Ký ức về bà nội khiến tôi bật khóc nức nở
Mọi mơ ước, lời hứa đều tan theo dòng chảy của những giọt mưa, trôi mãi về phía chân trời xa xăm. Ai sẽ là người chăm nom cho tôi khi cha mẹ vắng nhà?
Giờ nghĩ lại tôi vẫn không cầm được những giọt nước mắt (Ảnh minh họa).
Cơn mưa tầm tã mùa hạ bất chợt đổ xuống, khiến tim tôi đau nhói. Cũng đã tròn 12 năm, kể từ ngày bà nội bỏ đứa cháu bé nhỏ ra đi theo sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận.
Sau khi cơn mưa nặng hạt mang những ký ức đau buồn trở về, tôi thở dài nhìn ra ngõ xóm, nơi in đậm những kỷ niệm thời thơ bé. Ngày đó, lúc nào nội cũng bên tôi.
Ngày bé, tôi thường hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao trên trời lại có mây?”. Mẹ nói, những giọt nước sẽ tan thành nhiều làn hơi, theo không khí bay lên bầu trời xanh tạo nên những đám mây trắng xóa.
Nhưng không phải vì thế mà chúng ra đi mãi. Khi những đám mây trắng nặng hạt, chúng sẽ trở về qua cơn mưa bên hiên nhà. Chúng ngấm sâu vào lòng đất tiếp sức cho rễ cây đâm chồi, nảy lộc. Giúp ta chống chọi với cơn đói khát từng ngày, mưa trở về với biển khơi để nuôi sống những sinh vật ở đó. Và chúng làm nguồn điện cho ta thắp sáng những đam mê….
Ngày nội mất, tôi ngồi ngẩng ngoài sân với cơn mưa lớn nhạt nhòa cả không gian. Nước mắt cứ theo gò má mà rớt ướt hết cả cơ thể bé nhỏ không cần phải ngấm một giọt nước mưa nào nữa.
Khi đó, mẹ đến bên tôi, ôm và vỗ về. Bất chợt, tôi hỏi mẹ, câu hỏi ngốc nghếch: “Mẹ, bà có trở về với con giống những giọt mưa kia không?”.
Mẹ nhìn tôi, đôi mắt xót xa: “Con gái à! Bà sẽ không trở về nữa…”, tôi nắm lấy tay mẹ, trái tim đau đớn, đôi mắt lệ tuôn rơi. Mẹ tiếp lời: “Nhưng linh hồn của bà sẽ thấm sâu vào trái tim con. Bà sẽ luôn ở đây, để giúp con có thêm nghị lực cho sức mạnh tương lai!”.
Lúc đó, tôi vẫn khóc, tôi không muốn nội chỉ ở trong trái tim, tôi muốn mội mãi ở đây, ngay bên tôi. Nhưng tôi biết dù có khóc đến kiệt sức, cũng không thể mang nội quay trở về được nữa. Định mệnh ác nghiệt đã mãi chia cắt nội với tôi rồi.
Nhớ lại quãng thời gian bé thơ của tôi, luôn có nội che chở. Cha mẹ khi ấy vắng nhà mưu sinh, chỉ có nội dù đã già nhưng vẫn lặn lội chăm nom tôi từng bữa ăn giấc ngủ.
Còn nhớ như in, ngày ngày, tôi được nội đặt ngồi gọn trong cái chậu lớn xoay tròn vui mắt để dỗ dành đút thìa cơm. Rồi nội cõng tôi trên chiếc lưng đầy đặn mà rong ruổi đi chơi khắp xóm ngõ.
Video đang HOT
Ngày đó, tôi đâu phải là đứa bé dễ nuôi. Tôi còi xương, lại bị bệnh nên thường quấy khóc khiến cho những người thân khác đôi khi muốn giúp nội bế tôi cho đỡ mỏi cũng đành lắc đầu. Cứ vậy, mình nội vật lộn nuôi nấng, hết lòng yêu thương đùm bọc tôi.
Vì vậy, tôi đã luôn đắm chìm trong những ký ức đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình bị thiếu hụt tình cảm của mẹ cha, bởi tình yêu của nội dành cho tôi quá lớn lao.
