Kỳ cuối: Đẳng cấp “bướm đêm” Hà thành xác định bến đỗ
Hầu hết gái mại dâm đều quan niệm, “mạt hạng” mới phải vào làm ở các quán “thư giãn”, mát xa, cà phê. “Đẳng cấp” là phải “đứng” được ở các bar nổi tiếng ở Hà Nội.
Những gái mại dâm có hình thức “nhìn được” chọn cách dạt về các điểm dịch vụ gái gọi để hành nghề…
Dịch vụ “đi màu”
Ở khu vực Ba La có nhiều nhà nghỉ như thế này.
Video đang HOT
Nhung “múa”, đào nổi tiếng một thời của khách sạn Hà Nội, một người chỉ sau 2 năm “cày cuốc” đã mua được căn nhà tiền tỷ gần quán cà phê Nắng Sài Gòn trên đường Nguyễn Chí Thanh tâm sự: “Từ hai năm đổ lại đây, cửa kiếm ở các bar, phòng karaoke trong khách sạn ngày càng khó khăn hơn nên bọn em phải chọn cho mình những bến đỗ mới. Một số ít chọn con đường xuất ngoại, sang Singapore làm gái trong các quán bar. Em cũng sang đó một năm nhưng giờ cũng khó kiếm vì gái Việt sang đó quá nhiều. Cách đây vài tháng, em quay lại Hà thành”.
Tôi cướp lời: “Giờ em làm ở quán thư giãn à?”. Nhung nhăn mặt: “Thư giãn ư? Em chưa điên. Mạt hạng mới phải vào đó. Trước có đứa em cùng quê, làm ở quán thư giãn ở nhờ nhà em. Mỗi lần nghe nó nói chuyện về công việc ở chỗ làm là em lại buồn nôn. Tởm lắm anh ạ, sau này ung thư vòm họng sớm… Giờ em làm ở dịch vụ gái gọi của T. “Sony” gần nhà”.
Qua câu chuyện của Nhung “múa”, tôi hình dung ra cái gọi là “dịch vụ” gái gọi. Thực chất, “dịch vụ” là các nhà chứa di động, do một hoặc vài tay giang hồ đứng ra tụ tập gái, bảo kê, chở đi “hành nghề” mỗi khi có khách. Chủ các dịch vụ hưởng hoa hồng qua các “thương vụ” của “nhân viên”.
Thịnh “trọc”, một đàn anh ở khu vực Đê La Thành cho biết: “Lúc mới khai trương dịch vụ, chạy xe, gái gọi và chủ dịch vụ phải đến các nhà hàng, quán bar, quán karaoke trong khu vực để gửi danh thiếp tiếp thị. Khi có khách, họ chỉ cần ĐT cho chủ dịch vụ. Các tay chủ sẽ cho chạy xe điều gái đến. Mỗi gái phải trả 50.000 đồng cho một lần ngồi bàn với khách. Riêng “đi màu” (đi ngủ với khách – PV) gái gọi phải cắt cho chủ dịch vụ 100.000 đồng. Tất nhiên là lĩnh vực này hiện đang cạnh tranh rất khốc liệt.
Ngoài đảm bảo để nhân viên không bị khách đánh hay bùng bo, chạy xe kiêm bảo vệ còn phải sẵn sàng chiến với các đối thủ cạnh tranh và cướp dịch vụ. Xung đột đổ máu liên tục nhưng các bên ngầm thỏa thuận không báo CA. Thịnh “trọc” cũng cho biết, từ khi CA đánh mạnh vào các điểm mại dâm trá hình như thư giãn, cà phê, nhà nghỉ, quán bar… gái gọi ồ ạt đổ bộ đến đầu quân cho các dịch vụ gái gọi ở các khu vực trong nội thành Hà Nội.
Đang nói chuyện thì chuông điện thoại đổ, Thịnh “trọc” hô: “Dũng, đưa con Hằng, con Hoa, con Sáu xuống karaoke X ở Nguyễn Chí Thanh nhé”. Lúc Dũng, nhân viên chạy xe mở cốp xe máy lấy khẩu trang tôi nhìn thấy hai con dao phóng lợn sáng loáng. “Đi thôi”, tiếng Dũng quát. Chiếc xe máy kẹp 4 lao ra đường như cơn lốc….
