Ký ức xúc động về anh hùng Phan Đình Giót
Trong căn nhà nhỏ sát mép đường làng Cẩm Quan, có một cụ già gần trăm tuổi vẫn lưu giữ những ký ức xúc động về Phan Đình Giót, người anh hùng trong chiến thắng Điện Biên. Hơn nửa thế kỷ qua, ngày ngày mình cụ vẫn hương khói cho người đã khuất.
“Anh bòn lúa, em mót khoai”
Tìm đến nhà cụ Phan Đình Giát (95 tuổi, xóm 7 Cẩm Quan, Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh) đúng lúc cụ đang lau dọn bàn thờ cho anh trai, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi một người đã sống gần trăm tuổi như cụ vẫn còn minh mẫn, khỏe khoắn.
“Sắp đến dịp kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên, tỉnh hỗ trợ tôi sửa sang căn nhà, bàn thờ cho sáng sủa” cụ Giát thông báo. Mắt cụ long lanh khi lục lại những ký ức từ hơn nửa thế kỷ trước.
Dịp kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, cụ Giát được tỉnh Hà Tĩnh hỗ trợ tiền để sửa sang nhà cửa, bàn thờ. Lau lại tấm ảnh thờ của anh, cụ không cầm được nước mắt khi những ký ức từ nửa thế kỷ trước cứ ùa về.
Cụ Giát và bức ảnh đen trắng của anh trai, AHLS Phan Đình Giót.
Cụ Phan Đình Bân cưới vợ là bà Nguyễn Thị Thau trong cảnh nghèo túng. Vợ chồng sinh được 2 người con trai, anh là Phan Đình Giót, em Phan Đình Giát. Năm Giót lên 3 tuổi, bố gặp bạo bệnh qua đời. Kể từ đó, 3 mẹ con sống khổ cực, đi làm thuê cho nhiều phú hộ trong làng.
“Ngày mùa, anh em tôi đi làm công cho địa chủ. Thu hoạch xong, cả hai lại ra đồng mót lúa, mót khoai” cụ Giát nhớ lại. Trải qua bao mùa như thế, hai anh em đã kịp lớn lên giữa những năm tháng chiến tranh chống Pháp ác liệt. Phan Đình Giót cưới bà Nguyễn Thị Ran ở làng Vĩnh Yên, rồi sống với nhà ngoại.
Nỗi mất mát lại tiếp tục ập đến khi đứa con trai kháu khỉnh đầu lòng của hai người qua đời lúc mới 7 tháng tuổi. Nỗi đau vừa nguôi ngoai, một sáng tinh mơ của năm 1952, Phan Đình Giót lên đường nhập ngũ.
Ngày tiễn anh trai đi tòng quân, Phan Đình Giát không giấu nỗi những giọt nước mắt. Hơn nửa thế kỉ sau, vẫn là những giọt lệ đau đáu nhớ thương, nhưng là của cụ ông xấp xỉ trăm tuổi, khi nhìn vào bức ảnh đen trắng và lục lại những ký ức vốn đã chất chứa qua bao mùa khoai, lúa.
Video đang HOT
“Ngày anh Giót ra trận, tôi đang đi ở cho nhà ông Học trong làng. Tôi chạy về cởi bộ đồ gụ mới được gia chủ may đưa cho anh trai. Buổi tối trước lúc anh lên đường, mẹ đi vay được 1 cân gạo về nấu. Chúng tôi ăn một nửa, còn lại để giành sớm mai anh đùm theo ăn dọc đường”cụ Giát mắt long lanh kể lại.
Muốn ra thăm anh trai lần nữa
Anh trai ra trận, Phan Đình Giát ở nhà tiếp tục đi cày thuê cuốc mướn rồi cưới vợ. Cứ 2 tháng một lần, anh Giót lại gửi thư về nhà.
“Lúc trước hai anh em cùng được theo lớp Bình dân học vụ một thời gian. Anh Giót học giỏi hơn tôi nhiều. Mỗi lần có thư, tôi lại đọc cho mẹ nghe. Anh vẫn kể suốt về đơn vị, mặt trận” cụ Giát nhớ lại.
Hơn nửa thế kỷ qua, cụ Giát vẫn luôn chu tất hương khói trước bàn thờ người anh trai liệt sỹ Anh hùng.
Duy chỉ có một lần cụ muốn giấu mẹ không cho đọc bức thư từ chiến trường gửi về. Đó chính là bức thư định mệnh, lá thư cuối cùng.