Lớn thêm chút, tôi lại là một đứa trẻ tinh nghịch khiến cha mẹ ở nhà làm ăn luôn muộn phiền, đôi khi còn phải lấy roi vụt tôi. Cũng là nội, luôn chở che cho tôi, thậm chí có lúc nội còn giải thoát cho tôi khỏi những trận đòn oan.
Tôi đặc biệt ghét mặc những bộ đồ nặng nề, với tôi mùa đông cũng như mùa hạ. Không bao giờ chịu gò bó bản thân trong những bộ đồ đó, mỗi lần mẹ bắt tôi mặc, tôi lại chạy đi tìm nội giải cứu.
Khi thấy tôi khóc, nội mỉm cười, rồi đưa đôi bàn tay nhăn nheo, đếm từng vạt áo, nội nói, nội muốn thi với tôi xem ai có nhiều áo ấm hơn. Nội đếm rồi nói: “Nội nhiều áo hơn”, khi đó, tôi thích thú chạy về lấy áo mặc thi cùng nội. Chỉ có nội mới hiểu, tôi đã có tính cạnh tranh từ bé. Nhưng hồi đó, dù tôi có mặc cứng đơ người giống như một chú gấu bông tròn xoe vẫn không thể nào thắng được nội.
Sau này, khi lớn lên, tôi mới hiểu những chiếc áo nội mặc, dù nhiều nhưng rất mỏng. Thậm chí, không đủ ấm bằng chiếc áo len nội đã mua tặng tôi. Dù thế, nội nói không cảm thấy lạnh, vì thấy tôi vui, lòng nội đã ấm áp lắm rồi.
Chập chững những năm đầu đời của thời học sinh non nớt, mỗi khi trở về nhà sau buổi học là thấy nội ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sân. Hôm chải đầu, làm đồ ăn, khâu vá… tôi vẫn lặng bước đến, nằm gối đầu vào lòng nội.
Tôi hít thật sâu mùi trầu thơm nội vẫn ăn, để tiếp thêm nghị lực cho những ngày tháng nỗ lực học hành. Thời gian trôi, đứa cháu năm nào còn nhõng nhẽo trên lưng nội giờ đã cao lớn. Tôi hứa hẹn với nội đủ điều rằng khi tôi lớn, sẽ xây một căn nhà và chỉ mình nội cùng tôi sống với nhau thôi, tôi sẽ mua nhiều thứ tặng nội,… những khi ấy, nội thường mỉm cười xoa đầu tôi.
Không chỉ là ao ước, mà cũng là điều tôi cố gắng cho riêng mình. Tôi rất chăm chỉ và tốt nghiệp xuất sắc cấp 1. Tôi đã hi vọng, hôm đó, tôi sẽ có một buổi lễ tốt nghiệp vui vẻ, rồi mang bằng khen về khoe với nội, nhưng cuối cùng, đó lại là ngày tôi phải tiễn nội ra đi…
Nội ra đi đột ngột giống như cơn mưa mùa hạ kéo đến khiến tôi đến bây giờ vẫn mang trong mình sự tiếc nuối. Tôi tiếc thương cho sự tần tảo vì con, vì cháu bao năm chống chọi với khó khăn, vất vả. Vậy mà cuối cùng nội không thể qua nổi 20 ngày đau ốm.
Đớn đau giằng xé khiến tôi như ngã quỵ hẳn. Ngày đó, tôi trách cứ tất cả. Thậm chí ngay cả nội, tôi luôn tự hỏi sao nội lại bỏ rơi tôi khi còn quá nhỏ?
Mọi mơ ước, lời hứa đều tan theo dòng chảy của những giọt mưa, trôi mãi về phía chân trời xa xăm. Ai sẽ là người chăm nom cho tôi khi cha mẹ vắng nhà? Tôi sẽ phải chạy đi tìm ai để giải cứu cho những gánh nặng, vấp ngã của cuộc đời phía trước? Và vết thương còn mãi sâu rộng này, ai sẽ là người xoa dịu?.
Nỗi mất mát đó đến bây giờ vẫn mãi luôn âm ỉ trong tôi. Cũng như kể từ đó, trái tim tôi như bị khiếm khuyết đi một góc lớn quan trọng. Đúng vậy, vết thương mất nội trong trái tim tôi vẫn sẽ mãi sưng tấy ở đó mà không thể lành lại.
