Là đàn bà, đừng dại dột bỏ con như người mẹ trong bài này
Đàn ông tạo ra đứa trẻ trong một phút giây sung sướng còn phụ nữ tạo nên đứa trẻ qua một quá trình gian khổ. Chính vì thế đối với phụ nữ, đứa con chính là tất cả.
Nỗi đau phụ nữ phải gánh chịu người đàn ông không thể nào cảm nhận hết được. Mọi thứ xảy ra chỉ có phụ nữ là thiệt thòi và hậu quả không dễ chịu chút nào.
Vậy mà có những người chỉ vì sự ích kỷ của đàn ông hay là vì sự u mê của đàn bà mà đành tâm tước đi sự sống của một đứa bé đang hình thành. Để rồi người phụ nữ chìm đắm trong hối hận vì không đủ can đảm để đứa bé có mặt trên đời này.
Sau khi từ bỏ đứa con, người mẹ trẻ này đã bị trầm cảm và chìm đắm trong nỗi sợ hãi lẫn dằn vặt vì những lỗi lầm của bản thân…
“Mẹ hối hận vì không đủ can đảm để giữ con lại bên mình. Có con là niềm an ủi, vỗ về, con là của riêng mẹ nhưng giờ đây tất cả đã muộn màng.
Gần 5 tháng rồi từ ngày quyết định bỏ con, đây là những ngày đau khổ, nặng nề nhất mà mẹ từng trải qua, không biết bao giờ mới kết thúc. Mẹ vẫn yêu người đàn ông đó một cách chân thành mặc dù lúc nào trong lòng cũng mang cảm giác đầy tội lỗi, dằn vặt, nhất là việc để con phải gánh chịu hậu quả do lỗi lầm của người lớn gây ra.
Từ ngày bỏ con, mẹ luôn dằn vặt bản thân, dằn vặt cả người đàn ông ấy nữa. Mẹ rất oán hận người ta, không can tâm khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được ba mẹ yêu thương, chờ đợi, còn con lại không được như thế. Nhưng mẹ lại không đủ mạnh mẽ để rời xa người đó bởi tình cảm dành cho họ rất nhiều.
Video đang HOT
Hơn một năm rồi kể từ ngày chính thức bước vào cuộc sống của người đó, mẹ thay đổi nhiều, từ một cô gái năng động, tự tin mẹ trở nên ít nói, ngại giao tiếp, chỉ thích ở một mình suy nghĩ, dằn vặt bản thân. Mẹ cảm thấy hạnh phúc với thời gian ít ỏi bên cạnh người ta. Mẹ yêu người đàn ông đó một cách mù quáng, không vì vật chất vì trước giờ mẹ không bao giờ nhận gì từ người ta và cũng không suy nghĩ sẽ đòi hỏi gì tự họ chỉ đơn giản là muốn được ở bên cạnh người ta vậy thôi.
Giờ đây, mẹ rất oán hận vì người ta nhẫn tâm từ bỏ con dù quyết định cuối cùng là mẹ. Mẹ cảm thấy cô đơn, lạc lõng, bơ vơ lắm, tối nào cũng nhớ con da diết, khóc lóc, hành hạ bản thân nhưng giờ có ý nghĩa gì nữa đúng không? Cứ mỗi lần nhắm mắt, mẹ lại nghe lấy tiếng lanh canh của dụng cụ lúc người ta lấy con ra khỏi lòng mẹ. Mỗi giây mỗi phút cứ hiện về nguyên vẹn đầy đủ, bao nhiêu đêm mẹ cứ có cảm giác con đang lại gần, oán trách. Mỗi lời cứ văng vẳng trong đầu mẹ “Mẹ ơi, sao đành bỏ con, con nào có tội gì, con chỉ muốn sống, sao không được sống?”. Con cứ hành hạ mẹ đi, sao cũng được, cả đời này mẹ phải sống trong sự dằn vặt, cô đơn, tội lỗi mẹ cũng cam lòng. Mẹ chỉ ân hận một điều là vì sự ích kỷ của bản thân mà nhẫn tâm từ bỏ con.
Lúc biết mình có thai, mẹ vừa vui vừa lo, lo sẽ đối diện với gia đình thế nào đây, mẹ dự định sẽ đi xa một thời gian, sinh con rồi về nói với gia đình. Mẹ suy nghĩ nhiều lắm, muốn có con, nhưng cuối cùng vì sự ích kỷ, không đủ mạnh mẽ mà đã bỏ con khi con mới hơn 6 tuần tuổi.