Hậu họa
Theo Thịnh “trọc”, chỉ riêng khu vực lân cận phố Nguyễn Chí Thanh đã có hàng chục “dịch vụ” gái gọi với hàng trăm nhân viên. Thịnh nói: “Tầm chiều chiều, nếu có thời gian anh ngồi ở phố Nguyên Hồng mà ngắm gái. Mỗi chiều anh không đếm được vài trăm em tỏa đi các nơi tiếp khách, tôi mất anh 10 triệu đồng”. Quả là Thịnh nói không ngoa, chỉ ngồi uống nước ở cuối phố Nguyễn Chí Thanh một lúc tôi đã đếm mỏi mồm. Các cô ả mặc váy ngắn, di chuyển trên những chiếc xe kẹp 3, kẹp 4, thậm chí kẹp 5 nhưng tuyệt nhiên không có ai đội mũ bảo hiểm.
Một gái gọi ngồi đối diện với tôi ở quán nước vỉa hè đốt tờ giấy khua giữa hai chân ba lần, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay ra ngõ gặp ngay con Lan đen. Đen như chó. Từ chiều bật bàn đến 4 lần”. Quay sang cô bạn ngồi cạnh có cặp chân to như cột đình, cô gái nói: “Bật thêm một bàn nữa, tao gọi thằng Nam “con” lên Thái Nguyên bay. Mày đi luôn nhé. Mai về”. Bất ngờ, con điện thoại 1110i của cô gái đổ chuông. Cô gái trả lời oang oang: “Vâng, em đây. Ở nhà nghỉ Sao hả anh. 1 “củ” anh ạ. Nếu anh thích thì em gọi con bạn đi cùng luôn. Nó ngon lắm”. Khi hai cô gái vừa rời khỏi quán, cô chủ quán nói với tôi: “Con vừa điện thoại tên là Hải, quê Tuyên Quang. Nó dính “ết” lâu rồi mà ngày nào cũng đi khách”.
Cô chủ quán kể: “Cách đây mấy hôm dịch vụ của thằng T. ở dốc Phụ Sản bị cướp. Bọn đến cướp toàn bịt mặt, đỗ xe là lao vào chém loạn xạ. May mà chỉ có mấy đứa bị thương nhẹ nhưng gái bị đón đi mất sạch. Bọn nó tranh giành địa bàn làm ăn đấy”.
Một cán bộ công tác ở Cục phòng chống tệ nạn xã hội cho biết, mặc dù hoạt động của các dịch vụ thư giãn rất phức tạp, thường xuyên gây mất trật tự, có hành vi trốn thuế, tụ tập đông người, gieo rắc bệnh xã hội ra cộng đồng nhưng đấu tranh với ông chủ các “dịch vụ” không dễ vì bọn này khá hiểu luật. Nếu gọi hỏi, chúng trả lời là chỉ làm dịch vụ chở khách bằng xe máy. Đi đâu, làm gì là do gái quyết định. Cùng lắm cũng chỉ phạt được chúng hành vi sử dụng lao động không ký hợp đồng hoặc giải tán bọn chúng nếu thấy có biểu hiện tụ tập đông người…
Theo VietNamNet
"Bướm đêm" ở Hà thành Kỳ 3: Vì sao em tự... lừa em?
Nhiều vụ án thiếu nữ bị lừa bán vào các tụ điểm mại dâm, mỗi khi được CA khám phá là một lần dư luận xót thương cho số phận hẩm hiu của những cô gái dính bẫy buôn người và bảo kê.
Ít ai biết rằng, nhiều cô gái sau khi được giải cứu đã tự... lừa mình.
