Là con gái nhà quá giàu nên mãi tôi không lấy được chồng
Tôi mong nhà mình chỉ bình thường, không cần quá giàu có thì chắc tôi sẽ bớt khổ hơn.
Tôi năm nay đã 29 t.uổi, đã có người yêu nhưng ba má bắt bỏ, nếu không sẽ từ mặt. Đây là lần thứ 3 ba má áp dụng cách này với tôi để ép tôi chia tay “một thằng không ra gì”.
Càng nghĩ càng thấy khổ tâm, buồn bã. Bạn bè tôi đã yên bề gia thất hết, có đứa còn sinh đến 2 con rồi mà tôi vẫn long đong, lận đận, mãi vẫn chưa có được nơi chốn để đi về.
Ba má tôi đều làm kinh doanh, rất thành đạt, giàu có. Má tôi sinh được hai cô con gái, tôi là cả, dưới tôi là cô em gái 24 t.uổi. Tôi thấy nhiều gia đình, ba má chỉ cần thấy con vui, hạnh phúc là được còn nhà tôi thì ngược lại, ba má phải vui còn con cái cảm thấy thế nào không quan trọng.
Tôi phải công nhận mình rất sung sướng về vật chất nhưng tinh thần thì bị đầy đọa khổ sở. Ba má tôi giỏi giang nhưng hai đứa con lại rất bình thường, không có gì xuất chúng. Việc học, việc làm của tôi đều do hai người lo từ A đến Z, tôi học dốt nhưng nhờ có ba má nên vẫn có công việc văn phòng ổn định, mức lương tạm chấp nhận được. Về cơ bản, tôi chỉ đi làm cho có việc chứ t.iền không phải là vấn đề cần quan tâm.
Không chỉ dốt mà tôi còn có nhan sắc rất kém: vừa béo vừa lùn, khuôn mặt to, trông hơi dữ, không được một nét nhẹ nhàng, thướt tha nào cả. Cũng chính vì điều này mà tôi rất khó kiếm người yêu. Có người yêu thì cũng toàn người rất bình thường nên ba má không đồng ý. Hai người muốn có chàng rể môn đăng hộ đối nhưng kiếm một người như thế khó quá. Người môn đăng hộ đối sẽ thích có người vợ đẹp hơn, giỏi hơn tôi và chuyện tìm một người như thế thì quá đơn giản. Người kém gia đình tôi về kinh tế thì lại mặc cảm không dám tiến tới. Thành ra tôi cứ ế mãi trong khi bạn bè dập dìu yêu đương.
Tôi ước mình được sinh ra trong một gia đình bình thường (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mãi đến năm ngoái, tôi mới thực sự biết yêu là gì. Mấy mối tình trước đó chỉ mình tôi có tình cảm còn đối phương khá lạnh nhạt, hay đi nói xấu tôi với bạn bè. Họ nói nhiều về ngoại hình xấu béo khiến tôi rất tự ti. Tôi đã cố yêu để tiến tới hôn nhân nhưng không được, một phần họ tự chủ động chia tay, một phần do ba má tôi làm căng, bắt tôi buông bỏ. Người yêu hiện tại của tôi là một người bạn trai chơi thân trong nhóm.
Tình cảm của chúng tôi đến rất tự nhiên, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy bất ngờ. Chúng tôi yêu nhau trong bí mật hơn 4 tháng rồi mới công khai. Bạn bè chúc phúc còn ba má lập tức bắt chia tay. Nguyên nhân lớn nhất đương nhiên là bởi không môn đăng hộ đối. Thêm nữa, người yêu tôi không có việc làm ổn định mà buôn bán kinh doanh, chuyển mặt hàng liên tục. Anh kiếm được t.iền nhưng ba má nói không chắc chắn, sau này phá sản thì tôi sẽ chịu khổ trước tiên. Ba má cũng không hài lòng chuyện anh mồ côi cha, chỉ còn má và anh trai.