Những ngày tháng tiếp theo mẹ không biết phải sống như thế nào nữa. Đi đường nhìn thấy những đứa trẻ mẹ lại nhớ tới con, lại nghĩ nếu không bỏ con đi thì giờ con đã thành hình trong lòng mẹ. Mẹ luôn tự nói với lòng mình là phải cố gắng sống thật tốt để bù đắp tất cả lỗi lầm đã gây ra. Mẹ dự định giấu nỗi nhớ về con ở một nơi nào đó sâu trong tim để có thể mạnh mẽ, cố gắng làm việc, lo cho gia đình. Thế nhưng đêm về mẹ nhớ con quay quắt, ước gì còn con ở bên cạnh để những lúc yếu đuối, cô đơn còn có động lực mà cố gắng. Có con là niềm an ủi, vỗ về, con là của riêng mẹ nhưng giờ đây tất cả đã muộn màng.
Giờ đây khi những hối hận trong mẹ ngày càng lớn lên thì mọi thứ lại trỗi dậy càng mạnh mẽ. Mẹ còn lo sợ khi mẹ bỏ con đi rồi thì người ta có thể nhẹ nhõm vứt bỏ mẹ vì không còn gì liên quan nữa. Mẹ sợ bị bỏ rơi, mẹ sợ mọi thứ xung quanh, mẹ sợ người ta sẽ nhẫn tâm rời bỏ mẹ như khi nhẫn tâm từ chối con. Mẹ muốn được trải lòng, muốn thoát khỏi tình cảnh này nhưng cứ phải chịu đựng, cố gắng như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mẹ thật sự mệt mỏi chỉ muốn được vứt bỏ mọi thứ mà ra đi, mẹ không còn muốn vướng bận điều gì trên cõi đời này nữa…”
Vậy đó, nỗi đau phụ nữ phải gánh chịu người đàn ông không thể nào cảm nhận hết được. Mọi thứ xảy ra chỉ có phụ nữ là thiệt thòi và hậu quả không dễ chịu chút nào. Nếu không được thông cảm và che chở họ sẽ có những quyết định dại dột như câu chuyện của cô gái dại dột này.
Vậy nên là phụ nữ hãy tự chủ, hãy mạnh mẽ, hãy biết nắm và buông. Đừng vì u mê tình ái mà gây ra những thương tâm cho chính mình.
Theo Phununews
Tôi dại dột vì đã bỏ con để chọn chồng
Tôi nhớ về người chồng trước kia và đứa con trai bé bỏng. Nhưng càng nghĩ đến họ tôi càng cảm thấy khinh bỉ bản thân mình nhiều hơn. Tôi biết, mình đã dại dột khi nhẫn tâm bỏ lại đứa con vì một người chồng không xứng đáng.
Ngày anh nói lời chia tay với tôi không một lý do tạo thành cú sốc quá lớn đối với tôi. Không bao lâu sau, tôi nhận lời lấy một người đàn ông hơn mình 3 tuổi. Người đàn ông đó theo đuổi tôi gần hai năm, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi được lời đồng ý của tôi khi tôi đang trong quãng thời gian tuyệt vọng. Ngày tôi bước lên xe hoa, anh cũng đến chúc mừng và nói lời xin lỗi tôi: "Anh xin lỗi, anh cần công việc đó và chỉ cô ấy mới có thể mang nó đến cho anh. Chúc em hạnh phúc bên chồng". Hóa ra là vậy, lý do anh bỏ tôi là vì muốn thăng chức. Tôi cười và chấp nhận sự thật.
Nói đến người đàn ông kia - người mà từ nay về sau tôi sẽ gọi là chồng, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, luôn lo lắng, quan tâm tôi. Anh ấy cũng đủ thông minh để hiểu rằng cuộc hôn nhân này chỉ xuất phát từ tình yêu đơn phương, tôi không hề yêu anh. Thế nhưng, đã nên nghĩa vợ chồng thì phải có trách nhiệm với nhau. Hai năm sau khi cưới, chúng tôi có với nhau một đứa con trai kháu khỉnh. Kể từ đó anh càng yêu thương tôi hơn.
Cuộc sống của tôi lúc bấy giờ có không biết bao nhiêu cô gái mơ ước, chồng tài giỏi, con kháu khỉnh, gia đình giàu có. Thế nhưng khó có ai biết được rằng phía sau bức rèm ấy là sự lạnh ngắt đến tê người. Nhiều đêm thấy anh lặng người hút thuốc ngoài ban công mà tôi chỉ ước gì đó là "anh ấy", nếu là "anh ấy" có lẽ tôi đã chạy ra ôm thật chặt anh từ phía sau, hôn nhẹ lên mái tóc ấy rồi. Nhưng với anh - người chồng mẫu mực của tôi, thì tôi tuyệt nhiên không thể.
Hơn một năm sau kể từ ngày sinh con, tôi đi làm trở lại. Có lẽ vì nghỉ quá lâu nên việc đi làm trở lại cũng gặp không ít khó khăn. Nếu không nhờ các mối quan hệ của chồng, tôi sẽ chỉ có thể ngồi nhà chờ đợi vận may đến.
