE
Tôi chẳng khác gì một người giúp việc
Tôi là người đàn bà thứ 8 của Khương. Trước tôi, 7 người đàn bà đã lần lượt bỏ ông hoặc bị ông bỏ.
"Chị phải đưa anh ấy vô bệnh viện, tôi năn nỉ chị đó. Dù sao thì ảnh cũng là cha của con chị mà..."-Liên Hương lại gọi điện giục giã. Tôi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Toàn thân ông trắng toát như tấm dra trải giường. Đôi mắt ông ta nhắm nghiền, trong khi cái miệng lại há hốc thổi ra từng hơi thở mệt nhọc, đứt quãng.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt ông, khuôn mặt xám xịt như mặt người chết. Mà có lẽ ông đã chết rồi vì tôi không thấy lồng ngực ông đập phập phồng...Nhưng không, nhìn kỹ, tôi biết mình đã lầm. Ông ta còn sống.
Người đàn ông nằm đó là Khương, chồng tôi. Cách đây 2 tuần lễ, ông bảo đi thăm một người bạn ở Cần Giờ, tôi hỏi thăm ai thì ông không nói. Sau đó khi Liên Hương gọi điện cho tôi biết là Khương bị sốt cao, khó thở; tôi mới biết chính xác là ông đi thăm cô ta.
Mà chẳng phải thăm viếng gì. Họ bồ bịch với nhau trong khi bên ngoài cứ giả làm anh em. Tôi biết hết nhưng không thèm nói bởi từ lâu tôi cũng chán cái cảnh vợ chồng với người đàn ông đáng tuổi ông nội mình. Tôi là người đàn bà thứ 8 của Khương. Trước tôi, 7 người đàn bà đã lần lượt bỏ ông hoặc bị ông bỏ.
Tôi không cần tìm hiểu lý do đích xác của những cuộc chia tay bởi thời gian 6 năm sống với Khương, đã quá đủ để tôi biết vì sao họ không thể chung sống với ông ta, một gã đàn ông hám gái nhưng bủn xỉn. Khi về sống với Khương, ông bảo tôi: "Anh sẽ bảo đảm cho em một cuộc sống đầy đủ, chẳng cần phải làm lụng vất vả như bây giờ".
Lúc đó tôi đang là nhân viên phục vụ ở một khách sạn mà mỗi lần lên TP HCM là ông ta lại đến đăng ký phòng để nghỉ qua đêm hoặc đôi khi chỉ nghỉ trưa. Ông khoe là chủ trang trại mấy chục hecta ở Bình Dương, có mấy căn nhà mặt tiền cho thuê, chỉ riêng tiền cho thuê nhà mỗi tháng đã hơn trăm triệu; tiền bán trái cây, gia súc, gia cầm ở trang trại mỗi tháng cũng ngần ấy nữa.
Ông năn nỉ mãi nhưng tôi không đồng ý. Cho đến lần ông nghỉ qua đêm ở khách sạn và đột ngột ngã bệnh, tôi phát hiện nhờ người đưa ông đi cấp cứu, còn mình thì ở lại chăm sóc. Khi khỏi bệnh, ông cho tôi 20 triệu gọi là tạ ơn tôi đã cứu mạng. Dần dà tôi cũng xiêu lòng.
Tôi nghĩ đồng tiền mình nhận là xứng đáng chứ chẳng phải là tiền bố thí của người chồng giàu có (Ảnh minh họa)
Tôi về sống với Khương, sinh cho ông ta 2 đứa con nhưng chúng tôi vẫn chưa làm hôn thú. Lý do mà Khương đưa ra để không đăng ký kết hôn là có chút vướng mắc về thủ tục ly hôn với bà vợ đầu tiên hiện đang sống ở nước ngoài. Tuy vậy, tôi lại nghe bạn bè ông nói lại là vì tôi còn quá trẻ, ông ta sợ tôi dòm ngó tài sản của mình nên không muốn ràng buộc.
Tôi mặc kệ ông ta nghĩ sao cũng được, miễn mỗi tháng tôi có một khoản tiền kha khá để gửi về cho ba mẹ tôi ở quê. Tuy vậy, cuộc sống của tôi cũng chẳng êm đẹp như tôi vẫn tưởng. Khi tôi mang thai lần đầu tiên, ông bảo có việc lên TP HCM vài hôm. Lần đó về, tôi phát hiện mấy cái bao cao su trong túi xách của ông. Tôi hỏi thì ông tỉnh bơ: "Giải quyết tạm thời khi em bầu bì thôi mà". Tôi chết lặng người. Phải rất lâu sau tôi mới lấy lại bình tĩnh. Sau lần đó, mấy tháng tiếp theo thay vì cho tôi 3 triệu thì ông cho tôi 5 triệu như để đền bù "tổn thất tinh thần" cho tôi.