Quán cà phê cáu bẩn
Một tay xe ôm ở khu vực Bưu điện Hà Đông cho biết: "Hiện ở Hà Nội chỉ còn một nơi duy nhất cho "mì ăn liền" mà không cần phải uống cà phê hay gội đầu thư giãn. Nếu ông muốn tôi sẽ đưa đi. Ông yên tâm, không phải lên Cố Thổ trên Xuân Mai đâu, gần đây thôi". Vốn được nghe nói chắc như đinh đóng cột rằng ở Hà Nội bây giờ không nơi nào dám kinh doanh dịch vụ "mì ăn liền", tôi đồng ý ngồi lên con Wave Tàu của gã xe ôm khả nghi.
Lúc đó là 21g. Con Wave cũ kỹ, già nua lao về hướng đi Hòa Bình. Đến khu vực ngã ba Ba La, quận Hà Đông, chiếc xe rẽ trái rồi lao vào một quán cà phê có tên N L. Trong ánh đèn mờ nhạt màu hồng đầy khêu gợi, 3 cô gái ăn mặc cũn cỡn đang ngồi xem ti vi và bói bài tây. Một cô đứng lên, kéo cổ áo xuống thấp hơn và nói như đúng rồi: "Chồng đi đâu mà mất mặt dài thế. Khiếp, nhớ ơi là nhớ. Hôm nay đi với vợ nhé"(?!)
Tôi hỏi tay chủ quán: "Bao nhiêu một cuốc ông ơi". Có lẽ vừa nhậu xong nên mặt tay chủ vẫn đỏ như gà chọi, hắn nói như bị đầy lưỡi: "Ở đây em chỉ bán cà phê. Nếu anh muốn thì cứ nói với em ấy, các em ấy vừa đến uống cà phê thôi chứ quán em không nuôi nhân viên". Cái gọi là quán cà phê này trông giống như căn nhà bị bỏ hoang, cũ kỹ, cáu bẩn và nhơ nhuốc... Cô gái tên Thúy túm tay tôi vừa kéo, vừa lắc: "Đi thôi anh. Nhanh lên, em đang...". Ghé vào tai tôi, cô gái nói nhỏ: "2 lít thôi anh. Tiền phòng anh lo nhé". Những cô gái khác cười ré lên hưởng ứng. Tay xe ôm vừa rít thuốc vừa nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Bãi đáp là một nhà nghỉ nhếch nhác cách quán cà phê không xa. Bà chủ nhà nghỉ chả thèm nhìn khách, nói oang oang: "Tầng hai nhé, phòng nào trống thì vào". Khác với những nhà nghỉ để "nghỉ", nhà nghỉ này khách không được mượn điều khiển ti vi, điều khiển điều hòa. Thậm chí, chủ quán không thèm hỏi khách có mua nước uống hay không. Cũng phải thôi, khi đã vào đây với món "hàng" biết nói, biết cười, mấy khách đâu còn quan tâm đến những vấn đề đó nữa. Điều họ quan tâm nhất là chiếc giường...
Trong lúc cô gái xối nước ào ào trong nhà tắm, tôi lấy số máy Vinaphone bấm cho số máy MobiFone của tôi rồi tự "bắt máy": "A lô, ông Hùng à. Đang bận tí nhé. Sao, tai nạn à, ở đâu? Được rồi, tôi qua ngay". Thúy õng ẹo: "Anh đi ngay à. Em không chịu đâu. Em bắt đền anh đấy". Ấn vào tay cô gái tờ 100.000 đồng, tôi giả vờ vội vàng dắt xe rời khỏi nhà nghỉ...
Ở khu vực Ba La có nhiều nhà nghỉ như thế này
Em tự quay lại...Qua một tay anh chị ở quận Hà Đông, tôi gặp lại cô gái đã "đi" với mình mấy hôm trước. Cô gái tên thật là G. ở huyện Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên. Tất nhiên, tên và địa chỉ G. khai ở nơi cô làm chỉ là giả. G. nói: "Sơ yếu lí lịch bọn em thuê người ta làm, mất 500.000 đồng một bộ. Mất ít tiền nhưng an toàn". Cô gái cười: "Nếu không may anh là CA bắt em rồi đưa tên họ em lên báo chí thì em cũng đỡ xấu hổ với gia đình ở quê"?!