Anh ấy là một người cha tốt, còn tôi không có đủ tư cách làm mẹ vì đã nhẫn tâm bỏ lại đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Nếu không phải vô tình gặp lại "anh ấy" trước cổng công ty, có lẽ sóng gió cũng sẽ không ập đến với gia đình tôi. Vẫn quán café cũ, vẫn hai con người ấy nhưng dường như khoảng cách và không gian xa vời vợi, khiến cả tôi và anh đều ngập ngừng khó nói. Cuối cùng, để phá tan sự im lặng, anh lên tiếng trước: "Em vẫn ổn chứ, anh nghe nói em đã có con. Sống với chồng em có hạnh phúc không?". Dường như những câu hỏi của anh trở nên thừa thãi. Tôi lặng một lúc lâu rồi gật đầu, nói nhanh hai chữ "em ổn". Sau đó, tôi cũng hỏi lại anh: "Anh lấy vợ chưa? Sự nghiệp thành công chứ?". Hai chữ "thành công" như xoáy mạnh vào tim anh.
Anh ấy nói: "Anh ly hôn nửa năm rồi, giờ làm nhân viên cho công ty vật tư. Sau khi chia tay, dường như anh đã mất tất cả". Tiếng thở dài cùng ánh mắt lơ đãng của anh khiến tôi khó thở. Nếu không phải vì tiếng cô phục vụ bàn gọi đúng lúc, có lẽ khi đó tôi đã chạy đến và ôm anh thật chặt.
Thật sự là trong lòng tôi chưa một phút quên anh, chưa một giây nào hận anh cả. Tôi chỉ buồn và hận chính mình đã không mang lại cho anh những gì người khác có thể mang lại, nên mới để mất anh. Kể từ hôm đó, chúng tôi liên lạc trở lại. Tình cảm xưa như được khơi lại mỗi ngày. Lúc này, trong đầu tôi không còn một chút gì nghĩ về người chồng mà chỉ có hình ảnh của anh. Ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau.
Bỗng một hôm, anh nói muốn quay lại với tôi, không thể tiếp tục sống không có tôi. Anh gợi ý muốn tôi ly hôn chồng rồi về sống với anh. Yêu anh thật đấy, nhưng còn con, tôi biết phải làm sao với đứa trẻ. Và chồng tôi, anh ấy không có lỗi, anh ấy thật đáng thương.
Thế rồi, lý trí không thắng nổi trái tim, tôi cầm tờ đơn ly hôn trên tay mà lòng nặng trĩu. Đưa nó cho chồng, tôi tưởng anh sẽ ngạc nhiên và sốc lắm, nhưng ngược lại, anh từ tốn ký vào và nói: "Anh biết, em và Trường đã gặp lại nhau. Hơn thế, anh còn biết hai người thường xuyên gặp mặt. Anh biết sớm muộn rồi mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng dẫu sao cũng cảm ơn vì em đã để lại bé Sơn cho anh. Thằng bé là kỷ niệm duy nhất giữa anh và em mà sau này anh sẽ nhớ. Đi rồi, phải hạnh phúc biết không?".
Ngay lúc đó, hai hàng nước mắt tôi chảy dòng, nhìn con mà trong lòng chua xót. Ôm hôn đứa con bé bỏng mà tim tôi thắt lại. Thế rồi, tôi vẫn quyết tâm xách vali lên và rời bỏ anh.
Bây giờ, tôi viết những dòng chữ này khi hai dòng nước mắt vẫn chảy dài trên má. Người đàn ông trước kia từng bỏ rơi tôi một lần lại nhẫn tâm bỏ rơi tôi lần nữa. Hơn 6 tháng kể từ khi ký vào tờ hôn thú, chính thức trở thành vợ anh, cũng là lúc tôi tiếp tục bị anh đá thêm lần nữa vì lý do sự nghiệp. Nỗi đau như bủa vây lấy tôi. Trước kia mất anh, tôi còn có người chấp nhận ở bên xoa dịu nỗi đau, nhưng giờ đây chỉ có tôi và nỗi cô đơn, lạnh lẽo. Tôi nhớ về người chồng trước kia và đứa con trai bé bỏng. Nhưng càng nghĩ đến họ, tôi càng cảm thấy khinh bỉ bản thân mình. Tôi biết mình đã dại dột khi nhẫn tâm bỏ lại đứa con chỉ vì một người chồng không xứng đáng.
Theo Blogtamsu
Người phụ nữ dại dột vì bỏ con để chọn chồng Tôi nhớ về người chồng trước kia và đứa con trai bé bỏng. Nhưng càng nghĩ đến họ tôi càng cảm thấy khinh bỉ bản thân mình nhiều hơn. Ngày anh nói lời chia tay với tôi không một lý do tạo thành cú sốc quá lớn đối với tôi. Không bao lâu sau, tôi nhận lời lấy một người đàn ông hơn...