Ký ức kinh hãi của cô bé vùng cao 16 t.uổi phải làm mẹ đơn thân
Anh ấy là người cùng bản, nên em không may may nghi ngơ gi ca. Cư nghi người ta thật lòng. Trước những lơi ngon ngot, đương mật, dụ dỗ em “ làm chuyện người lớn”, em sa nga luc nao không biêt.
ảnh minh họa
“Em mới 16 t.uổi thôi mà đã phải làm me đơn thân. Nhà em ở vùng cao huyện Đồng Văn, tỉnh Hà Giang, là người dân tộc Dao áo dài. Sự việc này bắt đầu từ khi em có cảm tình với 1 người cùng bản được 3 năm” – Mùa A Mý vừa địu con trên lưng, vừa kể.
Năm 15 t.uổi, em đang học cấp 2 thì có bầu. Em quá sợ hãi, đã tìm đên anh nói ra sư tình. Ai ngờ được, người đó thấy em khóc vì lo lắng, anh còn trợn mắt, quát tháo, c.hửi mắng em thậm tệ, đuổi em ra khỏi nhà với cái tội “ngủ với thằng nào định đến ăn vạ tao à?”.
Video đang HOT
Em chưa hết hoàn hồn, lê bước không nổi ra khỏi nhà có người đàn ông vẫn thường ôm ấp, yêu thương em, mà bây giờ chối bỏ trách nhiệm, thì bố mẹ anh cũng chạy ra mắng chưi, đuổi em đu kiêu. Dù thời gian trước đó, họ đều chấp nhận 2 đứa em yêu nhau, qua lại 2 nhà, giờ họ không thèm nhận là có liên quan gì đến cái thai kia.
Em rất sợ hãi vì cái bụng cứ lớn dần, hầu như ngày nào em cung khóc, ngày khóc, đêm khóc. Lúc bâu thèm ăn, nhưng em chi biêt mơ thôi, đêm thèm quá, đói quá không ngu được, lúc thiếp đi còn mơ thấy đồ ăn.
Lúc vào bệnh viện sinh con, nhìn người ta có chồng với bố me chông đưng ngoài cửa đợi, còn em chỉ có bố me đe đưng ngoài phòng mổ. Vì xương chậu chưa phát triển toàn diện, nên bác sỹ bảo em phải mổ đẻ. Mổ xong, em đau đơn không ta nổi, em hận ban thân vì bồng bột, ngu dai, mà giơ mới 16 t.uổi đã mang trên người một vêt sẹo đến cuối đơi.
Con em là b.é g.ái nặng 2,3kg, sinh xong con phai năm lồng kính. Em nhìn thây con mà lòng vui khôn xiết. Giờ con em đã được 9 tháng, và mới nặng hơn 7 kg.
Mỗi khi nhìn gia đình khác có đầy đủ chồng vợ địu con đi chơi chợ phiên, chợ Tết, nhìn con là em lại nghẹn đắng cổ họng. Thương cho đưa bé không có bố, chưa bao giơ biêt bố là ai. Em chỉ thầm thì bảo con, con không có bố vân lơn được bình thường nhé. Me con mình không cân người bố ấy, không cần ông bà nội m.áu l.ạnh như thế.
Hiện em ở nhà trông rau, làm ruộng quanh năm, còn tre nên em chưa kiêm được ra tiên, phải thường xuyên đi xin đồ cũ của các nhà xung quanh cho con mặc. Đôi lúc ôm con ngủ, em vẫn tủi thân cho phận mình, thương con bé bỏng không có sự che chở của người cha. Nhưng dù thế nào, con hãy yên tâm và kiên cường lớn lên cùng mẹ con nhé, mẹ sẽ luôn ở bên con, bù đắp tất cả cho con…
Theo PNVN
Tôi phí hoài t.uổi xuân với người chồng không xứng đáng
Tôi xác định là mình như một người mẹ đơn thân, lấy con làm niềm vui cho mình, hàng ngày vùi đầu vào công việc.
ảnh minh họa
Tôi là người có hoàn cảnh giống người phụ nữ trong chuyện: "Vợ phải lo chi phí cho cả gia đình nên đã chán tôi". Tôi hay vào mục Tâm sự để đọc bài, hôm nay vô tình đọc được bài của một người rất giống hình ảnh của chồng tôi trong đó. Tôi cũng lấy chồng tính đến thời điểm này là 7 năm và con gái được 6 t.uổi rồi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi mọi người nhìn vào sẽ thấy vô cùng tốt đẹp, kể cả phía gia đình bên ngoại của tôi (trừ anh chị em nhà chồng vì mọi người đều biết rõ). Tôi cưới rồi có thai ngay nên thời điểm đó không có công việc ổn định, nhà có thu nhập chính là 2 triệu cho thuê phòng trọ, chồng tôi đi làm không đưa t.iền về cho vợ. Cuộc sống của tôi và con gói gọn trong 2 triệu đó, thi thoảng tôi gọi điện giục thì chồng cũng chỉ gửi thêm ít t.iền (thời điểm đó chồng đi làm xa nhà cách 200 km).