Nước mắt rỉ từ hai khóe, cụ kể: “Bức thư cuối cùng do anh Võ Đình Sờ người cùng làng, cùng đơn vị với anh Giót viết và gửi về. Đó là tin báo tử! Tôi đọc mà như chết lặng. Tôi chạy đi kêu mẹ về, nhưng dối mẹ là vợ tôi sắp đẻ. Về nhà biết không giấu được tôi mới đọc cho mẹ nghe. Bà đau buồn rồi đổ bệnh”.
Vài năm sau đó, cụ Thau mất vì bệnh tật. Người vợ của AHLS Phan Đình Giót cũng đi bước nữa. Cụ Giát sinh được người con gái độc nhất là bà Phan Thị Nhự, và rồi vợ cụ cũng mất sớm. Hàng chục năm qua, mình cụ Giát chu tất hương khói cho bàn thờ anh trai.
Những kỷ vật chiến trường của AHLS Phan Đình Giót, hiện đang được lưu giữ cẩn thận tại Nghĩa trang liệt sỹ xã Cẩm Quan.
Lúc đầu cụ Giát chẳng biết anh trai hi sinh thế nào, trong thư cũng không nói rõ. Mãi sau này cụ mới được ông Lê Quang Nghiêm (Cẩm Duệ, Cẩm Xuyên, đã mất – PV) nguyên là đồng đội với anh trai kể lại, rằng anh Giót đã anh dũng lấy thân mình lấp lỗ châu mai cho bộ đội ta vượt liên tiêu diệt cứ điểm. Kể từ đó, nỗi nhớ thương đau đáu của cụ đã xen lẫn với sự tự hào!
“Tôi đã 3 lần theo đoàn ra thăm chiến trường Điện Biên. Mộ anh Giót cùng phần mộ 3 Anh hùng liệt sỹ khác nằm cạnh nhau trong nghĩa trang. Cách đây 10 năm tôi theo đoàn ra thắp hương cho anh, đó là lần cuối cùng tôi đến Điện Biên.
Năm nay tròn 60 năm ngày anh mất, tôi vẫn muốn ra đó lần nữa, có thể sẽ là lần cuối cùng! Tôi muốn nhìn ngắm và thắp thêm những nén hương trước mộ anh!” cụ Giát rưng rưng.
Cao Thái
Theo_VietNamNet
Khoảnh khắc anh hùng Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai
Trong lúc "mưa bom bão đạn", y tá Phạm Công Thành là người trực tiếp băng bó vết thương cho anh hùng Phan Đình Giót và chứng kiến giây phúc người anh hùng lấy thân mình lấp lỗ châu mai và hy sinh trước lô cốt địch.
Đã 60 năm sau chiến thắng "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu", hầu hết những người trực tiếp tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ đã già yếu, có những người đã đi xa. Nhưng những câu chuyện về một thời khói lửa, hào hùng vẫn được tái hiện lại qua lời kể của các nhân chứng lịch sử.
60 năm trước, ông Phạm Công Thành, hiện đang ở thị xã Quảng Yên (Quảng Ninh) là một chiến sĩ công an nhân dân. Khi thực dân Pháp đổ bộ xuống Điện Biên Phủ, người thanh niên này được đơn vị huy động ra chiến trường. Tiếp đó, ông được cử đi học 6 tháng về quân y và trở về công tác tại Trung đoàn 141, Đại đoàn 312. Tiểu đoàn quân y của ông Thành có nhiệm vụ cấp cứu và chuyển thương binh về tuyến sau.
Ông Phạm Công Thành, nguyên y tá chiến trường chiến dịch Điện Biên phủ năm 1954.
Đối với ông Thành, kỷ niệm khó phai nhất trong thời gian làm công tác cứu chữa cho thương binh là trực tiếp băng bó vết thương cho anh hùng Phan Đình Giót. Dù đã 90 tuổi, nhưng khoảnh khắc chiến sĩ Phan Đình Giót ôm bộc phá, lấy thân mình lấp lỗ châu mai vẫn còn được ông nhớ như in.
Ông Thành hồi tưởng lại: "Đó là buổi chiều 13 tháng 3 năm 1954, bộ đội Đại đội 58 của ta mở màn trận đánh chiến dịch Điện Biên Phủ tại cứ điểm Him Lam. Cuộc chiến không cân sức giữa bộ đội ta và quân địch diễn ra vô cùng ác liệt.
Những trận "bão lửa" liên tiếp của địch trút xuống, bộ đội ta bị thương vong khá nhiều. Các chiến sĩ của ta phải giành giật đánh chiếm lấy từng cứ điểm, từng mỏm đồi trên Điện Biên Phủ.