G. kể lại, năm 2008, trong lúc đi cắt cỏ cho bò cô quen với một người phụ nữ ở thị trấn Phổ Yên có trang trại gần khu vực nhà cô. Sau khi lân la làm quen, người phụ nữ tên Hà nói với G: "Em đẹp thế này mà chấp nhận chôn vùi tuổi xuân ở quê nghèo ư? Chị có rất nhiều mối quan hệ dưới TP Hạ Long, nếu em muốn đổi đời chị sẽ giúp em tìm một công việc nhàn hạ dưới đó.
Em đừng nghĩ chị lừa em. Gặp em chị thấy quí nên giúp, chị cũng không mất gì. Biết đâu sau này em lấy được một đại gia nào đó thì chị lại được nhờ". Hà nói với G. là sẽ xin cho cô vào làm ở một Cty chuyên về du lịch, lương 3 triệu đồng/tháng và sẽ được cơ quan cho đi học thêm vào buổi tối. Tin lời Hà, G. nói dối bố mẹ đi Sơn Tây thăm bạn rồi theo Hà bắt xe khách về Quảng Ninh. Lúc đó G. vừa tròn 18 tuổi.
G. nói tiếp: "Chiếc ô tô không dừng lại ở Hạ Long mà chạy thẳng xuống TP Móng Cái. Tại đây, em bị mụ Hà bán tống vào một nhà chứa bên bờ sông Ka Long với giá 8 triệu đồng. Hôm đầu tiên đến TP vùng biên này cũng là ngày em bị mất đời con gái với chính tay chủ nhà chứa to như bò mộng. Uất ức và đau đớn, em gào khóc suốt đêm... Những ngày sau đó, em được một người đàn bà ném cho một bộ váy và bắt em tiếp khách. Có ngày em phải tiếp đến hơn chục gã. Nhiều đêm em không ngủ và nung nấu một ý chí trả thù người đàn bà đã hủy hoại cuộc đời mình.
Đầu năm 2009, nhờ một người khách quen giúp đỡ, em trốn được về quê và tố cáo Hà với cơ quan CA tỉnh Thái Nguyên. Hà bị bắt, bị kết án tù. Mối thù em đã trả nhưng em rơi vào trạng thái cô đơn kinh khủng, Không ai chơi với em nữa vì mỗi khi ra đường họ đều chỉ chỏ và nói với nhau "nó đi làm bớp ở Quảng Ninh đấy". Em bị trầm cảm...".
Theo lời G. đến cuối năm 2009, vì buồn, vì không chịu nổi sự nghèo khó ở quê, chính cô đã tự bắt xe khách trở lại Móng Cái, nơi trước đây cô từng ao ước thoát ra bằng mọi giá...
Tay giang hồ ở Hà Đông, người đã kết nối tôi với G. nói thế này: "Tôi chơi với mấy thằng chăn dắt cả chục năm nay và từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như con G. Bị lừa đi làm gái tưởng là khổ, thoát ra được về nhà còn khổ hơn. Khổ vì nghèo, khổ vì bị hắt hủi... Thế là tự mình lừa mình, lại quay lại. Cũng phải thôi, sướng quen rồi, khổ sao chịu được".
Cách nói của gã này nghe có vẻ tàn nhẫn, xót xa nhưng ngẫm ra lại là sự thật. Một sự thật đau lòng đối với những cô gái không muốn vất vả nhưng muốn ăn ngon, mặc đẹp...
Theo PLXH
"Bướm đêm" ở Hà thành, Kỳ 2: Quay trộm... bằng điện thoại Những quán thư giãn, mátxa mọc lên như nấm sau mưa. Nhiều nhất là ở các phố Phan Đăng Lưu, Kim Giang, Tam Trinh, Ba La, Nguyễn Khang... Nhiều cuộc "mây mưa" đã bị quay trộm ở đây nhưng "dê chủ" không hay biết. Nhộn nhịp những khu chợ... thư giãn 10g ngày 9-7, PV có cuộc khảo sát các "khu phố sung...