Những lần trước tôi nghe lời ba má chia tay bởi tình cảm cũng chưa mấy sâu đậm nhưng lần này, tôi thấy anh chính là một nửa của mình nên kiên quyết không nghe lời ba má. Cũng vì chuyện này mà nhà tôi lúc nào cũng trong tình trạng “chiến tranh”. Ba má nói sẽ từ tôi nếu tôi quyết lấy anh. Ba tôi là người rất nghiêm khắc, nói là làm. Anh đã nhiều lần sang nhà chơi nhưng không một lần nào ba má tôi tiếp.
Rồi cả má anh cũng sang chơi cùng, ba má tôi cũng mặc kệ. Hôm đó, tôi và anh khóc xin mà hai người coi như không nghe thấy. Không thể hiểu nổi trái tim họ làm bằng gì, sao cứ khiến tôi khổ sở mãi.
Tết vừa rồi, tôi ăn tết trong nước mắt. Không một ngày nào là ba má không nhắc đến chuyện yêu đương của tôi. Ba nói, tôi rời khỏi nhà chắc chắn sẽ không sống được. “Mày giỏi thì cứ lấy nó nhưng phải trả hết lại mọi thứ cho tao. Công việc mày đang làm tao cũng sẽ tác động để mày thất nghiệp luôn. Không có ba má xem mày sống thế nào. Yêu với chả đương”, ba gắt lớn.
Ba má chỉ muốn tôi có tấm chồng “đình đám” để hai người được đẹp mặt, hãnh diện với người đời. Tôi không cãi lại, chỉ khóc. Tôi ước gì mình sinh ra trong một gia đình bình thường để có thể sống một cách bình thường. Có t.iền nhiều cũng đâu để làm gì, sống hạnh phúc mới là điều quan trọng…
Theo PNO
Đừng ngại làm ‘máy bay’
Các cụ xưa vẫn nói "gái hơn hai, trai hơn một" sẽ sống hạnh phúc lắm. Quả thật, tuy có vợ "máy bay bà già", nhưng anh chồng " phi công trẻ" chiều tôi vô cùng.
Ảnh minh họa
Ngày sinh viên, tôi từng yêu một người hơn t.uổi ở gần nhà, nhưng do xa cách (tôi đi học đại học ở thủ đô), anh đã phản bội tôi. Chỉ khi nhận được tin anh lấy vợ, tôi mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị phụ bạc. Vết thương ấy cứ đeo đẳng tôi, nên suốt những năm sinh viên sau đó, tôi không thể động lòng với một ai.
Ra trường, tôi quay lại quê hương lập nghiệp. Sau một thời gian vất vả, cuối cùng tôi cũng xin được vào biên chế trường cấp một ở trung tâm thành phố. Ngoan ngoãn hiền lành, công việc ổn định, nên các cô giáo cùng trường tôi cũng có mai mối, giới thiệu cho tôi con trai hoặc người quen của các cô, nhưng tôi đều khéo léo từ chối. Tôi nói muốn tự tìm người đàn ông cho mình. Thực ra, lí do sâu xa của việc từ chối đó, là bởi tôi vẫn bị ám ảnh bởi vết thương bị phụ bạc năm nào.
26 t.uổi, tôi vẫn chưa người yêu. Tết năm đó, tôi cùng mấy người bạn thân đi lễ chùa cầu phúc đầu năm. Trong nhóm bạn, ai cũng có đã con cái đuề huề, chỉ còn lại tôi "cô đơn". Mấy đứa cố ý rủ thêm mấy cậu bạn của chồng đi cùng cho "đông vui", thực chất là muốn giới thiệu cho tôi. Trong đó, có một cậu bạn nhìn hao hao giống tôi, nên ngay sau đó bị lũ bạn "gán ghép" là có duyên chồng vợ. Tôi chỉ cười, vì không có ý định yêu một người kém t.uổi. Vì lũ bạn cứ đưa đẩy, nên tôi đồng ý để cậu ta đưa về nhà. Buổi tối, mọi người lại tụ tập cà phê. Cậu ta mượn cớ đã biết nhà tôi nên "nhanh nhẹn" đến đón tôi, tôi cũng không ngại để cậu ta " thỏa mãn".