Hàng ngày tôi quay cuồng với việc chăm con và công việc nhà mà không có ai hỗ trợ, chồng có về chỉ chơi với con được chốc lát lại phải đi nhậu cùng bạn hoặc là sẽ gọi bạn về nhà nhậu. Có những thời điểm hàng tuần liền nhà tôi có khách là bạn nhậu của anh, mà không phải chỉ nhậu 1, 2 tiếng, họ ngồi đến khuya luôn. Vì chuyện này không ít lần chúng tôi cãi nhau, rồi con gái còn nhỏ và cũng giữ thể diện cho chồng nên tôi bỏ qua mọi chuyện. Khi con gái cứng cáp, tôi đi làm trở lại, anh thì thời điểm đó nghỉ việc hoàn toàn. Thời gian rảnh của anh ngoài đưa đón con đi học không phải vướng bận việc gì.
Anh có tính tự ái và sĩ diện rất cao, anh chị em trong nhà khuyên bảo anh không nghe một ai, còn lớn tiếng mắng lại. Mọi người cũng tránh và không tham gia vào chuyện gì của anh nữa. Căn nhà tôi đang ở anh cũng mang cầm cố ngân hàng rồi lấy t.iền cho vay mà giờ người ta không có khả năng trả nợ. Thời điểm đó phần vì sợ mất nhà nên tôi ra sức k.iếm t.iền để trả lãi hàng tháng, người lúc nào cũng thiếu ngủ vì suy nghĩ, còn anh không thấy có động thái gì đi làm để hỗ trợ tôi, suốt ngày đi uống rượu, có nhiều hôm còn quên cả đón con. Cứ đến hạn thanh toán là anh hết đi mượn người này, người kia để bù đắp vào khoản nợ, không vay được là anh kiếm chuyện gây sự với tôi. T.iền bạc, quà cưới của tôi cũng phải mang bán để trả nợ, đến lúc tôi không thể trả được số nợ quá lớn nên đành bán nửa căn nhà, gia đình đi ở nhờ nhà chị gái chồng.
Rồi vì muốn thay đổi cho chồng có môi trường khác nên tôi nhận lời công ty xin chuyển công tác mang theo cả gia đình đến thành phố lớn làm việc, nhưng ở đây cũng không thay đổi được con người của anh ấy, xin bất cứ công việc gì anh cũng đều chê vì không phù hợp. Lâu dần tôi chán nản không còn muốn nhờ ai tìm việc cho anh nữa. Anh về quê bán nốt nửa căn nhà còn lại, cũng từ đấy anh không còn ở với mẹ con tôi, không có công việc gì hết, nay ở nhà anh chị này, mai lại sang anh chị khác ở, cũng không phải lo cái ăn hàng ngày. T.iền bán nhà anh góp vốn cho người ta làm ăn để hàng tháng lấy t.iền lãi tiêu. Anh còn nói không cần phải làm việc mà vẫn có t.iền. T.iền lãi đấy thỉnh thoảng anh gửi một chút để tôi nuôi con.
Tôi xác định là mình như một người mẹ đơn thân, lấy con làm niềm vui cho mình, hàng ngày vùi đầu vào công việc, quên chuyện buồn của mình mà vui sống vì tôi còn có con. Tôi thật tiếc vì mình không quyết định sớm hơn, phí hoài t.uổi thanh xuân và tình yêu thương của bản thân lại không được đền đáp. Cảm ơn tác giả bài viết đã cho tôi thêm sức mạnh để buông tay cuộc hôn nhân mà tôi chỉ là người đơn độc.
Theo VNE
37 t.uổi vẫn ế, cô gái lên Facebook đăng status tìm người chung chăn gối Là cô gái xinh đẹp, thành đạt thế nhưng 37 t.uổi rồi Thư vẫn ế. Không phải cô không có ai tán mà là Thư sợ yêu. Vết thương, sự ám ảnh bởi bị phản bội của mối tình đầu khiến cô chưa quên được và sợ yêu. Cứ thế, Thư từ chối tất cả nhưng người đàn ông tìm hiểu mình, rồi...