Theo Nguoiduatin
Đau đớn nhìn mẹ ba lần tự tử vì bà nội
Tôi 19 tuổi, cái tuổi chưa đủ lớn nhưng cũng đủ nhận biết để hiểu được nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống. Nhưng càng biết, càng hiểu, tôi càng thấy thương mẹ và giận ông bà nội, giận họ hàng bên nội của mình.
Bố tôi làm xây dựng, tiền kiếm được cũng nhiều, nhưng cả năm bố mới về một lần. Lần nào về, bố cũng đưa tiền cho bà nội giữ. Có chăng ông chỉ đưa mẹ dăm ba triệu.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi làm công nhân may, mỗi tháng kì cụi cũng kiếm được 5, 6 triệu. Nhưng số tiền ấy, nào mẹ có được cầm hết. Tháng nào lĩnh lương về, bà nội cũng đòi dăm trăm, một triệu để ăn quà. Số còn lại, mẹ phải chi phí nuôi cả gia đình (gồm 3 mẹ con và ông bà nội) và lo ma chay cưới hỏi, giỗ chạp ...
Có hôm lĩnh lương về, bà đòi 1 triệu ăn quà sau đó mẹ nộp tiền học, tiền điện, tiền nước, tiền chi phí vay mượn để làm giỗ cụ nội tháng trước mà không còn một đồng trên tay. Mẹ gọi điện cho bố, mong bố gửi ít tiền nhưng bố mắng mẹ. Thế là, nước mắt mẹ chảy ra.
Hôm sau, trong lúc mọi người vẫn còn đang ngủ say, mẹ đã dậy rồi đi đâu đó. Lúc về thấy quần áo mẹ bẩn bê bẩn bết, mồ hôi nhễ nhại, tôi hỏi "Mẹ đã đi đâu?" nhưng mẹ chỉ cười. Sau này mới biết, mẹ ra chợ (nhà tôi gần chợ đầu mối) để khuân hàng cho người ta.
Bà tôi biết chuyện, không động viên mẹ mà chỉ cười khẩy. Rồi bảo, "Làm gì thì làm, về sớm còn nấu đồ ăn sáng cho ông bà". Mẹ tôi chỉ "Vâng" rồi bước đi, nhưng tôi nhìn dáng mẹ đi xiêu vẹo mà nước mắt cứ trào ra.
2 tháng sau, tôi nhớ, đó là dịp Tết, bố tôi báo tin sắp về. Cả mẹ và hai chị em tôi đều mừng. Ai cũng đếm từng ngày để đón bố. Thế nhưng, bố không về một mình mà dẫn theo đứa nhỏ chừng 4 tuổi và một người phụ nữ khác. Rồi, bố tuyên bố, đó là vợ hai và con ruột của bố.
Mẹ tôi nghe xong mà ngã khụy xuống đất. Tôi nhìn thấy mẹ, tự dưng, máu nóng nổi lên. Tôi lao vào người đàn bà đang đứng cạnh bố mà cấu mà cắn mà giật tóc rồi chửi bới la hét. Sau đó, tôi lại lao vào bố để khóc lóc và than trách nhưng bố tôi không chịu đứng yên. Ông giáng vào mặt tôi 2 cái tát đau điếng.
Mẹ tôi thấy tôi bị đánh thì cũng lao vào bố để cào cấu. Nhưng bố tôi đỡ được. Ông tát túi bụi vào mặt mẹ rồi lại lên gối đấm đá mẹ tôi. Lần này thì cả tôi và đứa em bé bỏng đều lao vào. Cả nhà tôi như một bầy ong vỡ tổ với cơ man nào là tiếng khóc, tiếng la hét.
Thế nhưng, ngoài ông nội đứng ra can ngăn thì tuyệt nhiên bà nội tôi không nói câu nào. Bà ngồi nhai trầu và chứng kiến mọi việc. Chỉ đến khi mẹ tôi bị bố đánh chảy máu mồm, mắt mũi thâm tím và ngất đi vì đau đớn. Bà mới bảo bố tôi mang chậu nước ra để hất vào mặt mẹ tôi. Đến khi mẹ tôi tỉnh dậy, bà mới đưa tay lên quệt ngang miệng rồi bảo mẹ tôi láo.
Thứ nhất là mẹ không dậy được con. Thứ hai là có mặt ông bà ở đây mà dám chửi bới chồng. Rồi bà bảo, bố tôi có lấy vợ hai, chứ lấy đến vợ 4, vợ 5 thì mẹ tôi cũng không được phép can thiệp.