Những ngày sau đó, cậu ta thường xuyên gọi điện nhắn tin nói chuyện với tôi, kiếm cớ rủ bạn tôi đi cùng để được gặp tôi vì nhiều lần cậu ta rủ tôi đi chơi riêng tôi đều từ chối. Công nhận, cậu ta rất "thông minh", đ.ánh "trực diện" thấy khó nên chuyển "chiến thuật". Trước mặt tôi, mấy đứa bạn hết lời khen ngợi cậu ta làm tôi cũng thấy mềm lòng. Dần dần, tôi nhận ra cậu cũng rất dễ mến.
Tôi không coi cậu ta là "em" nữa mà coi như "bạn". Hàng ngày, người bạn đó luôn đợi tôi hết giờ dạy, tình nguyện làm "xe ôm" không quản ngày mưa to hay nắng gắt. Sự nhiệt tình đó khiến cả những cô giáo đồng nghiệp của tôi cũng không tiếc lời khen ngợi cậu ta. Quả thực, sự quan tâm tôi thể hiện qua hành động và lời nói của "người bạn" tác động đến suy nghĩ của tôi không nhỏ.
Ảnh minh họa
Sau một thời gian "mưa dầm thấm lâu", cuối cùng điều tôi không ngờ cũng xảy đến, tôi và "cậu ta" chính thức thành một đôi. Tôi không biết mình đã để cậu ở trong lòng từ bao giờ, nhưng ngày cậu chính thức tỏ tình, tôi không một giây suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay lập tức. Thực ra, chuyện yêu người hơn t.uổi ở nhà anh (giờ tôi gọi "cậu ta " là anh rồi) không có gì lạ, bố anh kém t.uổi mẹ anh, em trai anh hiện cũng yêu một người khóa trước, nên khi anh đưa tôi về nhà giới thiệu, không ai có ý kiến gì.
Vấn đề là về phía gia đình tôi. Bố mẹ tôi thấy anh là công nhân, lương tháng chỉ 3-4 triệu, lại nhìn non nớt vì kém tôi đến 2 t.uổi nên kịch liệt phản đối. Bố mẹ sợ sau này tôi sẽ khổ, phải cáng đáng kinh tế gia đình. Nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, thấy anh là người tốt, nhiệt tình, giản dị, nên hai người cũng dần chấp nhận. Tuy nhiên, bố mẹ vẫn không quên "cảnh báo" tôi trước những khó khăn sẽ gặp phải trong tương lai. Tôi gạt đi, vì tôi nghĩ chỉ cần có tình yêu sẽ vượt qua được mọi khó khăn trong cuộc sống. Tôi và anh chính thức thành chồng vợ.
Ảnh minh họa.
Các cụ xưa vẫn nói "gái hơn hai, trai hơn một" sẽ sống hạnh phúc lắm. Quả thật, tuy lái "máy bay bà già", nhưng anh chồng " phi công trẻ" chiều tôi vô cùng. Đi làm về, anh lao vào nấu nướng giúp vợ. Cuộc sống có nhiều lúc khó khăn do kinh tế gia đình eo hẹp, nhưng bù lại, gia đình tôi luôn đầy ắp tiếng cười. Tôi đã không nhầm khi chọn anh. Chỉ mong rằng, hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Các bạn ạ, t.uổi tác sẽ không bao giờ là trở ngại nếu hai trái tim đồng điệu. Những ai còn băn khoăn trong tình cảm vì vấn đề này, hãy mạnh dạn bỏ qua, để có được tình yêu đích thực, hạnh phúc chân chính các bạn nhé.
Theo Một Thế Giới
Mạnh mẽ lên cô gái. Hãy hãnh diện vì đã yêu hết mình! Chưa một lần nào được nắm tay anh nhưng tôi có cảm giác như bị ai đó bỏ rơi. Những cơn mưa chiều bất chợt từ lâu đã trở thành đặc sản của Đà Lạt - xứ sở của những tâm hồn "ướt". Đó chỉ là nhận định của riêng tôi thôi - một kẻ yêu sự cô đơn. Chắc cũng bởi vì...