Súng đạn của quân Pháp từ lỗ châu mai bắn ra xối xả, liên tiếp khiến nhiều chiến sĩ của ta liên tục hi sinh. Để đánh chiếm lấy những cứ điểm quan trọng, bộ đội ta đã chuyển sang dùng bộc phá để đánh lô cốt địch.
Trên chiến trường, chiến sĩ Phan Đình Giót cũng hừng hực khí thế đánh giặc như bao chiến sĩ khác. Cuộc giằng co kéo dài đến hơn 22 giờ đêm, khi anh Phan Đình Giót ôm quả bộc phá thứ 10 để nổ tung lô cốt địch thì bị thương vào đùi.
Lúc đó, bộ đội ta bị thương nhiều vô kể. Anh Giót được chuyển về phía sau, tôi là người trực tiếp băng bó vết thương. Do trên trận địa các dụng cụ y tế có hạn nên tôi tranh thủ băng bó nhanh cho anh Giót. Từng loạt đạn vẫn rít và bay qua trên đầu, nhưng khi vừa băng bó xong, máu chưa ngừng chảy thì Giót đã ôm hai quả bộc phá liên tiếp lao lên. Anh cầm theo tiểu liên xung phong mở đường cho đồng đội lên đánh lô cốt đầu cầu và lô cốt số 2".
Mộ phần anh hùng liệt sĩ Phan Đình Giót được quy tập tại Nghĩa trang A1, TP Điện Biên Phủ hiện nay.
Theo ông Thành thì sau lần đó, anh Phan Đình Giót đã bị thương lần hai. Vết thương ở vai bị mất máu khá nhiều, đồng đội đã đưa anh lùi về sau. Lần này ông Thành lại tiếp tục là người cấp cứu cho anh hùng Phan Đình Giót, nhưng tình trạng sức khỏe của chiến sĩ Giót đã yếu đi trông thấy.
"Sau đó, hỏa lực của quân Pháp từ lô cốt số 3 bắn ra liên tiếp khiến cho đơn vị của ta bị dồn ứ lại. Nhiều chiến sĩ xung phong lao lên đều hi sinh trước họng súng của kẻ thù. Bất ngờ, tôi chỉ kịp nhìn thấy Phan Đình Giót vùng dậy, ôm bộc phá lao lên rồi bịt kín lỗ châu mai của quân địch, cách nơi anh đang băng bó khoảng 200m. Tiếng súng đạn bỗng im bắt, nhưng chiến sĩ Phan Đình Giót đã hi sinh, toàn thân anh bị bom đạn kẻ thù bắn nát" - y tá Thành rưng rưng xúc động kể.
Nam y tá lặng người đi trước giây phút người anh hùng Phan Đình Giót ôm bộc phá lao lên chiến đấu và hi sinh. Khi Giót lao mình vào "mưa đạn", nhiều người đã cố cản nhưng không ngăn được khí thế hừng hực, căm thù cháy bỏng trong người thanh niên này.
Khi lỗ châu mai bị che lấp, hỏa điểm của quân Pháp bị dập tắt, bộ đội ta đã nhanh chóng xông lên tiêu diệt cứ điểm Him Lam trong ngày 13 tháng 3. Đây là trận đánh mở màn thắng lợi trong chiến dịch Điện Biên Phủ.
Điện Biên được giải phóng, từ chiến trường, ông Thành được tiếp tục cử đi học bác sỹ và chuyển về sang công tác tại Cục Quân Y. Những năm sau giải phóng miền Nam Việt Nam, ông chuyển về Bộ Nông nghiệp công tác rồi nghỉ hưu.
"Công việc "hậu phương trên chiến trường" của tôi thường xuyên chứng kiến nhiều chiến sĩ hi sinh chỉ trong "nháy mắt". Gia cảnh anh hùng Phan Đình Giót nghèo nên anh đã phải đi ở từ năm 13 tuổi. Giây phút chứng kiến anh hi sinh, đến giờ nhắc lại tôi vẫn không thể nén nổi xúc động. Đã 60 năm sau chiến dịch lịch sử khốc liệt ấy..." - ông Thành chia sẻ.
Quốc Cường - Xuân Thái
Theo Dantri
"Tôi ở đây cho gần đồng đội" "Tuổi thanh xuân tôi đã ở lại với núi rừng, giờ nghĩa tình đã ăn sâu vào tâm trí, chẳng muốn xa mảnh đất nơi này"- người lính già Nguyễn Văn Thẩm tự hào khi hồi tưởng một thời lửa đạn mà ông đã kinh qua. Mảnh đạn găm trên người nhưng vẫn không lùi bước Trong căn nhà nhỏ dưới rặng nhãn...