Sau đó, bà bắt 3 mẹ con chúng tôi dọn đồ xuống phòng bếp, nhường giường chiếu cho mẹ con vợ mới và bố tôi.
Vì thế, đêm đó, sau khi ôm chúng tôi mà khóc nức nở, mẹ tôi cố ru cho chúng tôi ngủ rồi lấy thuốc sâu để uống tự vẫn. May sao, tôi đột nhiên tỉnh giấc, thấy mẹ nẳm quằn quại, tôi hét như chưa bao giờ hét to như thế để kêu cứu mọi người. Ông bà tôi nhìn thấy, chỉ hỏi có chuyện gì rồi chẹp miệng đứng nhìn. Bố tôi thì gọi người đưa mẹ đi cấp cứu nhưng vẫn luôn miệng chửi mẹ tôi.
Lần đó, mẹ tôi may mắn thoát chết.
Ảnh minh họa
Lần thứ 2, mẹ tôi ngồi trò chuyện với người hàng xóm. Trong cuộc chuyện, người háng xóm bảo, ông bà nội tôi nói xấu mẹ tôi rất nhiều. Bà bảo, cái gì ông bà cũng phải bù trì cho mẹ con chúng tôi. Đến đôi dép đi ở chân, mẹ tôi cũng phải cho tiền mẹ. Thế mà mẹ tôi không biết điều.
Mẹ tôi nghe nhưng chỉ lắc đầu rồi cười. Không hiểu sao bà tôi nghe được câu chuyện. Bà gọi mẹ tôi vào nhà, bắt mẹ quỳ xuống để giáo huấn. Bà bảo, bà không cho nhưng cũng không được nói là không cho.
Mẹ tôi cãi lại. Ý mẹ tôi là, có sao mẹ tôi nói vậy chứ mẹ không đơm đặt hay dối trá ai, vì thế, bà đừng ép mẹ thành kẻ dối trá.
Thế mà, bà nội tôi nổi xung lên. Bà nằm ngửa ra nhà rồi giãy đành đạch. Miệng bà liên tục gọi ông tôi, bảo với ông là mẹ tôi chửi bà, nói bà là kẻ đơm đặt, dối trá ...
Ông tôi nghe vậy, chưa biết đúng sai đã vác chổi đánh mẹ tôi. Sau đó, ông gọi cho hai cô con gái gần đó đến. Các bác đến, cũng chỉ nghe lời bà nên ra sức mắng chửi mẹ tôi. Mẹ tôi thề thốt không có chuyện đó, nếu không tin, mẹ sẽ cắt tay tự tử để chứng tỏ lời nói của mình.
Ai ngờ, cả ông bà nội, cả các bác của tôi đều ùa vào, bắt mẹ cắt tay chứng minh. May sao, anh trai của mẹ đến kịp (do em tôi gọi điện thông báo) nên mẹ mới được giải thoát. Từ đó, tôi càng trở nên ác cảm với ông bà nội và gia đình bên nội của bố.
Tôi động viên mẹ ly dị hoặc ít nhất là sống riêng để đỡ va chạm với ông bà nội tôi, nhưng mẹ bảo, ông bà già, các bác ở xa, bố tôi cũng theo vợ hai mà đi biền biệt nên mẹ phải ở lại để chăm sóc cho ông bà lúc ốm đau...
Thế mà, ngày hôm qua, lại một lần nữa, mẹ tôi tự tử vì bị bà nội đổ tội và các bác ùa vào chửi bới đánh đập mẹ tôi.Vì thế, tôi căm ghét họ vô cùng. Tôi muốn làm gì đó để trả thù cho mẹ. Nhưng mẹ tôi can, bởi dù sao, đối với tôi, họ vẫn là máu mủ...
Theo PNVN
Ngã giá của bà nội đứa trẻ về đám cưới khiến cô dâu tương lai tái xanh mặt Nói thật, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đề nghị của mẹ Hiếu lại là thế này. 400 triệu để đổi lấy đám cưới? Ảnh minh hoạ "Chúng tôi không chấp nhận cô làm con dâu đâu, người như cô đừng hòng có cửa bước chân vào nhà tôi, cô nghĩ cô xứng với thằng Hiếu à? Cô không thích phá thai...