Đôi khi ngồi suy nghĩ một mình, tôi thấy thân phận mình cũng chẳng khác gì một người giúp việc. Tiếng là giàu có nhưng trong nhà mọi việc lớn nhỏ tôi phải làm; ông chỉ thuê nhân công cho công việc ở trang trại. Nhưng thậm chí cả những công việc xịt sâu, tưới nước, lượm trứng; cho gà, chim ăn... tôi cũng phải cùng làm với thợ.
Chính vì vậy, tôi nghĩ đồng tiền mình nhận là xứng đáng chứ chẳng phải là tiền bố thí của người chồng giàu có. Giả dụ ông ta thương tôi thật lòng, sống đàng hoàng, đừng bồ bịch lung tung thì có lẽ tôi cũng sẽ thương yêu ông ta dù cái chuyện đũa lệch nhiều khi cũng khiến tôi nản lòng. Thế mà ông không như vậy. Vừa tính toán nhỏ mọn, lại vừa chơi bời vô độ, coi vợ con như "con sen"- đây là từ ngữ mà ông hay nói với tôi để chỉ người giúp việc.
Bây giờ thì ông ngã bệnh nằm đó. Liên Hương bảo tôi đưa ông vô bệnh viện nhưng tôi lưỡng lự. Vô đó là tôi phải đi theo chăm sóc ông, bỏ bê hai đứa nhỏ và công việc nhà vì ông sẽ chẳng chịu để người lạ chăm sóc mình. Còn để ông ở nhà, dù tôi đã mời bác sĩ đến khám nhưng tình hình mấy hôm rồi không có chuyển biến. "Chị đưa bác vô bệnh viện sớm thì còn có hi vọng; nếu không e rằng sẽ khó qua khỏi vì đợt viêm phổi này rất nặng"- vị bác sĩ khuyên.
Tôi nhìn cái mặt xám xịt của ông. Những hơi thở nhẹ như không... Trong đầu tôi mọi thứ rất mơ hồ. Tôi nửa muốn ông khỏe lại để xem ông có để lại gì cho mẹ con tôi hay không; nhưng nửa lại muốn ông ta cứ đi luôn vì tôi đã tìm kiếm khắp nhà vẫn chẳng thấy giấy tờ, tiền bạc ở đâu.
Nghe nói mấy ngôi nhà mà ngày xưa ông "nổ" trước khi lấy tôi thật ra là của con trai ông. Chúng đứng tên sở hữu và lấy tiền cho thuê chứ ông chẳng có gì. Còn cái trang trại "bé bằng cái lỗ mũi" chứ không phải rộng mấy chục hecta như ông ta khoe hồi trước hình như cũng đứng tên một trong những bà vợ đã mất của ông. Con của bà này vừa rồi đã nộp đơn kiện cha để đòi lại đất. Bây giờ nghĩ kỹ lại hình như chẳng có gì cho tôi ngoài mấy món nữ trang mà ông tặng tôi nhân những dịp này nọ như sinh nhật, ngày chung sống, lễ phụ nữ...
Vậy thì tôi cứu ông ta làm gì? Để ông sống thêm ngày nào, tôi cực thân ngày ấy... Thế nhưng có một tiếng nói khác lại bảo rằng, dù sao thì ông ta cũng đã cưu mang mẹ con tôi suốt 6 năm qua, có lẽ tôi nên đưa ông đến bệnh viện chăng? Mà chắc gì vô đó ông có thể qua khỏi?
Càng nhìn ông, tôi càng thấm thía. Nếu ai đó có sức khỏe, có trí tuệ thì tự mình kiếm sống, đừng bao giờ dựa dẫm vào những kẻ hay khoe mẽ giàu sang bởi cái thùng rỗng thì luôn kêu to...
Theo VNE
Nỗi đau người vợ bị chồng truyền HIV Niềm vui sắp được làm mẹ của Triệu Thị Viên bỗng chốc tan thành mây khói khi chị biết mình đã nhiễm HIV. Đau đớn hơn, khi Viên biết rằng, người chồng bị bệnh đã không hề cho chị biết sự thật đó. Hận chồng vì biết bệnh vẫn giấu Triệu Minh Hải "hơi ân hận" vì giấu bệnh và lây cho vợ....